Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 1 - Chương 45

Tây Tử Tình

05/12/2013

Vân Thiển Nguyệt nghe Dạ Khinh Nhiễm nói cho nàng ăn cá nướng, lập tức cơn buồn ngủ bị đuổi đi một nửa. Nhưng ở trong chăn ấm áp nên vẫn lười . Là ngủ hay là đi nướng cá ăn? Đại não đang tiến hành giao chiến để chọn lựa.

“Đi đánh thức ah, lề mề cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm gặp Mạc Ly do dự, hướng về phía hắn trừng mắt.

“Tiểu vương gia, ngài là nam tử, ta cũng là nam tử, làm sao có thể đi vào đánh thức tiểu thư?” Mạc Ly lập tức nói.

Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, ” tỳ nữ Nàng đâu ? Như thế nào một ngườicũng không đi ra? Chẳng lẽ đều đang ngủ?”

“Tiểu thư cho tỳ nữ đều ra ngoài chơi. Nàng sợ là không có hứng thú cùng Tiểu vương gia đi ra ngoài.” Mạc Ly những ngày này âm thầm quan sát cũng phát hiện tiểu thư gần đây có một tật xấu là thích ngủ , tựa hồ trước đây không ngủ đủ, muốn đem tất cả cảm giác mất ngủ lấy trở về. Nên bắt được cơ hội là dốc sức liều mạng ngủ. Mấy ngày đầu khi cùng thế tử bắt đầu học chữ, là ghé vào trên mặt bàn mà ngủ, trong một ngày thế tử phải gõ tỉnh nàng vài lần.

“Nàng thật sự là có năng lực! thời tiết tốt như vậy ngủ cái gì ah! Ngươi không đi kêu nàng ta đi đánh thức nàng.” Dạ Khinh Nhiễm đẩy ra Mạc Ly, đi lên phía trước.

Mạc Ly ra tay lần nữa ngăn lại Dạ Khinh Nhiễm, “Tiểu vương gia, hay là ngài đợi tiểu thư nhà ta tỉnh lại rồi đến tìm nàng lần nữa.”

Dạ Khinh Nhiễm không nghĩ tới thiếp thân ẩn của Vân Thiển Nguyệt Vệ võ công cư nhiên cao cường như thế, hắn đẩy không được tên này di động nửa bước. Tuy hắn vẻn vẹn chỉ dùng năm thành công lực, nhưng mà năm thành nếu là ở người bình thường nhất định sẽ bị đẩy ra, hắn không khỏi cẩn thận nhìn Mạc Ly liếc, hỏi: “Ngươi là Mạc gia lánh đời ?”

“Vâng!” Mạc Ly gật đầu.

“Vậy thì trách không được rồi. Không nghĩ tới Vân gia gia có bản lĩnh mời được người Mạc gia đến bảo hộ Nguyệt muội muội.” Dạ Khinh Nhiễm khoát khoát tay, nhìn xem cửa đóng chặt: “Đợi nàng tỉnh lại đoán chừng trời cũng tối đen rồi. Ngươi yên tâm, ta không vào phòng, ở bên ngoài kêu nàng, như thế sẽ không ảnh hưởng được danh dự của nàng.”

Mạc Ly vẫn do dự.

“Ngươi xác định ngươi có thể ngăn được bản Tiểu Vương?” Dạ Khinh Nhiễm khiêu mi.

Mạc Ly lách thân thể qua, võ công của hắn mặc dù không tệ, nhưng cũng biết là ngăn không được vị Tiểu vương gia này, võ công vị Tiểu vương gia này cùng với danh tiếng tiểu Ma Vương đều làm cho người ta khiếp sợ, nếu không cũng sẽ không hoành hành nhiều năm như vậy. Mặc dù có thể ngăn cản…, cũng sẽ đánh thức tiểu thư, còn không bằng không ngăn cản. Nói sau vị Tiểu vương gia này tựa hồ đối với tiểu thư không tệ, cũng sẽ không làm ra chuyện nguy hại gì.

Dạ Khinh Nhiễm thấy Mạc Ly thức thời, cũng không để ý tới hắn, sải bước đi tới cửa, hướng vào bên trong nói: “Ta cũng không tin ngươi không có tỉnh dậy, mau đứng lên. Dùng lá của Bán Chi Liên bao lấy con cá to bắt từ bên trong suối nước, rồi đặt ở trên lửa nướng, mùi thơm của Bán Chi Liên thấm vào bên trong cá, còn không có ăn đã khiến cho người thèm chảy nước miếng, đợi cá chín càng là thơm ngào ngạt. Ăn một miếng còn muốn ăn miếng thứ hai. Cái này thật là dư vị vô cùng ah!”

Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, bên trong cửa không có chút động tĩnh nào. Hắn đợi nửa ngày, bỗng nhiên thở dài, “Ta cũng có bảy năm rồi không ăn nha! ngươi không đi, ta cũng không nhịn được mà muốn ăn rồi, vậy thì không đợi ngươi nữa, ngươi tiếp tục ngủ a! Ta tự mình đi ah!”

Dứt lời, hắn thật sự không đánh thức Vân Thiển Nguyệt nữa, quay người ly khai.

Cửa két.. một tiếng từ bên trong bị đẩy ra, Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn bóng lưng Dạ Khinh Nhiễm, “Đợi một chút, ai nói ta không đi?”

“Nguyên lai ngươi đi ah! Vậy thì càng tốt , chúng ta ở cùng một chỗ nướng cá ăn. Đi!” Dạ Khinh Nhiễm dừng bước quay đầu lại nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, lập tức nở nụ cười.

Mạc Ly cảm thấy xấu hổ thay tiểu thư nhà hắn, vì một con cá nướng đã có thể đem nàng lừa gạt đi, thật sự là quá không có phong độ khuê nữ rồi. Vân Thiển Nguyệt thò tay sờ sờ đầu, tóc không có rồi, thật nhìn không ra kỹ thuật chải đầu của Dung Cảnh cũng không tệ lắm. Cúi đầu nhìn xem quần áo, quần áo vẫn thẳng không có niếp nhăm, chứng tỏ Vân Mộ Hàn mua bộ y phục này thật sự rất tốt. Nàng tương đối hài lòng, liền nói với Dạ Khinh Nhiễm : “Đi thì đi! Vừa vặn ta không có ăn đồ ăn sáng, ngươi nướng cho ta mấy con cá nha.”

Dứt lời, nàng đóng cửa phòng, đi về hướng Dạ Khinh Nhiễm.

“Không có vấn đề! Ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được!” Dạ Khinh Nhiễm kinh diễm nhìn Vân Thiển Nguyệt , tựa hồ mỗi lần thấy nàng một lần nàng đều có biến hóa, cao thấp đánh giá nàng nói: “Nghe nói những ngày này ngươi bị Vân Mộ Hàn bắt học chữ rồi hả? Ngay cả Hoàng bá bá đều hạ chỉ? Ta biết rõ ngươi đích thị là không thích học, vốn muốn nghĩ cách giải cứu ngươi, không nghĩ tới Hoàng bá bá lại an bài chức vụ cho ta ở quân cơ đại doanh, lại bắt ta lập tức đi nhận chức. Ta không có biện pháp, chỉ có thể đi. Mấy ngày này ngươi gầy không ít, vừa vặn ăn nhiều chút ít cho bổ .”

“Ân! Ta bị giam nửa tháng.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm nguyên lai có nghĩ sẽ đi cứu mình, được rồi! Nàng tha thứ hắn vì không có đi cứu nàng. Đi qua bên người Mạc Ly liền đối khoát khoát tay, “Ngươi không cần đi theo nữa.”

Mạc Ly gật đầu, vèo một cái lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt lập tức cảm thán quả nhiên khinh công ah! Đáng tiếc nàng mặc dù có nhưng lại không biết dùng. Ngày khác nhất định phải len lén luyện tập mới được.

Nghĩ như vậy, chỉ nghe Dạ Khinh Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói: ” Vân Mộ Hàn, đối với muội muội mình mà cũng ác như vậy, thật sự là muốn ăn đòn. Đợi quay trở về rồi ta giúp ngươi giáo huấn hắn.” Tựa hồ người bị giam nửa tháng để học chữ là hắn.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười mà nhìn hắn một cái, biết nghe lời gật gật đầu, “Tốt, ngươi lợi hại phải thu thập hắn thật nặng. Thay ta báo thù! Tốt nhất thu thập hắn đến không được dạy ta biết chữ học sổ sách nữa, ta sẽ rất cảm tạ ngươi đó.”

“Đi, chuyện này để ta lo!” Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy lập tức vỗ bộ ngực cam đoan.

Vân Thiển Nguyệt lập tức cao hứng, tâm tình cũng thoáng chốc khoan khoái dễ chịu rồi. Cảm giác cảnh vật trước mắt cũng đẹp hơn. Nàng lúc này mới dò xét Dạ Khinh Nhiễm, thấy hắn vai rộng eo thon , cẩm bào tay áo rộng, ngọc thụ lâm phong, vẫn là đồng dạng tuấn mỹ. Cái này bộ dáng này hại không biết bao nhiêu thiếu nữ đây, nàng không khỏi chép chép miệng, nhớ tới lời Dung Cảnh nói…, cảm thán thở dài, dù sao hắn là hoa đã có chủ rồi. May mắn nàng không có ý định yêu thương lập gia đình , nếu không nói không chừng sẽ động tâm tư đem oa nhi nầy cướp về tay mình. Nghiêng đầu hỏi: “Việc quân cơ đại doanh thú vị sao?”

“Đều là một đám xú nam nhân, thú vị cái gì!” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu.

“Chẳng lẽ không có nữ binh?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Cổ đại tuy không cho phép nữ tử tham gia quân ngũ, nhưng trong lịch sử cũng có tình huống đặc biệt, giống như là Hoa Mộc Lan, nàng nữ giả nam trang thay cha tòng quân, đương nhiên, nếu không tính thì…, còn có Phàn Lê Huê, Mộc Quế Anh, Dương môn nữ tướng đây này! Đây chính là nữ nhân thật sự. Nữ nhân ở trong quân tuy là số rất ít, nhưng vẫn phải có.

“Không có!” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu. Lại bổ sung nói: “Cho dù có nữ nhân cũng không có ý nghĩa, bản Tiểu Vương lại không chào đón!”

Đúng a! Ngươi chỉ mong thấy con gái của Nam Cương tộc chủ kia , nên không chào đón các cô nương khác! Vân Thiển Nguyệt ngửa đầu nhìn lên trời, trong lòng yên lặng thay hắn bỏ thêm một câu, lại hỏi: “Cho dù không có nữ nhân cũng có rất nhiều việc hay ah! Ngươi nói cho ta nghe một chút đi , biết đâu một ngày ta một cao hứng cũng đi gia nhập quân ngũ thì sao?”

Nói đến đây, Vân Thiển Nguyệt không khỏi ở trong lòng khinh bỉ chính mình, kiếp trước lớn lên ở quân đội, trong quân đội sờ bò lăn đánh hơn mười năm, vẫn còn không có đủ sao, ngươi quả nhiên đáng bị coi thường đấy! Bất quá không biết quân đội cổ đại có cái dạng gì? Nàng muốn nhìn một chút trang thiết bị quân đội, mũi tên nỏ ah, cường tiễn ah, trường mâu ah. Nàng cực kỳ có hứng thú.

“Ngươi đi gia nhập quân ngũ?” Dạ Khinh Nhiễm lại càng hoảng sợ, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt.

“Ta đi gia nhập quân ngũ thì làm sao? Nữ nhân xung phong đánh giặc so với nam nhân cũng không kém đâu.” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.

“Ta nói không phải cái này. Ta khuyên ngươi vẫn là bỏ ý định này đi! Đầu tiên hôm nay Thiên Thánh không có một nữ binh nào, đừng nói nữ tướng quân thì càng không có. Cho dù có, thân phận của ngươi cũng là vào không được quân cơ đại doanh, không làm lính được. Hoàng bá bá cho phép sao?” Dạ Khinh Nhiễm hơi sợ mà lắc đầu, nhìn nàng một cái lại bổ sung nói: “Nhất là ngươi dung mạo này bộ dạng này, nếu trở thành lính mà nói…, quân đội đều không cần thao luyện đánh giặc nữa, chỉ vì ngươi thôi.”

“Ai dám không phục ta đánh hắn!” Vân Thiển Nguyệt lập tức hung hăng càn quấy mà nói. Nhưng vẫn có chút buồn bực, nghĩ đến hình dạng hiện tại của thật sự thấy phiền. Nhưng mà nàng sẽ hóa trang, có thể dễ dàng đem mình đổi thành một người khác, không phải người thân cận tuyệt đối nhận không ra, vừa nghĩ như thế lập tức lại cao hứng trở lại, “Ta nhất định phải đi trong quân nhìn xem!Chỉ sợ Hoàng Thượng không cho. Huống hồ biếu đâu ngày nào đó cho phép nữ nhân tham gia quân ngũ thì sao! Mặc dù không có, ta cũng muốn mở ra tiền lệ!”

Dạ Khinh Nhiễm PHỐC một cái vui vẻ cười, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt mặt mày hớn hở thì cảm thấy thú vị.

“Ngươi cười cái gì? Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Nói cho ngươi biết, ta thực sẽ tham gia quân ngũ đấy! Khẳng định so ngươi thích hợp hơn!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu xem Dạ Khinh Nhiễm. Nghĩ đến nam nhân này đẹp như vậy, đi trong quân chẳng phải cũng làm loạn quân tâm sao? Nhưng đoán chừng không ai dám đem chủ ý đánh trên người hắn, dù sao hắn là tiểu Ma Vương danh tiếng khắp thiên hạ, người người đều biết ah!

“Ngươi nha, so với ta còn để cho người ta đau đầu hơn!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn xem Vân Thiển Nguyệt một bộ không phục , càng cười to một tiếng, sau đó thu ý cười đối với nàng nói: “Ngươi muốn làm lính đoán chừng là thực sự không thành đấy. Thân phận của ngươi không có người cho phép. Hoàng bá bá, Hoàng hậu nương nương, Vân gia gia, còn có Vân Vương thúc, cùng với thế tử ca ca của ngươi, lại có là thái tử điện hạ vân…vân, nghĩ một cái liền tất cả mọi người là không cho phép đâu, những người đại thần bảo thủ thì không nói rồi, đoán chừng tấu chương có thể xếp thành núi đè sập ngự thư phòng của Hoàng bá bá . Ta khuyên ngươi vẫn là bỏ ý niệm này đi a!”

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, thật sự là phiền ah!

“Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đi quân doanh nhìn xem ta, có thể vụng trộm mang ngươi đi một lần.” Dạ Khinh Nhiễm lại nói nhỏ.

“Thật sự?” con mắt Vân Thiển Nguyệt lập tức sáng.

“Ân, ta khi nào đã lừa gạt ngươi?” Dạ Khinh Nhiễm lập tức ưỡn ngực nói.

“Vậy thì tốt, đây chính là ngươi nói ah! Ngươi nhất định phải mang ta đi.” Vân Thiển Nguyệt bắt đầu chờ mong nhìn thấy những binh khí cổ đại kia, liền vội hỏi hắn, “Lúc nào?”

“Trước mắt đoán chừng không thể, hôm nay ngươi bị Vân Mộ Hàn bắt học chữ xem sổ sách, ta ở quân cơ đại doanh còn không có đứng vững gót chân, bao nhiêu người chằm chằm vào tìm lỗi của ta đây này! Chờ ta đem đám người kia thu thập , ngươi cũng không bị Vân Mộ Hàn ép buộc, ta tìm thời gian mang ngươi vào xem. Như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm suy nghĩ một chút, hỏi.

“Tốt! Sớm hay muộn không là vấn đề, chỉ cần cho ta đi xem là được! Dù sao quân cơ đại doanh lại chạy không được. Quyết định như vậy đi!” Vân Thiển Nguyệt thống khoái mà gật đầu. Xòe bàn tay ra, “Vỗ tay giữ lời, ngươi không thể đổi ý!”

“Tốt, quyết định như vậy đi! Không đổi ý!” Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, cũng đưa tay ra chưởng.

Bốp bốp bốp, ba tiếng giòn vang. Hai người xem như định ước rồi.

Trong lòng bàn tay Vân Thiển Nguyệt có chút đau, nhưng tâm tình rất tốt. Nghĩ đến đứa bé Dạ Khinh Nhiễm này thật sự là không tệ ! So với đứa bé Dung Cảnh lòng dạ hiểm độc tốt hơn nhiều.

Dạ Khinh Nhiễm trong lòng bàn tay không đau, mà hơi hơi nhức mỏi, cảm thấy mơ hồ trong nội tâm. Hắn bất tri bất giác mà dùng ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay, tựa hồ cảm giác lòng bàn tay mềm mại áp vào, nhưng như thế nào cũng không tiêu tan, hắn không khỏi nhíu mày suy nghĩ, thần sắc có chút hoảng hốt cùng khó hiểu.

“Này, đi ah! Ngươi nói muốn đi đâu ? Bắt cá hả?” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên không đi, liền thúc giục hắn.

Dạ Khinh Nhiễm đem cảm giác quái dị trong lòng lập tức vứt đi, chỉ một ngón tay phía sau, “Trông thấy chưa? Là cái đình nhỏ giữa sườn núi kia. Cách nơi này không xa, nếu là thi triển khinh công mà nói một nén nhang là đến.” Dứt lời, ánh mắt hắn sáng ngời, hưng phấn nói với Vân Thiển Nguyệt: ”Ngươi không phải cũng biết khinh công sao? Chúng ta hôm nay không thể so đua ngựa, so khinh công như thế nào?”

Khinh công? Vân Thiển Nguyệt có chút động tâm, nhưng nàng không biết a! Như thế nào bay lên đây? Có chút do dự.



“Như thế nào? Không dám ? Có phải ngươi biết chắc không sánh bằng ta không?” Dạ Khinh Nhiễm nghênh mặt.

“So thì so, ai sợ ai ah!” Vân Thiển Nguyệt không chịu thua, tính tình háo thắng lại nổi lên, lập tức nói. Không biết khinh công thì nàng có thể học ah! Xem Dạ Khinh Nhiễm bay như thế nào, thì nàng học theo chẳng phải là được rồi sao? Vừa nghĩ như thế lập tức đã nắm chắc khí thế.

“Tốt!” Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, lập tức nói: “Chúng ta lấy cái đình nhỏ kia làm mục tiêu. Ai tới trước người đó thắng.”

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Chăm chú nhìn động tác Dạ Khinh Nhiễm.

“Vậy thì bắt đầu?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.

“Bắt đầu!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Mũi chân của Dạ Khinh Nhiễm điểm một chút, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt quang ảnh lóe lên, người nọ bay bổng ra ngoài hơn mười trượng, nàng lập tức choáng váng. Cứ như vậy bay ra ngoài rồi hả?

“Này, đi ah! Ngươi còn đứng ngây đó làm gì?” Dạ Khinh Nhiễm cảm giác Vân Thiển Nguyệt không có theo kịp, lập tức dừng lại đợi nàng.

“Vậy thì ra, ngươi trở về, chúng ta lặp lại!” Vân Thiển Nguyệt thầm vận kình lực, cảm thấy vùng đan điền bụng dưới bỗng nhiên đã có năng lượng, nàng lập tức vui vẻ. Không biết trong bụng của nàng có thể giống như máy bay thiêu đốt khí hy-đrô hay không , những khí này lưu trợ giúp nàng bay lên, bất quá cũng phải thử một chút, cùng lắm bị Dạ Khinh Nhiễm cười mà thôi.

Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên đã bay trở về, đồng dạng là mủi chân nhẹ nhẹ một chút, trong nháy mắt liền bay đáp xuống bên người nàng.

“Đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt cố lấy dũng khí, phun ra một câu, học động tác Dạ Khinh Nhiễm , mũi chân dùng sức điểm nhẹ một chút, chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên chợt nhẹ, hai chân nàng đã cách mặt đất ba thước, lập tức bay lên.

Trời! Vân Thiển Nguyệt giờ khắc này đã không biết dùng cái gì để hình dung tâm tình của nàng rồi! Nghĩ đến cổ nhân thật kỳ tích ah! Quá bác đại tinh thâm rồi. Vậy mà không có lưu cho người hiện đại một chút nửa chút nào, thật sự là đáng tiếc.

“Tiểu nha đầu không tệ ah! Hẹn gặp ở đình nhỏ!” Dạ Khinh Nhiễm khen ngợi một câu, trong khoảnh khắc liền dễ dàng vượt qua Vân Thiển Nguyệt, sát người bay đến phía trước nàng, mấy cái lên xuống, liền hướng đình nhỏ giữa sườn núi bay đi.

Vân Thiển Nguyệt một hơi dấu ở trong ngực, ước chừng khoảng cách xa bảy tám trượng bỗng nhiên rớt xuống, may mắn nàng có chuẩn bị, chỉ là một cái lảo đảo cũng không có ngã sấp xuống. Chứng kiến Dạ Khinh Nhiễm đã đi xa, nàng lần nữa đề khí, lại bay lên. Lần này so vừa mới rồi hơi lâu chút, nhưng mà khi xa được bảy tám trượng lại vững vàng rơi xuống đất điểm một cái thì lần nữa bay lên, như vậy mấy lần sau biết nắm giữ điểm mấu chốt, nàng mỗi lần rơi xuống đất dừng lại đã rút ngắn từng chút một, nhưng vẫn còn chênh lệch Dạ Khinh Nhiễm thật xa.

Dạ Khinh Nhiễm cảm giác Vân Thiển Nguyệt không có theo kịp, không khỏi quay đầu lại xem, khi thấy nàng nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, đang thở hổn hển tựa hồ có chút cố hết sức, hắn không khỏi dừng lại thân hình, đứng ở phía trước buồn cười mà nhìn xem nàng, “Ngươi chẳng lẻ không biết điều tiết hơi thở sao? Thiên Dục tiểu tử kia nói khinh công của ngươi vô cùng tốt, chẳng lẽ là tốt như vậy ? Cái này quả là khiến cho ta mở rộng tầm mắt à nha?”

“Ta là rất lâu không có tập luyện rồi. Nếu không cũng sẽ không thua ngươi.” Vân Thiển Nguyệt dừng lại thân hình, dù bị Dạ Khinh Nhiễm cười nhạo, nhưng trong nội tâm vẫn rất kinh hỉ, cái thân thể ở hiện đại ngay cả một trượng đều bay không len, đừng nói bảy tám trượng rồi. nên hiện tại thế này nàng đã hài lòng.

“Thì ra là luyện tập nha!” Dạ Khinh Nhiễm kéo dài thanh âm hướng về phía Vân Thiển Nguyệt cười.

“Hừ, ta không biết điều tiết hơi thở thì như thế nào? Ngươi so với ta lớn hơn mấy tuổi mà! Khinh công tất nhiên là lợi hại hơn a!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái. Tâm tình vốn đang cao hứng liền có chút buồn bực, điều tiết hơi thở thế nào? Nàng thực không biết.

“Tiểu nha đầu, ngươi năm nay mười lăm, ta năm nay cùng Vân Mộ Hàn cùng tuổi, mười tám, mới so ngươi lớn hơn ba tuổi mà thôi. Cái gì vài tuổi, nói giống như ta già quá đi vậy.” Dạ Khinh Nhiễm dùng tay gõ đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, đối với nàng nói: “Nghe nói võ công của ngươi là Vân gia gia tự mình dạy đấy, không biết lão nhân kia là như thế nào dạy ngươi, rõ ràng không dạy ngươi điều tiết hơi thở. Ai, ta cho ngươi biết, ngươi dùng đan điền hô hấp, hô hấp này không như bình thường, như vậy chân khí của ngươi có thể giữ lại, cũng không cần ở trên đường rơi xuống, tốc độ của ngươi tất nhiên là tăng lên rồi.”

” Hô hấp Đan điền?” Vân Thiển Nguyệt cái hiểu cái không.

“Thật là đần ah!” Dạ Khinh Nhiễm lại đi gõ đầu Vân Thiển Nguyệt.

“Đừng gõ nữa, còn gõ sẽ ngốc thêm!” Vân Thiển Nguyệt bất mãn mà tránh đi, cái người này như thế nào lại giống lão già chết tiệt kia, thích yêu gõ đầu của nàng! Quả là tật xấu!

“Ngươi im lặng, cũng không được hô hấp bằng lỗ mũi, dụng tâm đi cảm giác đan điền, đan điền ngươi có phải là có khí lưu tại qua lại xoay quanh, như là một cái vòng xoáy hay không?” Dạ Khinh Nhiễm thu tay lại, thấy Vân Thiển Nguyệt chăm chú nghe, hắn cũng thu cười, nghiêm túc nói: “Ngươi đưa hô hấp lưu động đi theo trình tự của nó, tất nhiên là sẽ không đứt gãy đấy.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, quả nhiên ngậm miệng, cũng không theo lỗ mũi hô hấp, thật đúng dụng tâm cảm thụ đan điền, quả nhiên như lời Dạ Khinh Nhiễm, nàng vốn thông minh tuyệt đỉnh, có người chỉ điểm lập tức đã tìm được phương pháp, rất nhanh khí lưu đuổi kịp bên trong, nhanh chóng lưu động, nàng lập tức vui vẻ, “Ta làm được rồi! Thì ra đơn giản đến như vậy ah!”

“Chuyên đơn giản như vậy ngươi bây giờ mới biết, xem ra không phải ngươi không thông minh, thật sự Vân gia gia không dạy ngươi. Là hắn quá ngu ngốc, không phải ngươi đần.” Dạ Khinh Nhiễm tự nhiên cũng cảm nhận được trong cơ thể Vân Thiển Nguyệt biến hóa, rất đỗi ngạc nhiên là nàng rất nhanh lĩnh ngộ phương pháp, nhưng càng ngạc nhiên là trong cơ thể nàng rõ ràng có hai chủng khí chiếm giữ, lạnh lẽo ấm áp, rõ ràng chúng có xu thế dung hợp lại, hắn có chút khó hiểu, “Ngươi tu tập võ công gì ? Lại quái dị như vậy?”

Mấy lần trước gặp Vân Thiển Nguyệt có thể là nàng chưa từng dụng công, cho nên hắn không có phát giác. Hôm nay chân khí trong cơ thể nàng lưu động, phóng xuất ra bên ngoài, hắn tự nhiên cảm thấy.

“Ta cũng không biết, dù sao trong cơ thể loạn thất bát tao .” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Cũng không nói lão Vương gia dạy cho nàng chính là Phượng Hoàng chân kinh , nàng sợ Dạ Khinh Nhiễm tìm hiểu vấn để, bởi vì nàng ngoại trừ biết rõ cái tên như vậy những thứ khác một mực không biết gì rồi, cho nên, còn không bằng nói không biết. Mặt khác nàng rất muốn nói kỳ thật không phải lão nhân kia đần, thật sự là nàng không phải Vân Thiển Nguyệt, cho nên mới không biết a! Nhưng nàng tự nhiên không thể nói, cho nên chỉ có thể lại để cho lão nhân kia bị Dạ Khinh Nhiễm nói đần rồi.

Dạ Khinh Nhiễm nhăn nhíu mày, tựa hồ cũng khó hiểu, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên nghe thấy được một cỗ mùi thuốc Thanh Nhã, giống như sen như tuyết, tựa hồ từ trên người Vân Thiển Nguyệt tràn ra, hắn lập tức tới gần một bước nhẹ ngửi, không khỏi nói: “Trên người của ngươi như thế nào lại có cái mùi của nhược mỹ nhân kia?”

Nhược mỹ nhân? Dung Cảnh? Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, hỏi: “Có sao?”

“Có!” Dạ Khinh Nhiễm chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thấy người này chặt chẽ nhìn nàng biểu lộ như phát hiện gian tình , nàng nhếch miệng, “Ta hôm nay ngồi xe ngựa của hắn đến đây, cùng hắn ở trong một cái thùng xe, có thể không lây dính mùi hắn trên người sao?”

“Không đúng, cái mùi thơm này là từ thân thể ngươi phát ra.” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, “Không thể nào là lây dính.”

” Thời điểm lên núi ta chóng mặt , hắn cho ta một viên dược, ta ăn hết.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Là Thiên Sơn tuyết liên?” Dạ Khinh Nhiễm cả kinh.

“Ta cũng không biết, ăn rất ngon, ta muốn ăn thêm, đáng tiếc hắn không cho nữa. Thật nhỏ mọn ah!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới cái chai bạch ngọc trong tay Dung Cảnh , vậy mà hắn chỉ cho nàng một viên, không phải keo kiệt là cái gì?

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy da mặt giật giật, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, biểu lộ có chút quái dị, “Hắn thực sự đem Thiên Sơn tuyết liên lấy ra cho ngươi trị say xe?

“Thiên Sơn tuyết liên à? Là Thiên Sơn tuyết liên trong truyền thuyết kia thật sao? Rất trân quý đúng không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Nàng biết rõ Thiên Sơn tuyết liên là dược liệu siêu cấp quý báu, chỉ là không biết Dung Cảnh cho nàng ăn có phải là nó không. Nhưng Thiên Sơn tuyết liên là hoa, mà nàng thì lại ăn dược hoàn. Nếu vậy chắc là được làm thành dược hoàn.

Dạ Khinh Nhiễm khẽ quát một tiếng, xem thường nhìn Vân Thiển Nguyệt , “Không biết trong đầu ngươi mỗi ngày đều chứa cái gì ? Thiên Sơn tuyết liên đương nhiên mắc. Toàn bộ thiên hạ cũng không có đến hai cây. Hoàng bá bá tìm ở hiệu thuốc đều không có, một cây Linh Ẩn đại sư giữ, nhưng năm đó hắn vi cứu hảo ca ca Vân Mộ Hàn nhà của ngươi cho dùng một nửa, một nửa khác là cứu được thái tử Nam Lương quốc cũng gặp đại nạn không may như Vân Mộ Hàn, cũng cho dùng hết rồi. Còn lại chỉ có một cây, cũng không biết như thế nào Nhược mỹ nhân kia có được. Hắn đem trộn lẫn nhiều loại dược liệu quý báu làm thành dược hoàn để chữa bệnh, tổng cộng chỉ có mười viên mà thôi, trãi qua nhiều năm như vậy đoán chừng cũng đã dùng không còn mấy viên. Hôm nay rõ ràng vì trị chóng mặt xe ngựa cho ngươi, nên cho ngươi ăn hết một viên, quả thực tựu là chà đạp dược tốt!”

Nha! Vân Thiển Nguyệt lúc này có chút kinh ngạc, “Nói như vậy Dung Cảnh kia rất là rất hào phóng rồi!”

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Hắn chỉ đối với ngươi hào phóng!”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên phất phất tay, quát lên: “Hừ, cái tên kia là nhận ủy thác của người khác, chỉ sợ ta bị xe ngựa giày vò chết đi, ông nội của ta sẽ tìm hắn tính sổ, nên hành động bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không thì sao ta chỉ giẫm xe của hắn hai cái liền nói nếu ta làm hư thì phải bồi thường tiền cho hắn, Thiên Sơn tuyết liên so gỗ trầm hương thì trân quý nhiều hơn a. Nhưng gỗ trầm hương trân quý cũng bắt ta bồi tiền, thì chiếu theo ngươi nói Thiên Sơn tuyết liên vô giá như vậy. Hắn làm sao mà hào phóng với ta thế được?”

“Cũng phài! Không biết tên lòng dạ hiểm độc ở bên trong kia đang tính cái gì đây ! Hắn mới không hào phóng như vậy .” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu phụ họa, nhớ tới chuyện cũ vừa hận vừa giận mà nói: “Năm đó ta muốn quân cờ Noãn Ngọc của hắn đều không cho, ta còn thua con hãn huyết bảo mã, tên gia hỏa đáng giận kia rõ ràng vừa đem ngựa thắng lấy vào tay mà không đợi ta nghĩ biện pháp thắng trở lại đã giết ngựa đi ăn thịt rồi. Thật khốn kiếp!”

Vân Thiển Nguyệt lúc này cũng gật đầu phụ họa, cũng tức giận mà nói: “Hắn quả thực là phung phí của trời!”

“Không sai. Vật gì tốt đến trong tay hắn đều bị chà đạp!” Dạ Khinh Nhiễm có chút nghiến răng nghiến lợi, mặc dù quá khứ mười năm rồi, nhưng hắn vẫn là không quên mất oán hận lúc trước bị giết hãn huyết bảo mã. Nhắc tới là hận không thể chính mình ăn thịt Dung Cảnh .

Vân Thiển Nguyệt dù sao không phải chủ nhân của hãn huyết bảo mã, chỉ là tức giận coi như xong, lúc này xem tư thế Dạ Khinh Nhiễm như muốn tìm Dung Cảnh dốc sức liều mạng , nghĩ đến, nếu hắn lúc này đi tìm Dung Cảnh đánh nhau, ai sẽ nướng cá cho nàng ăn? Cho nên lập tức khuyên nhủ: “Được rồi, đều chuyện cũ năm xưa rồi. Lúc nào có cơ hội ta giúp ngươi lấy lại danh dự , hảo hảo trị hắn một phen, ngươi đừng tức giận nữa, chúng ta đi nướng cá ăn đi. Coi hắn như cá ăn chogiải hận!”

“Tốt, đi!” Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên đi thẳng về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn. Nàng vừa mới lĩnh ngộ khinh công nhập môn pháp môn, lúc này tự nhiên muốn mượn cơ hội thử, vì vậy không đợi đến Dạ Khinh Nhiễm lên tiếng, mũi chân đã điểm nhẹ, hướng đình nghỉ mát giữa sườn núi bay đi, lúc này quả nhiên chân khí, mấy cái lên xuống là đến bên ngoài đình nghỉ mát. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khoản cách xa như thế mà nàng chỉ bay trong chốc lát, không khỏi lần nữa cảm thán thần võ của cổ nhân!

“Tiểu nha đầu lúc này không tệ ah!” Dạ Khinh Nhiễm cũng đi vào sau đó, tán thưởng mà nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đắc ý , “Đúng thế, ta thắng, cho nên lệnh ngươi bắt cá nướng cho ta ăn!”

Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, lập tức cười lên ha hả, cười đã đủ rồi liền nói với nàng: “Tốt, vậy ta đi bắt nướng cho ngươi ăn, chúng ta phân công, ta đi bắt cá, ngươi qua bên kia ngắt lấy Bán Chi Liên.”

“Không có vấn đề!” Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua địa hình giữa sườn núi, chỉ thấy lưng chừng sườn núi phía bên phải đình nghỉ mát là Bán Chi Liên đang nở rộ, cực kỳ phồn hoa xinh đẹp. Bên trái là một đầu con sông không tính quá rộng, nước sông trong veo, dưới nước có thể rõ ràng rong cùng đá cuội, lưng chừng vách núi có nước suối đổ xuống hình thành thác nước tự nhiên, xuôi dòng chảy thẳng xuống dưới hòa vào trong sông, rồi đầu sông lại xuôi dòng chảy thẳng xuống về phía dưới núi. Nàng không khỏi hỏi: “Đây là sông gì , đổ ra đâu?”

“Là sông Hương Tuyền, chảy vào năm trăm dặm đường sông ngoài Thanh Lâm trấn, nơi đó là đường sông trọng trấn, bình thường muối biển cùng đón khách đi thuyền đều đi bằng kênh đào.” Dạ Khinh Nhiễm ở một bên bờ sông đi đến, vừa nói.

“Ah!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, “Đây chẳng phải ven đoạn đường sông này của Thanh Lâm trấn đều là ngon hả?”

“Mới không phải! Chỉ có nước Hương Tuyền sơn nuôi cá mới ngon, ra khỏi Hương Tuyền sơn, vị cá ăn vào sẽ không được ngon như vậy, cũng có một nơi khác là chỗ nước chảy nhập cái kênh đào kia, cho nên, tạp chất thượng vàng hạ cám đi qua, cá đường sông kia còn làm sao có thể ngon? Nói sau ngoại trừ nước suối Hương Tuyền sơn vì có Bán Chi Liên nuôi sống cá mới có mùi đặc biệt, dùng Bán Chi Liên nướng cá mới đặc biệt, nơi khác ở đâu có? Ta xuất ngoại du lịch nhiều năm như vậy, cũng không ăn qua được cá nào ngon bằng cá nuôi bằng nước Hương Tuyền Sơn đâu.” Dạ Khinh Nhiễm đi ngang qua một gốc cây bên cạnh thò tay bẻ gảy một nhánh cây, cầm ở trong tay khoa tay múa chân một phát nói.



“Ah! Thì ra là thế!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Ngươi nhanh hơn chút đi, trước hái cho ta một ít lá sen ném tới đây.” Dạ Khinh Nhiễm đối với Vân Thiển Nguyệt nói.

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt quay người hướng phía bên phải đình nghỉ mát đi đến, đập vào mắt là cành lá nở rộ của Bán Chi Liên xen lẫn nhau, cánh hoa có tím, hồng, cam, vàng, trắng năm loại màu sắc, từng cơn mùi thơm xông vào mũi, tựa hồ cả người đều bị mùi hoa sen thơm mê muội. Nàng hút vài hơikhông khí, trước ngắt lấy một ít lá sen, ra sức ném hướng Dạ Khinh Nhiễm, “Đây, bắt lấy”

Dựa theo sức nàng ném, phiến lá sen bay bổng thành đừng thẳng tắp đã bắn ra ngoài. Nhanh như gió.

Vân Thiển Nguyệt lập tức cả kinh, cúi đầu nhìn về phía tay của mình, giống như ngày ấy thời điểm bị Tứ hoàng tử chọc giận, nàng mở tay hắn ra, khí lưu đan điền lập tức thông hướng cánh tay nàng, cổ tay, trong lòng bàn tay, cho đến tay áo, vật trong tay nàng như đột nhiên rót vào linh hồn cùng sức mah5 , nghe theo nàng chỉ thị. Nhưng lần này lực tay nếu so với lần kia mạnh không biết gấp bao nhiêu lần.

Dạ Khinh Nhiễm cũng sửng sờ, mắt thấy phiến lá sen kia đột nhiên hướng về bộ ngực hắn đánh úp lại, lực đạo mạnh mẽ, lại để cho hắn không khỏi khẩn cấp nghiêng người , thò tay lúc này mới tiếp được phiến lá sen, nhưng tay vẫn bị chấn động tê rần, hắn không khỏi mở to hai mắt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt muội muội, ngươi muốn mưu sát ta sao?”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt cũng khiếp sợ mà nhìn Dạ Khinh Nhiễm, da mặt giật giật, có chút ngu ngốc mà nói: “Ta giết ngươi làm cái gì? Ngươi lại không đắc tội ta? Nhưng mà sao có thể như vậy?”

Nàng nói là mảnh lá sen, chỉ sợ vừa rồi dù là một khung máy bay nàng đoán chừng cũng có thể cắt đôi ra.

“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?” Dạ Khinh Nhiễm liếc nàng một cái, nhìn xem bộ dạng nàng ngốc ngơ ngác có chút dở khóc dở cười mà nói: “Đây chứng tỏ là trong cơ thể ngươi có nội lực khổng lồ, ta dùng bảy thành công lực mới tiếp được cái phiến lá cây này, nếu người bình thường đoán chừng sẽ bị lá sen xuyên tim tại chỗ mà chết rồi. Ngươi cái tiểu nha đầu này, rõ ràng mà còn làm bộ không hiểu , thật không biết Vân gia gia là như thế nào dạy võ công cho ngươi đấy, cũng không biết ngươi là như thế nào học được.”

“Cái này là nội lực ah! Thật đáng sợ!” Vân Thiển Nguyệt nhìn xem tay của mình, lại nhìn xem lá cây trong tay Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên cảm khái nói. Nàng trước kia nghe nói thời cổ người có võ công cao cường dù là bông hoa hay lá cây cũng sẽ giết người vô hình, nàng cho rằng cái đó đều là trong tiểu thuyết võ hiệp nói bừa đấy, nguyên lai thật sự là có việc này ah!

“Có thể nhưng sợ cái gì? Chỉ cần ngươi khống chế tốt , khiến nó bị ngươi sở dụng, có thể thu phóng tự nhiên, nắm chắc lực đạo, như vậy là đối với ngươi phòng thân vô cùng hữu ích. Có ít người cả đời nóng vội cũng không thể đạt tới ba thành nội lực như ngươi, hiện tại nội lực của ngươi bao la cuồn cuộn, hơn nữa hình như là hai cổ nội lực đang dung hợp, nếu là đều hợp lại mà nói…, thật sự khó có thể tưởng tượng sẽ như thế nào, chỉ sợ mà ngay cả nội lực trong cơ thể ta đến lúc đó cũng không kịp ngươi đó! Đây là chuyện tốt, đần!” Dạ Khinh Nhiễm cười nói.

“Đích thật là việc tốt!” Vân Thiển Nguyệt lập tức cao hứng trở lại. Trước kia nàng còn cảm thấy cái này thật sự là phiền toái chán ghét, nhưng mà không nghĩ tới chẳng những không có hại mà còn có ích, hôm nay có được võ công cùng nội lực lại để cho trong nội tâm nàng thoải mái chút ít. Về sau ai dám khi dễ nàng, một quyền đánh đi , một chưởng đập lại. Nhớ tới lão Vương gia khi nói tới Phượng Hoàng chân kinh thì vẻ mặt nghiêm trọng, nàng còn khinh thường, hôm nay xem ra là sự thật.

“Ừ, nhưng mà ngươi học võ công gì a? Ta làm sao mà chưa từng thấy qua thế? Đến! Ngươi múa hai chiêu, cho ta xem một chút.” Dạ Khinh Nhiễm nghi hoặc mà nhìn Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy hứng thú mà nói.

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co rút, khoa tay múa chân hai chiêu? Nàng nào biết đâu Phượng Hoàng chân kinh có cái chiêu số gì ah! Nàng cũng không phải thật sự là Vân Thiển Nguyệt, chân kinh ngày đó nàng cũng không có tìm được, không khỏi khó xử mà nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

“Tiểu nha đầu, vẫn giấu ta sao? Khoa tay múa chân hai cái sợ gì? Ta muốn học cũng không được!” Dạ Khinh Nhiễm cười mắng nàng, “Nói Dung Cảnh nhỏ nhen. Ta xem ngươi còn nhỏ nhen hơn!”

“Ai nói ta không muốn? Chờ đó, ta cho ngươi xem hai chiêu, cho ngươi mở rộng kiến thức!” Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.

“Tốt, ta nhìn!” Dạ Khinh Nhiễm từ bờ sông quay về, đứng cách Vân Thiển Nguyệt không xa nhìn xem nàng.

Vân Thiển Nguyệt cũng đứng lại, đem Thái Cực trước kia mỗi buổi sáng đánh cho Dạ Khinh Nhiễm xem.

Dạ Khinh Nhiễm lập tức mở to hai mắt, “Đây là võ công gì?”

“Đây là Thái Cực chân kinh!” Vân Thiển Nguyệt một bên vừa tậpThái Cực vừa nói.

“Thái Cực chân kinh? Vân gia gia dạy ngươi hay sao?” Dạ Khinh Nhiễm chăm chú nhìn động tác Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy quả nhiên là vô cùng ảo diệu, hắn không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, “Không nghĩ tới Vân gia gia còn ẩn dấu võ công tốt như vậy, trách không được thân thể ngươi quái dị như thế ! Ta trước vẫn không rõ vì sao trong cơ thể ngươi giống như có hai đạo khí lưu một băng một hỏa , cái này không phải là Âm Dương hai cực sao? Thật đúng không thẹn với cái tên Thái Cực này!”

Vân Thiển Nguyệt rủ mắt xuống , nghĩ đến Trương chân nhân thật có lỗi quá, ta sẽ ở tại Dị Giới này giúp ngươi phát dương quang đại nó. Đoán chừng ngươi sẽ không trách ta đã truyền thừa đâu? Cùng lắm thì ta ở trong lòng nhận ngươi làm sư phụ. Nhưng trong cơ thể nàng đích thật là một băng một hỏa đang vận hành, trước kia là mỗi loại tự vận hành, nhưng hôm nay cảm giác chúng có xu thế giao hòa , chẳng lẽ nói Phượng Hoàng chân kinh cùng Thái Cực rất là tương tự? Hoặc vốn chính là một loại võ công? Nàng cũng rất khó hiểu, nhưng vô luận là cái gì, có thể ứng phó qua Dạ Khinh Nhiễm là được.

Đánh vài cái nàng vừa muốn thu tay lại, cảm giác tựa hồ khí lưu ở đan điền đã bắt đầu trong thân thể nàng tuần hoàn quanh thân tạo thành một cái khe hở, đem nàng bao bọc vây quanh, phát ra ấm ấm áp áp , có một loại cảm giác cực kỳ thoải mái dừng lại không được . Cho nên, nàng tiếp tục bắt đầu động tác ôm cầu.

Dạ Khinh Nhiễm bắt đầu còn thấy mới lạ, về sau càng xem càng sửng sốt, không khỏi cuối cùng khẽ nhếch miệng, một bộ dáng kinh hãi . Chỉ thấy quanh thân Vân Thiển Nguyệt bắt đầu rất là thanh minh, chỉ có gió nhẹ phật qua, thời gian dần trôi qua, quanh thân nàng, mây mù bắt đầu tụ lại bên trên , cuối cùng theo động tác nàng, mây mù ngày càng nhiều, cuối cùng đem nàng bao quanh trong đó, cơ hồ nhìn không tới bóng người, chỉ thấy một đoàn sương mù chuyển động. Đây là chuyện từ trước cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua đấy.

Rốt cục đem Thái Cực đánh một vòng, Vân Thiển Nguyệt chậm rãi thu tay, đem tất cả chân khí toàn bộ trở lại đan điền, nàng làm xong trở nên thoáng cái nhẹ nhàng rất nhiều, sảng khoái tinh thần, cả người đều rực rỡ mấy lần. Không khỏi nhìn xem lòng bàn tay của mình mà vui mừng. Ặc, nàng về sau còn tìm cái Phượng Hoàng chân kinh công pháp gì ah, về sau mỗi ngày kiên trì đánh Thái Cực chẳng phải được rồi sao. Đã đơn giản lại có thể luyện công. Cũng không cần hao tâm tổn trí, quả thực nhất cử lưỡng tiện.

“Này, thế nào rồi? Ngươi có thể nhìn ra bí ẩn rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt đối với Dạ Khinh Nhiễm khiêu mi, mặt mày sáng quắc càng sáng thêm vài phần, chỉ là chính nàng chưa phát giác ra mà thôi. Một thân áo tím lại để cho nàng thoạt nhìn tựa hồ như Tiên Tử trong sương mù đi tới. Mông lung không chân thực.

Vẻ mặt Dạ Khinh Nhiễm có chút hoảng hốt, vẫn y nguyên như cũ nhìn xem Vân Thiển Nguyệt mà không nhúc nhích.

“Này, choáng váng?” Vân Thiển Nguyệt đi lại gần Dạ Khinh Nhiễm, ở trước mặt hắn phất phất tay, “Ra, hồi hồn rồi hả? ta đánh mấy chiêu Thái Cực sẽ không đem hồn ngươi câu dẫn đi chứ! Tội lỗi ah!”

Dạ Khinh Nhiễm lúc này mới bừng tỉnh, ánh mắt dần dần sáng lên, thấy trước mặt là Vân Thiển Nguyệt…, hắn không khỏi mở miệng, chấn động vô cùng, “Ngươi…”

“Làm sao vậy? đáng sợ như vậy sao? Nhìn xem bộ dáng ngươi này, thật sự là dọa người!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến tại thế kỷ hai mươi mốt trên đường cái, mỗi người đều tập Thái Cực , đến cổ đại thì lại làm cho một mỹ nam sợ choáng váng, nàng có chút im lặng. Bất quá Thái Cực có thể truyền thừa ngàn năm, tất nhiên là bác đại tinh thâm, là đồ tốt á. Không khỏi có chút đắc ý, nếu là Trương chân nhân biết rõ nàng đem Thái Cực phát triển đến Dị Giới, có thể hay không cũng xuyên đường hầm thời không đến khen ngợi nàng một phen?

“Khá tốt!” Dạ Khinh Nhiễm dời ánh mắt. Nghĩ đến đâu chỉ đáng sợ? Quả thực là được… Hắn hình dung không ra cảm giác khiếp sợ trong nội tâm mình lúc này . Nhìn thoáng qua bốn bề vắng lặng, thì thở phào nhẹ nhỏm, nghiêm túc nói với nàng : “Về sau ngươi vạn lần không được trước mặt người khác luyện công như thế , ta cũng sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra. Không phải vạn bất đắc dĩ, ngươi vẫn là không được hiển lộ ngươi có công lực như vậy. Cứ ngu xuẩn giống như trước kia là được.”

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co giật, cái gì gọi là ngu xuẩn giống như trước kia?

“Đã nghe chưa? Nhất là chân khí trong cơ thể ngươi hôm nay thoạt nhìn đang trong giai đoạn giao hòa bất ổn , nếu là bị người có ý chí khám phá tình huống, dụng tâm kín đáo hại ngươi, hậu quả không thể lường được.” Dạ Khinh Nhiễm trịnh trọng mà nói.

“Tốt, nghe lời ngươi!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, tươi đẹp chân thành. Dù sao bên người nàng có Mạc Ly, mọi sự có Mạc Ly ra mặt là được, đoán chừng cơ hội cần nàng động thủ cũng không nhiều. Về sau nàng đóng cửa ở trong phòng luyện tập Thái Cực là được rồi. Đến khi nào người khác liếc mắt không nhìn ra trình độ là thành công rồi. Như Huyền ca nói Dung Cảnh, cũng với Dạ Khinh Nhiễm trước mắt cũng tương tự.

“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm cũng cười.

“Nhanh đi bắt cá ah, ta buổi sáng chưa ăn cơm, đói chết đây.” Vân Thiển Nguyệt lúc này mới cảm thấy trong bụng trống trơn.

“Tốt!” Dạ Khinh Nhiễm đem lá sen trong tay ném về phía dòng sông, mủi chân điểm nhẹ, thân thể bay bổng một cái đã rơi vào lá sen. Ở trên tay hắn là nhánh cây bẻ gẫy hướng trong sông đâm vào, chỉ thấy trong khoảnh khắc một con cá nặng hơn hai cân đã bị hắn ghim trên nhánh cây, mà hắn giẫm phải lá sen, đôi giày đều không có thấm ướt một chút.

“Lợi hại ah!” Vân Thiển Nguyệt thấy trợn mắt há hốc mồm.

“Đây, đón lấy!” Dạ Khinh Nhiễm đem cá ném tới.

Vân Thiển Nguyệt lập tức thò tay đón, nàng bản thân từ nhỏ tiếp nhận huấn luyện quân đội , hơn nữa hôm nay có nội lực, tự nhiên dễ dàng nhận được cá Dạ Khinh Nhiễm ném tới, nắm trong tay, cá mập mạp mang theo một mùi thơm ngát của rong rêu, còn chưa bắt đầu nướng, cũng đã cảm giác muốn ăn rồi.

“Đây, đón thêm!” nàng đang nhìn ngắm con cá, Dạ Khinh Nhiễm lại ném đến.

Vân Thiển Nguyệt vội vàng đưa tay tiếp được, cảm thán kỹ xảo bắt cá của Dạ Khinh Nhiễm , ưu mỹ lại thuần thục, không khỏi hỏi: “Ngươi có phải bình thường cái gì cũng không làm, chỉ học tập mò cá hay không hả?”

“Ân, ta trước kia không có chuyện gì làm thường xuyên chạy tới bắt cá nướng ăn, cho nên, cá vừa thấy ta ra, liền vui mừng hoan nghênh ta, tự nguyện mắc câu rồi.” Dạ Khinh Nhiễm đắc ý nói. Mặt mày vênh váo.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười mà nhìn hắn, cái cảnh tượng này thật sự là cảnh đẹp ý vui ah! Núi xanh, thác nước, nước trong và gợn sóng , trong sông lá sen bên trên không ngừng lay động còn có mỹ nam bắt cá. Trong tay nàng cầm cá, xem nhìn không chuyển mắt. Nghĩ đến cổ đại không có máy chụp ảnh thật đáng tiếc, bất quá nàng sẽ vẽ tranh ah, trở về có thể đem bộ dạng mỹ nhân cảnh đẹp này vẽ ra .

“Nghĩ cái gì đó ? Tranh thủ thời gian bắt này!” Dạ Khinh Nhiễm lại ném đến một con cá.

Vân Thiển Nguyệt vội vàng ném hai con trong tay tiếp được con cá, tay bị thân cá ép tới trầm xuống, xem xét, không khỏi kinh hô một tiếng, con cá này đoán chừng có bảy tám cân, gặp Dạ Khinh Nhiễm còn hướng trong nước đâm vào, lập tức lên tiếng ngăn lại, “Này, đừng có bắt nữa, đã đủ rồi, nhiều hơn chúng ta cũng ăn không hết.”

“Nhưng mới ba con cá ah! Như thế nào cũng phải bắt bốn con.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Không cần, đã đủ rồi, một con cá hai chúng ta cùng ăn.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến bụng có lớn hơn nữa thì hai người cũng ăn không hết hơn mười cân cá! Không ăn hết chẳng lẽ chừa lại! Không nên lãng phí thế.

“Cùng ăn?” Dạ Khinh Nhiễm liền giật mình.

“Đúng vậy a, hai con kia hơn hai cân , ngươi nhìn xem con cá này có bảy tám cân, nhiều hơn nữa, hai chúng ta làm sao ăn hết được? Chúng ta mỗi người ăn một con, sau đó lại cùng nhau nướng con này ăn là đủ rồi.” Vân Thiển Nguyệt loay hoay con cá trong tay, càng xem càng ưa thích. Quả nhiên là cá nuôi ở nguồn nước suối trong lành của Hương Tuyền Sơn , nhìn xem đã thích mắt. Trách không được Dạ Khinh Nhiễm cứ muốn ăn cá nướng này!

“Tốt, vậy thì cùng ăn!” trong nội tâm Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên mềm như lông vũ . Hắn bay trở về mặt đất, đi lại gần Vân Thiển Nguyệt, thò tay nhận cá, “Ta giết cá. Ngươi hái lá sen nhặt củi khô, đúng rồi, ngươi biết nhóm lửa không?”

Vân Thiển Nguyệt vừa định nói biết, lập tức nhớ tới ở đây không phải hiện đại, tuy trước kia nàng có ở rừng rậm nguyên thủy được huấn luyện qua kỹ năng sống, nhưng lúc đó trên người đều có công cụ ah, hôm nay làm gì có? Đánh lửa? Nàng lắc đầu, “Sẽ không!”

“Biết rõ ngươi sẽ không biết, vậy ngươi chờ một chút đi!” Dạ Khinh Nhiễm bắt đầu xăng tay áo lên.

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt quay người đi hái lá sen và nhặt củi khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàn Khố Thế Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook