Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 50: Doạ chết ngươi

Xuân Huy Cẩm Y

14/10/2013

Sau khi các phi tử thỉnh an, Thải Thải và Sở Cuồng ngồi xuống, chỗ ngồi không được rộng lắm, Thải Thải vừa ngồi xuống liền chiếm hơn phân nửa, nội tâm Sở Cuồng lại càng bất mãn, trong lòng muốn ngồi cách xa ra một chút, hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi nên cẩn thận một chút, nếu không ngay cả chỗ ngồi cũng bị đè sập đấy, ngươi xem, ngươi chen vào làm ngay cả trẫm cũng không có chỗ mà ngồi kìa.”

Mặt Thải Thải đỏ lên, định đứng dậy, lại bị Sở Cuồng níu tay áo lại: “Ngươi đừng làm trẫm phải mất mặt, ngoan ngoãn ngồi đây, trẫm cố nhường ngươi chút là được rồi.”

Có bây nhiêu mà cũng phải cố nhường sao? Tuy rằng Thải Thải và Sở Cuồng không có chút tình cảm phu thê nào, nhưng mà tim Thải Thải cũng làm từ máu thịt, bị người ta hai ba lần lạnh nhạt nói vậy, trong lòng cũng có chút thương tâm. “Hoàng thượng khó xử như vậy, vì cái gì còn muốn thần thiếp tham dự?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

Sở Cuồng cười: “Bởi vì ngươi là Hoàng hậu. Chẳng lẽ ngươi không phải là Hoàng hậu sao?”

Thải Thải thấp giọng thì thào: “Thần thiếp còn tưởng rằng Hoàng thượng không xem mình là Hoàng hậu cho nên mới cố ý muốn làm thần thiếp xấu mặt đâu.”

“Ngươi cũng biết ngươi xấu?” Sở Cuồng cười mỉa hỏi.

“Với bụng dạ của Hoàng thượng, ngay cả một kẻ xấu xí cũng không để vào mắt.” Thải Thải thản nhiên nói.

Chỉ một câu nói, Sở Cuồng lại cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh, sét đánh giữa trời quang, những lời nói này, kỳ thật không quá nặng, nhưng đối với một Hoàng đế mà nói, ngươi nói hắn ra sao cũng được, dù hắn có lòng dạ hẹp hòi thì cũng là một thánh quân minh chủ, Sở Cuồng trong lòng tức giận lồng lộn, nhưng nhìn thấy Thải Thải giống như biết trước chuyển mắt nhìn mình, hắn không thể động, cũng không thể phát hoả, cái gì cũng không thể làm, bởi vì vô luận hắn làm cái gì cũng đều nghiệm chứng một câu ‘lòng dạ hẹp hòi’.

“Hoàng Thượng, đến lúc khai yến.”

Nội thị cười nói.

“Trước khi khai yến, trẫm muốn các phi tần nhảy múa cho trẫm xem.” Sở Cuồng ngồi ngay ngắn lại mệnh lệnh.

Có thể nhìn thấy, các phi tử đã sớm chuẩn bị rất tốt, Lý Châu Nhi cười vui mừng, đứng lên phúc thân nói: “Chúng tỷ muội nô tỳ đã soạn ra điệu ‘Lăng ba’, muốn mời Hoàng hậu tỷ tỷ làm người múa chính.”



Thải Thải không ngờ Lý Châu Nhi lại nói vậy, nhất thời hiểu ra, thì ra nàng ta cùng Sở Cuồng là một loại người, thì ra, Lý Châu Nhi cũng không phải loại nữ tử thiện lương dịu dàng, hiểu được tiến thoái trong tưởng tượng của nàng, Thải Thải rốt cục cũng hiểu được đến tột cùng cái gì là ‘chồn đi chúc Tết gà’. Trong lòng nàng có chút mất mác, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, cũng được, nhân cơ hội này, có thể thấy được thái độ của mọi người trong hoàng cung này. Xem như đền bù mất mác ban nãy vậy. Nếu muốn xem nàng doạ người, Thải Thải không sao cả, đứng lên hào phóng nói: “Bản cung dáng người không thướt tha bằng bốn vị tỷ muội ở đây, nhảy múa nhất định sẽ rất buồn cười, nhưng hôm nay Hoàng thượng cùng các vị tỷ muội tâm tình rất tốt, bản cung sẽ múa cùng với mọi người, thoả mãn tâm nguyện của Hoàng thượng.”

Nói xong liền đi xuống, ra phía sau thay y phục. Khi Thải Thải đi ra, một thân y trang hồng nhạt, tựa như một nụ sen cực lớn, vì vòng eo hơi thô, trên bụng nàng lộ ra một vòng ngấn, trên người lại khoác thêm một dải lụa đỏ thẫm, Sở Cuồng nhíu nhíu mày, trong lòng lại càng chán ghét, bốn phi tử ăn mặc giống nàng nhưng nhìn có vẻ mềm mại thướt tha, làm các nàng càng thêm giống hoa sen tiên tử, còn Thải Thải trông lại giống như một con cá béo thành tinh vậy.

Cũng không biết là ai không nhịn được cười ra một tiếng, Thải Thải cũng làm bộ như không nghe thấy, lần này, toàn bộ chỉ có thể do một chữ ‘liều lĩnh’ mà ra, giống như trong quá khứ, nhẫn nhịn mà chống đỡ.

Năm đó Hàn Tín chịu nhục dưới khố(*), hôm nay, lại có Thải Thải nàng. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Sở Cuồng đang ngồi ngay ngắn trên kia. Chỉ thấy Sở Cuồng vừa mới hé miệng định cười, lại bị ánh mắt nàng làm cho kinh sợ, sau đó, từ từ trở nên lạnh lùng nghiêm túc. Bởi vì biểu tình tráng sĩ chịu chết kia của nàng, chưa kịp làm cho hắn cảm thấy buồn cười, ngược lại, lại khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

Chú thích:

(*) Câu chuyện Hàn Tín chịu sỉ nhục chui qua háng.

Nhà Tần vào thế kỷ 2 trước công nguyên là triều đại phong kiến thống nhất đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, Vạn lý trường thành Trung Quốc bắt đầu có quy mô là từ triều đại này. Nhưng vì hai bố con nhà vua thi hành chế độ hà khắc, nên nhà Tần chỉ duy trì thời gian thống trị 15 năm. Cuối đời Tần, phong trào khởi nghĩa nông dân được dấy lên, nhiều nhân vật anh hùng xuất hiện, Hàn Tín là một trong những thống soái quân sự nổi tiếng thời đó.

Hàn Tín là một thống soái quân sự nổi tiếng cổ đại Trung Quốc, ông xuất thân trong một gia đình nghèo hèn, thuở nhỏ bố mẹ mất. Trước khi lập nên chiến công, Hàn Tín vừa không biết buôn bán, vừa không muốn làm ruộng, ở nhà cũng không có tài sản gì, ông sống cuộc sống bần cùng và bị kỳ thị, thường đứng trước tình hình có bữa này không có bữa kia. Hàn Tín quen biết một quan chức nhỏ địa phương, nên ông thường đến nhà quan chức này ăn trực, thấy vậy, vợ viên quan rất ghét Hàn Tín, bèn cố tình ăn cơm sớm, khi Hàn Tín đến, không còn cơm cho ông ăn, Hàn Tín bực tức lắm, không đi lại với viên quan này nữa.

Để sống còn, Hàn Tín đành phải đi câu cá ở sông Hoài địa phương, một bà già giặt quần áo ở bờ sông Hoài nhìn thấy Hàn Tín không có cơm ăn, bèn chia thức ăn mang theo cho ông ăn. Như vậy mấy chục ngày liền, Hàn Tín rất cảm động, nói với bà già rằng: “Sau này cháu nhất định sẽ báo đáp bác.” Bà già tức giận mà nói: “Cháu là người đàn ông, không nuôi sống nổi mình, bác thấy cháu đáng thương mới cho cháu cơm ăn, chưa bao giờ mong cháu báo đáp bác.” Hàn Tín lấy làm xấu hổ, và quyết chí phải làm nên sự nghiệp.

Ở thành phố Hoài Âm quê của Hàn Tín, một số thanh niên coi khinh Hàn Tín, một hôm, một thiếu niên nhìn thấy Hàn Tín có vóc dáng to lớn lại thường đeo gươm, cho ông là kẻ hèn nhát, bèn ngăn ông ở phố sá sầm uất, nói: “Nếu mày gan dạ, thì dùng gươm đâm tao; nếu mày là kẻ hèn nhát, thì chui qua háng tao.” Mọi người xung quanh đều biết thiếu niên đó cố tình tìm cớ làm nhục Hàn Tín, họ không biết Hàn Tín sẽ đối xử thế nào. Hàn Tín nghĩ một lát, không nói gì, chui qua háng tay thiếu niên đó. Mọi người có mặt cười ầm lên, cho rằng Hàn Tín là một kẻ hèn nhát, không dũng cảm. Từ đó, câu chuyện “Cái nhục dưới háng” lưu truyền đến đời sau.

Thực ra, Hàn Tín là một người có mưu lược. Ông nhìn thấy xã hội lúc đó đang đứng trước tình hình thay đổi triều đại, bèn chăm chỉ nghiên cứu phép dùng binh, luyện tập võ nghệ, ông tin rằng mình sẽ có cơ hội ngóc đầu dậy. Năm 209 trước công nguyên, phong trào khởi nghĩa nông dân chống lại sự thống trị của nhà Tần bùng nổ khắp nơi trong cả nước, Hàn Tín tham gia một đạo quân khá mạnh. Thủ lĩnh đạo quân này là Lưu Bang, nhà vua lập triều đại mới sau này. Ban đầu, Hàn Tín chỉ là một quan chức nhỏ phụ trách vận tải lương thực và cỏ ngựa, rất không đắc chí. Sau đó ông quen biết ông Tiêu Hà, mưu sĩ của Lưu Bang, hai người thường thảo luận thời sự và quân sự, Tiêu Hà biết Hàn Tín là một người rất có tài, bèn cực lực giới thiệu với Lưu Bang, nhưng Lưu Bang vẫn không chịu trọng dụng Hàn Tín.

Một hôm, Hàn Tín chán nản lặng lẽ rời khỏi quân đội Lưu Bang, đi nhờ vả quân khởi nghĩa khác. Nhận được tin Hàn Tín bỏ đi, Tiêu Hà chưa kịp báo cáo với Lưu Bang, đã cưỡi ngựa vội vã đi đuổi theo Hàn Tín. Lưu Bang được biết tin này, nghĩ là hai người chạy trốn. Hai ngày sau, Tiêu Hà và Hàn Tín trở về, Lưu Bang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trách quở và chất vấn Tiêu Hà. Tiêu Hà nói: “Thưa ông, tôi đi đuổi theo Hàn Tín là vì ông.” Lưu Bang không hiểu và hỏi tiếp: “Trước kia có mấy chục tướng lĩnh chạy trốn, nhà ngươi chưa bao giờ đi đuổi theo, tại sao chỉ đi đuổi theo Hàn Tín nhỉ?” Tiêu Hà nói: “Thưa ông, những tướng lĩnh chạy trốn trước kia đều là người tầm thường, dễ tìm được, còn Hàn Tín có tài ba lỗi lạc hiếm thấy. Nếu ông muốn tranh giành thiên hạ, ngoài Hàn Tín ra, ông không thể tìm được người có thể bàn thảo việc nước với ông nữa.” Lưu Bang nói: “Thế thì cho Hàn Tín làm một tướng lĩnh thuộc nhà ngươi quản lý.” Tiêu Hà trả lời: “Thưa ông, nếu chỉ cho Hàn Tín làm một tướng lĩnh bình thường, Hàn Tín chưa chắc chịu lưu lại ở đây.” Lưu Bang nói: “Thế thì cho Hàn Tín làm một thống soái quân sự.” Từ đó, Hàn Tín từ một viên quan nhỏ phụ trách vận tải lương thực và cỏ ngựa trở thành một tướng quân. Sau đó, trong quá trình giúp đỡ Lưu Bang xây dựng cơ nghiệp, Hàn Tín đánh đâu thắng đấy, lập nên công lao hiển hách

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook