Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 5 - Chương 56: Phó thác cả nước

Tây Tử Tình

27/02/2017

Edit: Theresa Thái Beta: Leticia Một tờ chiếu thư của Dạ Khinh Nhiễm vừa chiếu cáo thiên hạ, trong nháy mắt bốn chữ Thượng Quan Minh Nguyệt liền gây nên sóng gió trong thiên hạ.

Ai cũng không ngờ tới người được Hoàng thượng tôn là Đế sư, trợ giúp dân chúng cầu mưa, xếp đặt mưu kế chém giết Lý Kỳ thu phục ngàn dặm Tây Nam lại là người do Cảnh thế tử phái tới. Có lẽ vì mấy ngày qua thanh danh của hắn ta quá tốt, có lẽ là vì liên quan đến Dung Cảnh, nên tuy sóng gió ồn ào náo động, nhưng hắn ta lại không bị dân chúng mắng, mà chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi thôi.

Đồng thời cảm thấy không thể tưởng tượng nổi còn có tin tức truyền ra từ thành Đế kinh: Trên Kim điện, Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt cùng nắm tay nhau vào triều chấp chính, Dạ Khinh Nhiễm hạ chỉ ban cung Vinh Hoa cho Vân Thiển Nguyệt ở. Tin tức này vừa ra, lại càng khiến thiên hạ xôn xao.

Các quốc gia trong bốn biển, các nơi trong thiên hạ, người người đều biết cung Vinh Hoa có ý nghĩa như thế nào trong Vương triều Thiên Thánh Dạ thị, đó là ngôi vị chí tôn của quốc mẫu. Từ khi Dạ thị lập triều vào trăm năm trước, lịch đại Đế Vương đều tuân theo tổ huấn nạp con gái của Vân Vương phủ vào cung làm Hậu, thế hệ này bởi vì Vân Thiển Nguyệt yêu Cảnh thế tử, hai người chống lại, trải qua bao nhiêu ngăn trở, rốt cuộc huỷ bỏ hôn ước tổ huấn, kết liền cành, người trong thiên hạ vốn tưởng rằng người đảm nhiệm ngôi vị Hoàng hậu của Đế vương Dạ thị sẽ không bao giờ còn là con gái Vân Vương phủ, thế nhưng lại chưa từng nghĩ đến, Vân Thiển Nguyệt hòa ly, Dạ Khinh Nhiễm ban cung Vinh Hoa cho nàng ở.

Tin tức Vân Thiển Nguyệt dọn vào ở cung Vinh Hoa càng có thể gây nên sóng gió hơn tin tức Quan Minh Nguyệt nội ứng ngoại hợp làm phản Dạ thị hơn nhiều, lập tức lấn át chuyện của Thượng Quan Minh Nguyệt, bao trùm toàn bộ thiên hạ.

Mấy ngày liên tiếp, các nơi trong thiên hạ đều lan truyền suy đoán phải chăng không lâu sau thành Đế kinh sẽ truyền ra lễ mừng đại hôn phong Hậu.

So với việc các nơi trong thiên hạ ồn ào náo động, có hai nơi lại lộ ra trầm tĩnh cực kỳ. Một nơi là hoàng cung trong kinh thành Thiên Thánh, một nơi là phủ Tổng binh ở Phượng Hoàng quan.

Trong hoàng cung Thiên Thánh, mấy ngày nay Vân Thiển Nguyệt vẫn đi nghe triều, vẫn cùng dùng bữa, vẫn cùng nhốt mình trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương với Dạ Khinh Nhiễm, ngoại giới ồn ào náo động, hai người đều bỏ mặc, hai đôi tay, một đôi thống trị Tây Nam, một đôi thời khắc chú ý trận chiến ở Phượng Hoàng quan.

50 vạn đại quân ở Phượng Hoàng quan tu chỉnh nghỉ ngơi mấy ngày đã không chịu nổi, nhiều lần thỉnh chiến, xuất binh thành Thanh Sơn, nhưng phủ Tổng binh vẫn im lặng, không có mệnh lệnh truyền xuống, trong khoảng thời gian ngắn 50 vạn đại quân lo lắng sốt ruột vô cùng.

Ngày hôm nay, Dạ Khinh Nhiễm nhận được thư tay do Yến Vương Đông Hải gửi tới, hắn ta xem xong, liền đưa cho Vân Thiển Nguyệt xem.

Vân Thiển Nguyệt vươn tay nhận lấy thư mở ra, chỉ thấy trong đó viết, “Khuyển tử ngang bướng, đa tạ Hoàng thượng Thiên Thánh đã dạy dỗ giúp, cứ giam nó trong Đế Tẩm điện cả đời đi, miễn cho đi ra chọc tức Bản vương. Bản vương và lão Vân Vương gia mới quen đã thân, thật sự cho rằng lão Vương gia tuổi già, không còn tâm lực phục vụ Thiên Thánh nữa, Vân Vương phủ đã có Tân vương tiếp nhận, như vậy liền để cho lão Vương gia về hưu, theo Bản vương đi Đông Hải đi! Đông Hải địa linh nhân kiệt, thưởng trà ngắm hoa, tu tập Phật đạo, lão Vương gia chắc chắn sẽ rất vui vẻ, cũng có thể kéo dài tuổi thọ.”

Vân Thiển Nguyệt xem xong, cười cười, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Dù sao cũng là người già vô dụng, chuẩn đi!”

Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, “Sao Vân gia gia có thể là người già vô dụng được?” Nói rồi, hắn ta vẫn hạ ngự bút viết vào bức thư trả lời một chữ “Chuẩn”.

Hôm sau, một phong thư do Ngọc thái tử Đông Hải viết được đưa tới tay Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt mở thư ra, xem xong, thấy Dạ Khinh Nhiễm nhìn nàng, nàng liền đưa cho hắn ta.

Dạ Khinh Nhiễm vươn tay nhận lấy thư, xem xong, nhíu mày hỏi, “Ngọc thái tử hẹn nàng đến gặp, đây là ý gì?”

Ngón tay mảnh khảnh của Vân Thiển Nguyệt gõ lên bàn ngọc, sắc mặt hơi chăm chú, trầm mặc một lát, nói với hắn ta: “Ngươi đi thay ta đi!”

Dạ Khinh Nhiễm sững sờ.

Vân Thiển Nguyệt cười nhẹ nhàng, “Tử Thư muốn gặp, không phải ta, mà là quyết tâm của ta, ngươi đi, đại biểu ta, huynh ấy liền biết quyết tâm của ta.”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Vân Thiển Nguyệt đến ngây người một lát, gật đầu, giọng nói hơi khàn, “Được, vậy ta đi gặp hắn ta.”

Ngày hôm đó, Dạ Khinh Nhiễm hạ chỉ, Vân Thiển Nguyệt giám quốc, Dung Phong phụ chính, Lãnh Thiệu Trác phòng thủ chín cửa kinh thành, hắn ta dẫn Nghiễn Mặc ra kinh, chạy đến biên cảnh Đông Hải và Thiên Thánh gặp Ngọc Tử Thư.

Lúc thánh chỉ hạ thì Dạ Khinh Nhiễm đã đi rồi, văn võ cả triều không nghĩ tới hắn ta lại giao chuyện giám quốc cho Vân Thiển Nguyệt dễ dàng như vậy, hơn nữa không chỉ là giao quốc sự cho nàng, mà cũng giao cả binh quyền 30 vạn binh mã ở đại doanh quân cơ Tây Sơn cho nàng. Đây là phó thác cả nước vào trong tay nàng.

Các triều thần thế hệ trước như Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương trước đó đều không nghe được một chút gió nào, lúc này tảo triều tuyên chỉ xong, có mấy lão thần không chống đỡ nổi, liền ngồi xuống đất, thần sắc hoảng sợ, còn kinh ngạc hơn cả việc ban cung Vinh Hoa cho nàng ở nữa.

Tuy luật lệ nữ giới không thể nghe chính từ xưa đến nay đã bị phá từ ngày Lam Y, Hoa Thư, Lăng Yến vào triều phong quan, nhưng nữ giới giám quốc vẫn là tiền lệ lần đầu tiên mở. Mà sau lưng cái tiền lệ này, ai cũng đều nhìn ra sự tín nhiệm và coi trọng mà Dạ Khinh Nhiễm dành cho Vân Thiển Nguyệt, sau lưng loại tín nhiệm và coi trọng này, phải là tình cảm sâu nặng như biển cỡ nào.

Ngày hôm đó, các triều thần thế hệ trước như Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương đều rối rít nghỉ bệnh.

Vân Thiển Nguyệt thay Dạ Khinh Nhiễm hạ chỉ, trấn an mấy vị lão thần, để họ an tâm dưỡng bệnh, không cần băn khoăn quốc sự, còn lệnh cho người cầm một lượng thuốc lớn trong ngự dược phòng đưa đến tất cả các phủ.

Hành động này, khiến cho mấy vị lão thần vốn không bệnh lúc này bị tức đến ngã bệnh, nhưng Vân Thiển Nguyệt nắm quyền, dù họ có oán hận thì cũng không dám phá với nàng, người người đều biết Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ là một người đã hạ quyết tâm thì liền ra tay không chút nương tay, bạc tình bạc nghĩa, không có tình cảm, lúc trước ngay cả Kim điện cũng dám xông vào, Hoàng thượng cũng dám giết, bảo kiếm của Tiên hoàng cũng dám phá hủy, huống chi hôm nay nàng giám quốc, cả nước đều nằm trong sự khống chế của nàng, nàng muốn mạng ai, một cái lý do tùy tùy tiện tiện liền đủ, cũng không cần chính nàng động tay hoặc hao tâm tổn trí. Nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì, đều ngóng trông Dạ Khinh Nhiễm về sớm, trong lúc này ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Một đám lão thần bị bệnh, tảo triều hôm nay thiếu vắng một mảng lớn.

Lần này Vân Thiển Nguyệt đề bạt những quan viên mới đã vượt qua kỳ thi Hương vào năm trước, đám quan viên này dựa theo thứ hạng vào triều, nhưng vẫn luôn bị đám lão thần áp chế, ngoại trừ Thương Đình và Trầm Chiêu ra, thì hầu như không có ai được trọng dụng. Hôm nay Vân Thiển Nguyệt mượn lý do một đám lão thần bệnh nặng, can đảm bổ nhiệm những người này, đề bạt họ lên, mỗi người tẫn hết chức trách của mình, ngay lập tức bầu không khí cả triều liền trở nên tươi mát.

Quan viên mới được đề bạt lên cho tới nay đều nghe được quá nhiều lời đồn đãi của cô gái đang ngồi trên tòa cao kia, nhân vật phong vân trong thiên hạ hầu như đều có liên quan với nàng ấy mấy phần, thậm chí lại càng là chuyện đính hôn, đại hôn, hòa ly ba chìm bảy nổi, nhiều lần nhấc lên sóng gió, hầu hết mọi người đều chỉ gặp nàng ấy một lần vào kỳ thi Hương năm đó, khi đó nàng ấy đứng bên người Cảnh thế tử, người người đều cảm thấy hào quang của Cảnh thế tử đã bao trùm lên nàng ấy, nên chỉ thấy nàng ấy xinh đẹp chói mắt, nhưng hôm nay thấy nàng ấy ngồi đoan trang trên kim y chủ vị, thân người vô cùng nhỏ, tư thái tôn quý, sắc mặt bình tĩnh, khí độ ung dung, không khoác hoàng bào nhưng vẫn không che được hết phong hoa tuyệt mỹ của nàng ấy, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, lập tức đẩy ngã định kiến trước kia của vô số người, không tự chủ được mà nghe theo mệnh lệnh của nàng ấy.

Ngày đầu tiên tảo triều, không có tiếng phản đối của lão thần, Vân Thiển Nguyệt lần lượt hạ chỉ, tất cả quan viên đều tẫn chức trách của mình, hết sức thuận lợi.

Sau khi hạ triều, Vân Thiển Nguyệt sai người gọi Dung Phong vào Ngự thư phòng.



Dung Phong đi đến ngự thư phòng, liền thấy Vân Thiển Nguyệt đang vùi đầu trong đống tấu chương như núi, hắn thoáng giật mình, nhìn thân ảnh muội ấy gần như trùng lên bóng dáng ở trên Kim điện hôm nay, nếu khoác thêm hoàng bào, ai dám nói muội ấy không giống cái Đế vương? Hắn nhất thời sững sờ ngay ở cửa ra vào.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, ngoắc hắn ta, “Thất thần cái gì? Tới đây!”

Dung Phong hồi thần, đi đến gần nàng.

Vân Thiển Nguyệt chỉ vào vị trí đối diện nàng, “Ngồi đó, đống tấu chương trước mặt liền giao cho huynh phê duyệt.”

Dung Phong cả kinh, lập tức cười khổ, nhắc nhở: “Nguyệt nhi, không phải ai cũng đều có thể phê duyệt tấu chương.”

“Dạ Khinh Nhiễm không phải cho huynh phụ chính sao? Một cái tấu chương nho nhỏ mà thôi, còn không phê duyệt được?” Vân Thiển Nguyệt không đợi hắn ta nói, liền giao tấu chương cho hắn ta, “Năm xưa tài hoa của Văn Bá Hầu vang khắp thiên hạ, huynh là hậu nhân của ông ấy, người khác không biết tài hoa của huynh, chẳng lẽ muội còn không biết?”

Dung Phong bất đắc dĩ nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt không để ý đến hắn ta, lại cúi đầu xuống.

Nửa ngày, Dung Phong thở dài, ngồi xuống. Cái ghế này ở trong mắt của muội ấy là mỗi người đều có thể ngồi, chỉ là một công việc mệnh khổ mà thôi, không biết là tốt hay xấu. Ngay cả hắn cũng không ngờ tới có một ngày muội ấy sẽ tiến vào cung Vinh Hoa, ngồi trên vị trí này phê duyệt tấu chương, mà đối thủ lại là người từng khiến cho muội ấy không để ý hết thảy phó thác chung thân.

Buổi trưa chính Ngọ, Vân Thiển Nguyệt nhận được một bức thư được bồ câu đưa tới, nàng mở ra đọc lướt qua, cánh môi liền mím chặt.

Dung Phong thấy thần sắc của muội ấy là lạ, nhỏ giọng hỏi, “Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Thiển Nguyệt buông tấu chương, hỏi Dung Phong, “Hiện giờ Dạ Khinh Noãn đang ở đâu?”

“Từ sau ngày đi cùng Lãnh tiểu vương gia tiễn đưa Thất công chúa, nghe nói Dạ tiểu quận chúa liền ra khỏi kinh thành, rốt cuộc đi đâu thì huynh cũng không biết. Hẳn là được Hoàng thượng giao phó, đi ra ngoài làm việc rồi.” Dung Phong nói.

“Nàng ta chắc là đã đi thành Thanh Sơn.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, mí mắt khép hờ, nói với Dung Phong: “Lập tức truyền tin cho nàng ta, kêu nàng ta mang theo Ẩn vệ hoàng thất chạy theo đường đến Đông Hải, trợ giúp Dạ Khinh Nhiễm.”

Dung Phong khẽ giật mình, “Hoàng thượng gặp khó khăn?”

Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng lạnh lùng, “Có người không muốn hắn ta gặp Tử Thư.”

Dung Phong giật mình, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt muội ấy phủ một tầng sương lạnh, tim của hắn hơi nhói đâu, liền vươn tay vô vỗ vai muội ấy, cũng không nói gì thêm.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, ném tấu chương trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đã không còn trời nắng mấy ngày qua nữa, hôm nay trời mưa phùn. Mưa phùn mù mịt, lất phất kéo dài, rơi xuống nhánh cây, cành lá lập tức bị làn mưa lất phất tẩy rửa, nàng nhấc tay mở cửa sổ ra, một mùi đất rõ ràng xen lẫn hương hoa xông vào mũi.

“Cảnh sắc hôm nay ở đình Yên Vũ trong ngự hoa viên nhất định rất đẹp.” Dung Phong nói.

Vân Thiển Nguyệt đứng lên, nói với huynh ấy: “Ừ, chúng ta đến đình Yên Vũ ngắm cảnh, thuận tiện hâm nóng một bầu rượu, không thể cô phụ tiết trời.”

Dung Phong gật đầu, đứng lên, cũng biết từ sau hôm muội ấy giam Thượng Quan Minh Nguyệt lại, thì vẫn luôn nhốt mình trong ngự thư phòng với Dạ Khinh Nhiễm. Hôm nay hiếm khi thời tiết tốt như vậy, hắn không muốn muội ấy bị suy nghĩ nào đó quấy nhiễu, liền muốn muội ấy đi ra ngoài một chút, mà muội ấy cũng rất thông minh, rất nhanh đã hiểu ý của hắn.

Hai người ra khỏi ngự thư phòng, lập tức có nội thị dâng dù. Hai người, mỗi người che một cái dù, đi đến đình Yên Vũ.

Mưa phùn mù mịt, lất phất kéo dài, càng gần sát ngày xuân không khí càng ẩm, hoàng cung tĩnh lặng, cung điện chín tầng bị che giấu trong màn mưa phùn, như bị bao phủ một tấm lụa mỏng của trời, đập vào mắt, đình đài lầu các, mưa phùn như vẽ, cảnh đẹp ý vui vô cùng.

Đi đến gần, mới thấy trong đình Yên Vũ có người. Một cô gái ngồi đưa lưng về phía này, hình như đang uống rượu, quần áo trắng thuần, đầu mang lụa trắng, không còn lộng lẫy hoa lệ như từng thấy trước kia nữa, nhìn bóng lưng lờ mờ có chút bóng dáng của ngày xưa mới có thể nhận ra là Lục công chúa.

Từ khi khóc đến bất tỉnh ở trước linh đường của Thất công chúa được nâng về, sau khi tỉnh lại, Vân Thiển Nguyệt chưa từng nhìn thấy Lục công chúa, không nghĩ hôm nay lại gặp ở đây. Nếu không phải đã biết nàng ta đã thay đổi, thì ngay cả nàng cũng suýt nữa không nhận ra nàng ta.

Nữ tử trong hoàng thất, cho tới bây giờ đều là người thì chết, người thì bị thương, người thì qua đời, không có một ai có kết cục tốt. Hiện tại, vài ba vị tiểu công chúa hoàng thất còn lại kia, người người đều như chim sợ cành cong, làm ổ trong cung điện của mình, không có chuyện gì đều không dám ra ngoài, sợ ngày nào đó bị đại họa lâm đầu. Cho nên, lại càng khiến cho cái hoàng cung đã không có phi tần này trông vắng vẻ yên tĩnh vô cùng.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn nàng ta, nỗi chán ghét với cô gái này trước đây đã tiêu tan từ lâu, chỉ còn mỗi sự cảm khái khi thấy sau khi nàng ta đã trải qua chuyện như thế mà Lãnh Thiệu Trác vẫn nguyện ý cưới nàng ta, hôm nay gặp lại nàng ta, chỉ có thể thở dài một tiếng. Nàng nghiêng đầu nhìn qua Dung Phong.

Dung Phong nói nhỏ: “Lục công chúa đã ở đây, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, chọn nơi khác đi!”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Hai người xoay người, định rời khỏi.

“Vân Thiển Nguyệt, đã đến rồi, liền ngồi chung đi! Ta cũng có chuyện đang muốn tìm ngươi.” Lục công chúa bỗng quay đầu lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong, chắc là vì đã lâu không nói gì, nên giọng nói hơi khàn khàn.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn Lục công chúa, sắc mặt nàng ta tái nhợt, hốc mắt sưng đỏ, quần áo mỏng manh, không biết là vào mùa đông lạnh, hay là vì Thất công chúa mà bị bệnh một trận, hôm nay còn chưa khỏe lại, ngữ khí nàng ôn hòa: “Hôm qua ta khuyên ca ca, đời người, như cỏ sống một mùa thu vậy, mệnh số đã định trước, Lục công chúa vẫn nên yêu quý thân thể nhiều hơn, đừng vì tẩu tử mà thương tâm nữa. Tẩu ấy ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy có người thương tâm vì tẩu ấy.”

Lục công chúa cười ảm đạm, “Cho tới bây giờ ngươi đều không biết khuyên nhủ người khác, nói chuyện cũng không dễ nghe.” Nói rồi, nàng khoát khoát tay, “Một tỷ một muội lần lượt rời đi, tung tích mẫu phi không rõ. Trong cái hoàng cung này, cũng chỉ còn lại mỗi mình ta mà thôi. Cái gì kim chi ngọc diệp chứ, còn không bằng cả cỏ dại ven đường. Ngươi không biết đâu, ta còn tâm cao khí ngạo hơn cả Thanh Uyển, một lòng muốn vượt qua muội ấy, vượt qua đám tỷ muội trong hoàng thất, gả cho vị hôn phu tốt nhất, lúc trước ta thích Cảnh thế tử, tiếp theo oán hận ngươi, về sau ta không chiếm được, chướng mắt Vân Ly, ngược lại muốn đâm đầu vào Ngọc thái tử, nhưng hết lần này đến lần khác trong mắt người ta lại không có ta, vấp phải trắc trở mấy phen, ngược lại rơi vào bẫy rập, phá thân, thân thể tàn tạ, may mắn có một Lãnh Thiệu Trác nguyện ý thu nhận ta. Kết quả là, tuy ta sống lâu nhất, nhưng đến cùng vẫn không hạnh phúc bằng Thất muội. Mặc dù muội ấy chết rồi, nhưng cũng đã có đầy đủ, người thuộc về muội ấy, tình nghĩa của muội ấy, tình yêu của muội ấy. Muội ấy là người duy nhất sống được tùy ý nhất trong số các công chúa hoàng thất, chết cũng do chính mình quyết định.”



Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, Thất công chúa đích thật đã làm hết tất cả những chuyện mà tẩu ấy muốn làm.

“Vì sao không tới ngồi? Sợ ta ảnh hưởng tới tâm tình của hai người sao? Yên tâm, ta không nói tới muội ấy nữa, người cũng đã chết rồi, lại nói những thứ kia còn có tác dụng gì.” Lục công chúa thu hồi cảm xúc, nở một nụ cười hiếm hoi thoáng qua.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền nhìn qua Dung Phong, thấy huynh ấy gật đầu, hai người cùng đi đến đình.

Đi vào trong đình, thu dù, hai người ngồi đối diện Lục công chúa. Trên bàn đá không có đồ ăn, chỉ có hai bầu rượu, một bầu không, một bầu đã uống hết một nửa. Lục công chúa chỉ vào rượu cười nói: “Mỗi người đều nói đây là thứ tốt, thế nhưng ta uống mấy ngày lại không thấy được, càng uống càng thanh tỉnh.”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, phất tay gọi một tên thị vệ tới, nói một câu, thị vệ kia rời đi, không lâu sau, có người đưa tới hai bầu rượu và chút thức ăn.

Vân Thiển Nguyệt cầm một bầu rượu đặt ở trước mặt Dung Phong, bầu còn lại thì đặt ở trước mặt mình.

Lục công chúa nhìn nàng, cười nói: “Lúc trước khi ngươi đại hôn, ai có thể nghĩ tới một ngày nào đó ngươi sẽ ngồi ở đây chứ? Chỉ sợ chính ngươi cũng không nghĩ tới đi? Rốt cuộc hôm nay đã ứng nghiệm lời hai vị Đế sư đã nói.”

Vân Thiển Nguyệt “A?” một tiếng, “Đế sư nói gì về ta?”

“Ngày hai vị Đế sư vào kinh, đi Vinh Vương phủ khám nghiệm tử thi cho đứa bé kia trở về, khẳng định chắc chắn nói với Dạ Khinh Nhiễm: Đứa bé đó chắc chắn không phải Dạ Thiên Tứ, nhưng không biết vì sao mà họ cũng không có biện pháp đánh vỡ vòng phòng hộ trên người nó. Hoàng thượng nói: Đã như vậy, liền quên đi. Hai vị Đế sư còn nói: Có điều cũng không tính đã đi một chuyến tay không, ít nhất đã để cho họ thấy được nữ chủ nhân tương lai của Dạ thị.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Lúc đó đương nhiên ta không có ở đó, chuyện thế này tất nhiên sẽ không để cho ta nghe được. Mà là Dạ Khinh Noãn, có một ngày uống rượu ở đây, đúng lúc ta không ngủ được, ngẫu nhiên nghe nàng ta nói với ta sau khi say, lúc đó nàng ta vừa khóc vừa cười, hôm nay có lẽ, nàng ta cũng chỉ là con gái Dạ thị mà thôi, cũng không hạnh phúc hơn ai cả. Mặc dù Phụ hoàng giao Ám Phượng cho nàng ta, nhưng nàng ta cũng phải thừa nhận nhiều hơn.” Lục công chúa nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cũng không để ý.

Lục công chúa nhìn nàng, thấy thần sắc nàng ấy nhàn nhạt, giống như vô luận nàng nói cái gì, thì nàng ấy cũng không thay đổi khí sắc, ở giữa đất trời, lại giống như không có gì có thể hù dọa tâm tình của nàng ấy, khiến cho nàng ấy mất một tấc vuông. Nàng cúi đầu xuống, đến cùng thì cô gái trước mặt cũng không phải ai đều có thể so được, mặc dù đi đến tình cảnh như hôm nay, nhưng bất kỳ một cô gái nào đứng ở trước mặt nàng ấy cũng vẫn sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm.

Lý luận nữ nhân phải sống phụ thuộc vào nam nhân từ xưa đến nay, ở trước mặt nàng ấy, không đáng giá nhắc tới. Rời khỏi một người, nàng ấy vẫn là Vân Thiển Nguyệt, vẫn ngồi trên cao, không ai dám chọc, không ai dám chạm nghịch lân của nàng ấy.

Lục công chúa trầm mặc một lát, thu hồi hết tất cả cảm xúc, ngẩng đầu, nói một cách nghiêm túc: “Vân Thiển Nguyệt, ta muốn xuất gia. Ngươi cho ta một đạo thánh chỉ xuất gia đi!”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, nhìn Lục công chúa, ánh mắt, ngữ khí của nàng ta không nhìn ra nửa điểm giả bộ, ánh mắt nàng liếc qua Dung Phong ở bên cạnh, thấy huynh ấy cũng hơi kinh ngạc, nàng hỏi: “Vì sao?”

“Không có vì sao, chỉ cảm thấy sống không thú vị, nhưng lại không thể tự sát. Ngày đó bám theo ngươi và Thượng Quan Minh Nguyệt đến Linh Đài tự, ta nghe thấy tiếng gõ mõ, chuông sáng trống chiều, đột nhiên cảm thấy vứt bỏ hết thảy phiền não, cuộc sống như vậy vô cùng tốt, nên liền có suy nghĩ này.” Lục công chúa nói.

“Lãnh Thiệu Trác có biết không?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ, dù sao nàng ta và Lãnh Thiệu Trác cũng đã định nhân duyên rồi, không thể tự mình chủ trương.

“Ta đã nói với hắn ta, hắn ta không đồng ý. Nhưng trong lòng ta biết rõ, hắn ta căn bản không thích ta, lấy ta chỉ vì lúc đó thấy ta đáng thương thôi. Ta cũng không thích hắn ta, lúc trước hắn ta giúp ta thoát khỏi khốn cảnh, để ta có thể sống làm người một lần nữa. Ta đã từng nghĩ sẽ cố gắng làm vợ hắn ta cho thật tốt, nhưng hôm nay, đến cùng thì chúng ta không phải duyên phận, cần gì phải miễn cưỡng ở cùng nhau? Lỡ lầm hắn ta, cũng nhấn chìm ta.” Lục công chúa nói.

Vân Thiển Nguyệt mím môi, trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Như vậy đi! Ta kêu Lãnh Thiệu Trác tới, lời này do ngươi tự mình nói với hắn ta, nếu hắn ta đồng ý, vậy ta liền cho ngươi một đạo thánh chỉ, còn nếu hắn ta không đồng ý, thì ngươi phải nghe theo hắn ta! Mạng của ngươi là do hắn ta cứu về, nên do hắn ta định đoạt.”

Lục công chúa nghe vậy gật đầu, “Được!”

Vân Thiển Nguyệt gọi một người tới, nói một câu, người này lập tức đi đến Hiếu Thân Vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt, Dung Phong, Lục công chúa không nói thêm gì nữa, lẳng lặng thưởng thức rượu, trong gió mát mưa phùn, mùi rượu lan tỏa bốn phía.

Nửa canh giờ sau, Lãnh Thiệu Trác đi tới đình Yên Vũ trong ngự hoa viên, vốn hắn ta vừa nghe người được Vân Thiển Nguyệt sai tới kêu, liền vội vã chạy đến, ngay cả cái dù cũng không cầm, áo bào đều bị ướt, sau khi đến gần, nhìn thấy Lục công chúa, giống như đã hiểu rõ gì đó, lập tức dừng bước.

Lục công chúa bỗng cười, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi xem, địa vị của ngươi ở trong lòng hắn ta đến cùng quan trọng đến cỡ nào, ngay cả Hiếu Thân Vương gia đều kém, huống chi là ta. Vốn ta không muốn so, cũng không nên so, nhưng bản chất bên trong của ta là kiêu ngạo, không muốn một ngày nào đó biến thành người đáng ghét trước kia, tranh đoạt với cái bóng của ngươi, trở nên mặt mũi đáng ghét. Huống chi, chúng ta không phải nhân duyên. Còn nhớ quẻ bói mà Mạnh bà bà đã từng cho ta không? Sinh trong Kim Lâu tước, chết trong Tuyết Băng Thiên. Áo lạnh bọc thân, ý nguyện lại không thể hoàn thành. Lúc đó ta không tin, nhưng đã cuối cùng lo lắng suốt cả một mùa đông, về sau từng mùa đông trôi qua, ta không chết, nhưng cũng như bị lột một lớp da. Mấy ngày trước Thất muội muội ra đi, bỗng nhiên ta cũng nghĩ thông suốt một chuyện.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lục công chúa.

Lục công chúa cười chế giễu, “Phụ hoàng tốt của chúng ta, còn có mẫu phi của chúng ta nữa, ngươi cho rằng thân thể của ta sẽ không có chuyện gì sao?” Vừa dứt lời, nàng ấy nói: “Ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, ta cũng sẽ chết. Có lẽ sẽ chết trong băng thiên tuyết địa, năm ngoái không chết, không có nghĩa là năm nay sẽ không, năm nay không chất, có lẽ sang năm cũng sẽ chết. Luôn luôn sẽ có một ngày phải chết, hơn nữa sẽ không quá lâu. Ngày đó ta nhìn thấy Vân Ly đau khổ, cho dù ta không yêu Lãnh Thiệu Trác như vậy, nhưng ta vẫn không muốn hắn ta đau khổ vì cái chết của ta. Trước kia hắn ta đã làm nhiều việc ác, hôm nay là người tốt đến không thể tốt hơn.”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, vươn tay đặt lên mạch của Lục công chúa. Mạch của nàng ta lại thật sự giống hệt như Thất công chúa, sắc mặt nàng âm trầm, buông tay. Khi còn sống, lão Hoàng đế bố trí bao nhiêu ván cờ, giờ đây sau khi lão ta chết đều từng bước một dựa theo ý nguyện của lão ta mà mở ra. Con trai, con gái của lão ta đều là con cờ của lão ta, làm cha bất nhân, sau khi lão ta chết có từng hối hận không?

Lúc này, Lãnh Thiệu Trác đã đi tới, vừa rồi chỗ hắn ta đứng vẫn hơi xa đình Yên Vũ, cho nên rốt cuộc Lục công chúa đã nói gì, hắn ta cũng không nghe thấy được, bây giờ chỉ mang theo một khuôn mặt nghiêm túc đi đến, đi vào cũng không nhìn Vân Thiển Nguyệt, mà lập tức bắt lấy tay Lục công chúa, nói với nàng ấy: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không đồng ý cho nàng xuất gia, ngày mai Hoàng thượng hồi cung, ta sẽ thỉnh chỉ đại hôn với nàng.”

“Ta đã thỉnh chỉ, Vân Thiển Nguyệt đã đồng ý rồi, ngươi có nói cũng vô dụng.” Lục công chúa bỏ tay hắn ta ra, “Lãnh Thiệu Trác, ta vô tình với ngươi, một lòng xuất gia, ngươi đừng ngăn cản ta hướng Phật. Ta sẽ không gả cho ngươi.”

Lãnh Thiệu Trác bỗng dừng tay lại, nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, “Muội đã đồng ý?”

Vân Thiển Nguyệt ngồi yên trên ghế, nhìn hai người, trong làn mưa phùn, nét mặt Lục công chúa kiên nghị, Lãnh Thiệu Trác chau mày, hắn ta thật sự muốn bảo hộ Lục công chúa. Đáng tiếc đến cùng thì Lục công chúa vô phúc, nàng cũng không muốn Lãnh Thiệu Trác và Lục công chúa bước theo gót chân của Vân Ly và Thất công chúa, gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừ, ta đã hạ thánh chỉ, báo cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chấp thuận cho Lục công chúa xuất gia, địa điểm am Thanh Vân, bái Pháp Từ sư thái làm thầy, pháp danh Tuệ Tâm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàn Khố Thế Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook