Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 10: Tiểu yến xem mặt (thượng)

Thanh Thanh Du Nhiên

23/09/2014

“Mẫu thân gọi ta cùng đi dự yến hội?” Tây Lương Mạt đang ở trong viện của mình rửa hoa lựu, nghe vậy nhìn Tử Đại nhướng mày cười cười như không.

Tử Đại là nha đầu nhị đẳng hầu hạ bên người phu nhân, bên cạnh còn dẫn một tiểu nha đầu bưng vài bộ y phục và hộp đồ trang sức bằng bạc khảm trai nửa cũ nửa mới, nàng ta không kiên nhẫn phe phẩy khăn tay nói: “Đúng vậy, Mạt tỷ nhi, mau đổi y phục đi, đừng để phu nhân và Tước gia đợi lâu, cẩn thận lại bị đánh.”

“Tạ ơn Nhị phu nhân lo nghĩ, Tử Đại tỷ tỷ vất vả, ngài ở trong sân ngồi nghỉ một lát, ta hầu hạ tiểu thư nhanh chóng thay trang phục.” Bạch Nhụy vội vàng bước lên nhận lấy xiêm y và hộp trang sức trong tay Tử Đại và tiểu nha đầu, lại mời Tử Đại ngồi xuống mới cùng Tây Lương Mạt vào phòng thay váy áo.

Bạch Nhụy cùng Bạch ma ma làm việc nặng duy nhất trong viện đều vui vẻ ra mặt, hiếm khi nào Tước gia cùng phu nhân mới nhớ tới tiểu thư, sau này tiểu thư gả cho người tốt cuộc sống cũng có hy vọng và chỗ dựa.

Bạch ma ma cười tủm tỉm ấn Tây Lương Mạt ngồi xuống: “Tiểu thư, chờ ma ma giúp người chải đầu, đừng xem hiện giờ tay ma ma thô, năm đó đã từng hậu hạ Tĩnh tiểu thư đấy, nhất định sẽ làm cho tiểu thư thật xinh đẹp, tìm được vị hôn phu tốt.” Tĩnh tiểu thư là em gái ruột duy nhất của Tĩnh Quốc công, năm đó là mỹ nhân nổi danh kinh thành, gả xa cho phiên vương ở nước Thục, nhiều năm không trở về lấy một lần, cũng rất thương cô cháu gái Tây Lương Mạt này.

“Ma ma không cần quá phiền hà, chỉ chải một búi tóc nhẹ nhàng đơn giản là được, quá bắt mắt cũng không phải chuyện tốt.” Tây Lương Mạt cười nhạt, lật dở bộ xiêm y, vừa nhìn đã biết là quần áo cũ của Tây Lương Tiên hoặc Tây Lương Đan. Nàng trường kỳ thiếu dinh dưỡng, dáng người còn nhỏ gầy hơn hai chị em kia, những bộ váy áo này có lẽ vì Nhị phu nhân sợ nàng chỉ có quần áo cũ vải thô, không có thể diện mới đưa tới cho nàng.

Không biết đây là ý của Nhị phu nhân hay Tước gia, đột nhiên nhớ tới cô con gái nhặt được này hẳn không có chuyện gì tốt, nàng cũng không mong chờ như Bạch Nhụy và Bạch ma ma.

Bạch ma ma nghĩ lại cũng thấy đúng, chỉ chải cho Tây Lương Mạt một búi tóc song vòng, lấy từ trong hộp trang sức trên tay Bạch Nhụy hai cây trâm bạc khảm đá, treo chuỗi ngọc lưu ly xuyên qua những cánh hoa quế vàng óng ánh, lá quế làm từ những miếng ngọc vụn, cài lên cho Tây Lương Mạt, lỗ tai cũng đeo một đôi hạt đông châu nho nhỏ.

Trang điểm xong, Tây Lương Mạt lập tức dẫn Bạch Nhụy theo Tử Đại tới tiền viện.

Trong tiền viện, gió mát gợn mặt hồ, hoa sen hé nở, âm thanh uống rượu cười nói vang vang.



Thế tử Ninh Hầu nâng chén, nghiêng người đến bên Đức tiểu Vương gia thấp giọng bàn luận: “Nghe nói Đại tiểu thư phủ Quốc công từ nhỏ không được yêu thích, tướng mạo thường thường, không người giáo dục, hành vi thô bỉ, gần như chưa ai từng gặp mặt, không biết có phải vì nguyên nhân này mà Hàn Nhị phu nhân mới không để nàng ta ra ngoài hay không.”

Gương mặt tuấn tú của Tư Lưu Phong không biểu cảm, vẻ mặt thản nhiên: “Chuyện của phủ người khác bản vương không biết, chỉ nghe nói phủ Tĩnh Quốc công quy củ nghiêm khắc, hẳn sẽ không quá mức.”

Thế tử Ninh Hầu vấp phải đá, cũng biết tính tình vị thế huynh tiểu Vương gia này xưa nay đạm mạc lạnh lùng, hắn đành sờ mũi quay đầu bàn tán mỹ nhân với Lý công tử phủ Binh bộ Thượng thư.

Ánh mắt Tư Lưu Phong liếc qua tấm màn lụa mỏng màu vàng, vừa lúc nhìn thấy vị Tứ tiểu thư kia đang sững sờ nhìn mình, nghe nói nàng ta là tướng môn hổ nữ, là người duy nhất trong mấy vị tiểu thư biết võ nghệ, nhìn qua có vẻ lanh lẹ, hắn không khỏi cười cười.

Còn Tây Lương Đan lại cảm thấy tiểu Vương gia đang cười với mình, phong thái thanh lịch tao nhã như mây trắng phấp phới trên trời, những công tử phú quý khác nhất thời có vẻ thô tục, không sạch sẽ, khiến nàng ta ngẩn người nhìn.

Tây Lương Tiên nhìn thấy dáng vẻ khác người của em gái vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, Tư Lưu Phong từng được Hoàng Thượng khen ngợi ‘ngọc chất ôn nhuận, thanh hoa diệu diệu’, là đệ nhất giai công tử kinh thành, bao nhiêu cô gái ngưỡng một tài danh, nếu không phải vào cung nàng cũng sẽ ái mộ hắn. Có điều Tư Lưu Phong cũng không dễ dàng lung lạc như vậy, theo tính tình của Đan nhi, vừa mắt thứ gì nhất định phải đạt tới tay, chỉ mong Tư Lưu Phong có thể bị phụ thân thuyết phục.

Trong lúc mỗi người một tâm tư, một giọng nói trong như nước suối truyền đến: “Nữ nhi ra mắt phụ thân, mẫu thân.”

Mọi người chỉ thấy một thiếu nữ thướt tha chậm rãi bước lên đình, cung kính hành lễ với vợ chồng Tước gia, sau đó lại khom gối chào mọi người.

Tây Lương Mạt mặc một chiếc áo sa mỏng màu vàng nhạt, dưới thắt lưng là chiếc váy dài xanh lá mạ thêu hoa, ánh mắt trời chiếu vào những hạt lưu ly cùng hoa quế trên trán nàng khiến gương mặt nhỏ gầy có chút tại nhợt thêm vài phần rạng rỡ, giống một đóa hoa cúc nho nhỏ xinh đẹp bừng nở dưới ánh mặt trời, người gặp người thương.

Nhưng bộ trang phục này trong mắt các đại nhân, phu nhân có gia thế hiển nhiên quá mức đơn bạc.

Có người mắt tinh còn phát hiện quần áo này tuy chất liệu tốt nhất lại nửa cũ, có chút không vừa người, có thể thấy được vị tiểu thư này quả nhiên không được sủng ái, vì vậy ngoại trừ ánh mắt Trần phu nhân còn có chút thương hại, những phu nhân khác đều lạnh nhạt hơn nhiều.



Có người không thức thời nói: “Vị này chính là Đại tiểu thư ư, vì sao nhìn dáng vẻ như xấp xỉ Ngũ tiểu thư nhỉ?”

Nhị phu nhân không cần nhìn cũng biết Ninh Hầu phu nhân đang châm chọc mình khắt khe con vợ cả, chỉ bưng trà nói: “Mạt tỷ nhi xưa nay kén chọn, không ai có cách gì với nha đầu kia, trời nắng nóng, mau ngồi xuống đi.”

Ninh Hầu phu nhân cùng Nhị phu nhân từ lúc còn là thiếu nữ đã không hợp nhau, nếu không phải Ninh Hầu tuy là tân quý nhưng rất được Hoàng Đế coi trọng, Thế tử Ninh Hầu cũng có sở trường, Nhị phu nhân mới lười để ý đến bà ta.

Tây Lương Mạt nghe câu nói tưởng như yêu chiều kia tức khắc nổi da gà, nét mặt lại cười nói: “Mẫu thân đối với tỷ muội chúng ta đều cực kỳ yêu thương.”

Bộ dạng mẫu từ tử hiếu, nhưng chỉ cần để ý liền biết nếu yêu thương như nhau thì dáng người, ăn mặc của mấy chị em sẽ không khác biệt như vậy, ánh mắt Ninh Hầu phu nhân nhìn Nhị phu nhân đầy khinh thường và châm chọc.

Nhị phu nhân không quan tâm, vốn bà ta chưa từng nhớ tới Tây Lương Mạt, nhưng Tước gia đã mở miệng bà ta đơn giản để Tây Lương Mạt tới, không có cỏ đuôi chó sao có thể làm nổi bật mẫu đơn thành Lạc Dương mà nàng dạy dỗ.

Sau khi ngồi xuống, Tây Lương Mạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không để ý tới yến tiệc náo nhiệt cũng như những lời khen tặng của mọi người với Tây Lương Đan, ngược lại vô tình thể hiện khí chất đạm bạc, phù hợp với yêu cầu tiểu thư khuê các, tuy không được hoan nghênh chú ý như Tây Lương Đan và Tây Lương Tiên nhưng cũng dẫn tới vài ánh mắt tán thưởng, có điều tiêu điểm chú ý vẫn là Tây Lương Đan.

Có một câu ngươi không tìm phiền phức, phiền phức sẽ tới tìm ngươi.

Ninh Hầu phu nhân không vừa mắt dáng vẻ con gái nhà ta là số một của Nhị phu nhân, liền cười khanh khách hỏi Tây Lương Mạt không được ai quan tâm: “Không biết ngày thường Mạt tiểu thư đọc sách gì? Đùa nghịch cái gì?”

Nhị phu nhân nghe vậy thầm cười khẩy, nha đầu ngu dốt kia ngoại trừ biết vài chữ, khi nào biết đọc sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook