Hải Yêu

Quyển 1 - Chương 5: Đội trưởng Nick là người đàn ông đầy "kinh nghiệm"

Phạn Tạp

22/05/2014

Có quần áo mới dĩ nhiên phải lập tức mặc, tán đổ người đẹp phải lập tức đi khoe. Cho nên, Hayreddin vừa có được thanh đao tuyệt hảo là Nick này thì phải cướp liên tiếp bốn năm lượt ở lân cận eo biển Gibraltar (1) mới hài lòng trở về.

(1)Eo biển Gibraltar: Có chiều sâu xấp xỉ 300 m và tại nơi hẹp nhất của mình, chỉ rộng có 14 km, cho nên nó là một con đường gần nhất giữa châu Âu và châu Phi. Phía bắc của eo biển này là Tây Ban Nha và Gibraltar, còn ở phần phía nam là Ma Rốc và Ceuta, phần lãnh thổ hải ngoại của Tây Ban Nha ở Bắc Phi.

Đường ranh giới này còn được biết đến với cái tên cổ xưa là Những cây cột của Hécquyn. Có tên gọi này là vì theo thần thoại Hy Lạp, dũng sĩ Hécquyn trên đường đi lập kỳ công thứ 10 trong số 12 kỳ công phi thường của mình đã đến đại dương mênh mông nhưng lại gặp phải quả núi khổng lồ bít kín lấy biển. Hécquyn bèn dùng sức lực ghê gớm của mình xẻ núi, thông suốt biển bên trong và bên ngoài, bên phía đông và bên phía tây. Trong khi xẻ núi, Hécquyn khuân đá xếp sang hai bên đá chồng lên nhau như hai câu cột khổng lồ.

Eo biển này có một vai trò rất quan trọng, là một con đường cực kỳ quan trọng để tàu thuyền đi từ Địa Trung Hải ra Đại Tây Dương và ngược lại. Mọi tàu thuyền đi qua nơi đây đều có thể được giám sát từ Núi Gibraltar.

Trong số những thuyền bị cướp, có một thuyền Tây Ban Nha chở đầy vàng bạc châu báu đang trên đường đến đại lục mới (ý chỉ Châu Mỹ) đã bị cướp sạch sẽ. Quân bảo vệ của thuyền này đều là những chiến sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí nhưng cũng không thể chống trả nổi mà phải giương cờ trắng đầu hàng. Nghe đâu, một số người thần bí có địa vị cao quý đang ở trên thuyền cũng bị bắt giữ làm con tin.

Vào mùa hè Công Nguyên năm 1515, khắp các quán rượu ven bờ Tây Địa Trung Hải như ở Seville, Barcelona, Venice, Genoa, Napoli... đều sôi nổi bàn tán về cậu thiếu niên có biệt hiệu Hải Yêu. Có người nói hắn xinh đẹp như con gái, khéo léo như khỉ con nhưng sức mạnh thì hơn cả loài gấu dữ. Có người lại nói hắn giết người như bổ dưa, hoàn toàn không có chút cảm xúc của loài người. Cũng có người nói, hắn là do Red Lion ở Algiers trao đổi với ma quỷ mới có được, căn bản là một cỗ máy giết người chốn trần gian.

Bất kể thế nào thì Hayreddin sau khi có được Nick chính là như hổ thêm cánh. Rốt cuộc ở bờ Tây Địa Trung Hải, không còn thế lực hải tặc nào có thể là đối thủ của hắn nữa.

Thuyền "Hải Yêu".

Một thủy thủ trông khoảng mười bảy mười tám tuổi đang run rẩy, sợ hãi leo lên thang dây. Ở nơi cao nhất trên boong tàu có một bóng người nhỏ bé đang quấn lấy một mớ vải buồm, nằm thu lu trong góc ngủ trưa.

Cậu nhóc thủy thủ này thật sự không muốn bước sang quấy rầy người kia, vì cậu nhóc ấy cứ ăn xong lại ngủ, mà khi ngủ còn ôm chặt lấy lưỡi hái trong tai, miễn có người lên gần là cậu lại theo thói quen tự vệ rút đao chém tới. Nhưng nay có mệnh lệnh của thuyền trường, cậu thủy thủ không thể không làm, hắn chỉ có thể đứng xa thật xa, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng gọi:

"Đội... Đội trưởng..."

"Ừm... Asa..."

"Đội trưởng?"

"Một mâm nữa..."

"Đội trưởng Nick!"

"A... Hả, cái gì?

Cậu thiếu niên trợn con mắt đen hẵn còn mê mang, hốt hoảng tỉnh dậy: "Gì thế? Có tên chán sống muốn cướp dê béo sao?"

Cậu thủy thủ suýt chút gào khóc thành tiếng, cái người này trông lương thiện thậm chí còn có chút ngốc nghếch thế mà lại như một sát thần tái sinh, vừa tỉnh ngủ đã nghĩ ngay đến chuyện giết người.

"Đội trưởng, chúng ta sắp lên bờ. Truyền trưởng gọi mọi người đến chia chiến lợi phẩm."

Nick vừa nghe thấy bốn từ "chia chiến lợi phẩm", hai mắt liền sáng rực lên. Cậu vội vàng bật dậy, vội vội vàng vàng chạy đến phòng thuyền trưởng, lòng thầm lo mình đến muộn sẽ không còn phần nữa.

Cửa phòng của thuyền trưởng được làm từ gỗ dày mang phong cách cổ xưa. Cánh cửa này nhìn trái nhìn phải, kiểu cũng không liên quan đến đồ ăn, thế nhưng Nick vừa nhìn nó thì lại theo phản xạ có điều kiện mà chảy nước miếng. Công việc này đúng là là giống như nằm mơ, mỗi ngày ba bữa đều được ăn bánh mì trắng đến no bụng. Thỉnh thoảng, Nick còn được thuyền trưởng đại nhân gọi đến một mình, trên bàn ăn bày đầy bánh mì bơ rắc đường, nghe đâu đây là bánh ngọt của phương Tây.

Chú... có phải chú ở trên trời phái người đến bảo hộ con không?

Nick vui vẻ gõ cửa: "Thuyền trưởng, là tôi."

"Vào đi."

Nick vừa đẩy cửa gỗ ra, liền bị ánh sáng lấp lánh trên bàn làm hoa hết cả mắt. Thánh giá bằng vàng khảm đá Garnet (2) với hình dáng hoa hồng, trâm cài áo được làm từ ngọc lục bảo và đá Peacock, hàng hà sa số nhẫn gắn ngọc Ruby và đá mắt mèo xếp thành đống trên bàn. Dưới bàn còn có mấy cái rương đang mở nắp, chứa vàng, bạc, tranh, đồ sứ, thảm lông cừu Ba Tư. Cho dù có mấy thứ này có hiến tặng cho quốc vương hay giáo hoàng thì đều được xem là những thứ quý hiếm đắt tiền.

(2) Đá Garnet:

Tên của nó bắt nguồn từ “pomegranate” (quả lựu), garnet có nhiều loại, gồm almadine, andradite, grossularite, hessonite,melanite, pyrope, rhodolite, spessarite và uvarovite. Màu nó thay đổi từ đỏ, nâu, đen, cam đến xanh lục.

Trong thời La Mã, Garnet là loại đá được ưa chuộng nhất. Ở thời kì Trung Đại, màu đỏ như máu của Garnet khiến mọi người tin rằng Garnet có thể chữa được chứng rối loạn máu và những bệnh truyền nhiễm qua đường máu. Với sắc đỏ đậm và rực rỡ, Garnet cũng là loại đá phổ biến trong thời Victoria.

Hayreddin vẫn trông như ngày thường, lười biếng dựa lưng vào bảo tọa, tươi cười nhìn Nick.

"Nick, trong chuyến đi này, công lao của cậu là lớn nhất, vậy nên cậu được quyền lựa chọn chiến lợi phẩm đầu tiên."

Nick đến gần, cầm lấy một cái vòng cổ, vuốt vuốt ve ve mấy cái rồi lại bỏ xuống, kế đến lại cầm lên một cái vòng tay. Cậu đã hoàn toàn bị những thứ lấp lánh ở đây làm hoa mắt rồi.

Hayreddin cười nói: "Không biết chọn?"

Nick thật thà lắc đầu: "Có cái nào tốt không?" Cậu suy nghĩ một chút, liền quyết định yêu cầu cụ thể một chút: " Tôi muốn cái đáng giá nhất."

Hayreddin nhặt một cái trâm cài áo có khảm ngọc lục bảo hình con thằn lằn, giải thích: "Đánh giá giá trị của trang sức thì phải dựa vào phẩm chất của ngọc khảm trên đó và hình dạng thiết kế, nó chỉ cần sai một ly là giá trị cũng khác hẳn. Nhưng quan trọng nhất là phải tìm được người biết hàng, có người có thể đổi được nhà ở, có người thì lại chỉ dùng để trả một đêm ăn chơi ở quán rượu."

Hayreddin ném chiếc trâm đi, cầm lên một chiếc nhẫn nhỏ có gắn đá mắt mèo: "Trừ phi là một viên ngọc quý đã được mài dũa, chỉnh sửa chứ loại bảo thạch nhỏ bé kiểu này không đáng giá lắm. Chẳng qua nếu cậu có đàn bà thì có thể làm quà tặng..." Thuyền trưởng tóc đỏ nở một nụ cười khá là tà ác "Mấy cô ấy sẽ hầu hạ cậu càng tốt hơn."

Nick chớp mắt mấy cái, lập tức cầm lấy rồi nhét vào túi tiền.

Hayreddin hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc. Thằng nhóc này trông chỉ như một đứa trẻ con, không ngờ...

"Còn mấy thứ này thì sao?" Nick bất ngờ chỉ mấy thùng đặt trên mặt đất hỏi.

"Tranh, đồ sứ và thảm lông cừu tuy quý giá nhưng cũng không phải hiếm lạ. Chúng đều có giá cả ổn định rồi. Hỏi thăm tình hình thị trường một chút thì sẽ không bị thiệt thòi."

Nick nhìn tới nhìn lui, do dự giữa châu báu vô giá nhưng có nguy cơ bán không được giá và đồ trang trí giá cả ổn định chưa biết quyết định thế nào.

Hayreddin nhìn cậu một lát rồi đột nhiên hỏi: "Ngoài lưỡi liềm ra, cậu còn vũ khí khác không?"

Nick gật gật đầu, rút một thanh dao găm nhỏ ở dưới giày lên, đưa cho thuyền trưởng.

Hayreddin rút dao ra nhìn kỹ, trông có vẻ sắc bén nhưng hình như không phải cùng một người thiết kế với cái lưỡi hái. Ngón tay hắn hơi dùng lực, lưỡi đao liền "crắc" một cái, gẫy đôi.

"A! Đó là thanh dao găm tôi đã dùng nhiều năm." Nick đau lòng.



"Vứt đi, loại hàng vỉa hè kiểu này nên đổi."

Hayreddin khoát tay, hai mảnh dao găm đứt gãy liền bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống biển. Hắn lục lọi đồ đạc của khoang thuyền, lấy ra một cái cái rương sắt. Dùng chìa khóa vặn vặn xoay xoay một hồi, cơ quan trong rương sắt mới phát ra tiếng động lạch cạch tự mở ra. Nick ngó đầu vào xem thì thấy trong rương có một thanh loan đao Damascus.

"Giữ lại cái rương cất đồ này."

Hayreddin rút thanh đao ra khỏi vỏ, Nick lập tức cảm thấy có hơi lạnh đập vào mặt. Nhìn kỹ thì thấy trên lưỡi đao màu đen có hoa văn giống như được dệt lên từ tơ lụa, nặng và nhẹ cùng tồn tại. Rãnh máu (3) sắc lẹm, lưỡi đao lóe ra hàn quang như nói rõ mục đích chân chính mà nó tồn tại trên đời này.

(3) Rãnh máu: Trên vũ khí lạnh thường hay có rãnh máu để khi kiếm hoặc mũi đao đâm vào sẽ không bị cơ thịt giữ lại trong cơ thể mà có thể dễ dàng rút ra.

"Thật đẹp..." Nick than nhẹ.

"Rất đẹp sao? Sức mạnh của đàn ông, đường cong của đàn bà." Hayreddin gần như dùng một loại ngữ khí sủng nịnh để tán thưởng. Hắn khẽ vũng lên một cái, hoa văn trên lưỡi đao lóe lên như dòng nước chảy.

"Tác phẩm của Asede. Nghe nói, ông ta đã già rồi, con trai lại không học được kỹ thuật đúc đao huyền bí của ông. Chắc khoảng hai năm nữa thì những tác phẩm tuyệt diệu thế này sẽ không được làm ra nữa rồi."

Nick nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao. Cảm giác lạnh như băng lập tức tan chảy trên đầu ngón tay.

Ngắm nghía một lúc lâu sao, Nick mới buồn bã nói: "Nặng quá, tôi không dùng được."

Sức lực của cậu có nhiều thế nào cũng chỉ hơn sức đàn ông bình thường một chút. Mọi khi múa lưỡi hái là dùng thủ pháp tứ lưỡng bát thiên cân (4), và sự tinh xảo khó dò của binh khí. Loại đao có sức nặng thế này chỉ có loại vai u thịt bắp như Hayreddin mới có thể phát huy ra thực lực thật sự.

(4) Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân: một nguyên lý từ Thái Cực Quyền của phái Võ Đang, tăng cường sức mạnh chuyển hóa đối thủ, đưa họ vào trạng thái hụt hẫng, hoặc tiên hóa hậu niêm, khiến đối phương rơi vào bất lợi, hoặc lấy ngang đẩy thẳng, lấy thẳng đẩy ngang, thay đổi phương hướng sức mạnh đối phương, dùng khéo léo giành thắng lợi.

"Ha ha, cái này tôi giữ lại cho mình, cậu có khóc cầu thì tôi cũng không cho đâu."

"A! Thuyền trưởng, ngài cố ý!" Nick tức giận.

"Đừng có giận mà, thứ cho cậu là cái khác." Hắn vừa nói vừa lấy miếng lót bằng nhung ra, cái hộp nhỏ mà Hayreddin lấy còn có một góc tối. Mở hộp ra, bên trong có hai thanh dao găm màu đen.

Đao Damascus ngoài sự sắc bén thì còn nổi tiếng với bề ngoài đẹp đẽ. Dù chỉ là thanh đao bình thường thôi nhưng cũng sẽ được chế tại từ men hoặc kỹ thuật đúc kim loại đặc biệt, vì vậy nếu sản phẩm làm ra không bắt mắt thì đấy chỉ được xem là những sản phẩm bị lỗi. Hayreddin rút dao ra khỏi vỏ, lưỡi đao mỏng như tờ giấy, phía trên mặt dao dường như đang có chút ánh sáng màu xanh chuyển động, thật yêu dị.

"Nghe nói mỗi người khi rèn đao, trong quá trình rèn đều ngâm nó vào chất độc" Hayreddin hào hứng lật xem thanh dao găm, dường như có thể quan sát tỉ mỉ là sẽ phát hiện ra được bí mật nào đó. "Vỏ đao không bắt mắt, lưỡi đao màu đen, sử dụng vào buổi tối sẽ không lo bị phản quang. Haha, ngẫm lại, mục đích của người này làm thanh đao này cũng khá là thú vị đấy chứ"

Thanh dao găm còn lại có hình dạng khá quái dị, dưới mũi đao bén nhọn là lưỡi đao hình lăng trụ sắc bén.

"Ba rãnh máu..." Nick ngơ ngác nhìn chuôi hung khí này, tưởng tượng đến cảnh máu tươi sẽ vì nó mà phun mạnh.

"Được rồi, hai thanh vũ khí này là tôi giới thiệu cho tôi, cậu còn muốn tiếp tục lựa chọn cái khác không?"

Không cần.

Hai thanh dao găm này dường như được làm ra là vì Hải Yêu này.

Sau khi Nick lấy xong phần của mình, thì bên ngoài cũng truyền đến tiếng reo hò của thủy thủ khi đã nhìn thấy đất liền. Đã tới lục địa rồi. Từ trước đến giờ, Nick chưa từng sở hữu nhiều thứ quý giá như vậy, trái tim không ngừng đập bình bịch bình bịch.

Hayreddin cười to thành tiếng: "Được rồi, chuẩn bị rời thuyền thôi. Cứ ở Algiers mà chơi đùa thỏa thích."

Nick vuốt ve thanh đao mới, cho dù cậu là kẻ không biết nhìn hàng, cậu cũng biết đây là thứ vô giá.

"Cảm ơn, thuyền trưởng."

"Ngựa tốt xứng yên tốt, muốn kiếm được nhiều tiền thì cần phải đầu tư." Hayreddin khoát tay "Đi thôi nhóc, rộng rãi một chút, đừng để Red Lion xấu mặt, biết chưa?"

Nick len lén rời thuyền, bởi vì số người đến cảng để "nghênh đón" quá nhiều so với tưởng tượng của hắn. Những thương nhân nhạy bén tin tức đã sớm biết Red Lion thắng lợi trở về nên đã đến đây mong mong chờ chờ sẽ mua được hàng với giá thấp nhất từ tay hải tặc. Những tiểu thương thì mang theo bia, thuốc lá, vừa thấy người xuống liền lập tức vây quanh. Những kỹ nữ xinh đẹp, ăn mặc hở hang, vặn vẹo eo rắn mời chào khách.

Thành hải tặc Algiers nháy mắt trở nên sống động.

Nick đi dạo một vòng ở chợ, quyết định sẽ không bán đi bất cứ nmón đồ nào. Nghề hải tặc, nguy hiểm cao, thu nhập cũng khá. Mọi người đều là sáng nay có rượu sáng nay say, có được bất cứ cái gì thì đều mặc kệ giá cả, cứ xuống thuyền một cái là lập tức đổi thành tiền để tiêu phí luôn. Uống cho say, đánh bạc cho khoái, chơi gái cho sướng,... Rất nhiều người cũng từ một kẻ phất lên thành một người nghèo nàn, thậm chỉ cả cái áo cũng bị lột. Vào mỗi khi như này, gian thương đều nhân cơ hội ép giá để mua đồ rẻ, kiếm được lợi lớn.

Tiền trên người Nick cũng đủ để cho cậu ăn no uống kỹ một thời gian dài, tại sao phải ăn uống tằn tiện nữa đây? Vì thế, với một ít đậu Hà Lan chiên muối, một bọc cá khô chiên bơ, đội trưởng Nick "xa xỉ" của chúng ta thoải mái đi dạo trên phố.

Bởi vì khu vực này có số lượng hải tặc rất nhiều nên giá cả hàng hóa cũng cao hơn những khu vực khác. Ngày trước, Nick không có một đồng dính túi, sống được cũng nhờ gặm bánh mì đen người ta bố thí cho. Lúc này trên người có tiền, lại đi dạo ở chỗ phồn hoa này, cảm giác của hắn đã hoàn toàn khác trước.

Trong khu chợ nhốn nha nhốn nháo, người người dắt lạc đà đi lại. Thương nhân Arab trùm khăn trắng trên đầu hò hét chào hàng, nào là bông Ai Cập, vải vóc chất lượng cao, hương liệu phương Tây, xô thơm, mê điệt (hương thảo), còn có cả những cây cỏ, dược liệu đến từ phương đông như mục quế, thảo quả, tiêu bắc,... Xưởng đóng tàu ở phía xa iên tục vang lên những âm thanh đinh đinh đang đang, người đóng tàu đang tu sửa lại những hỏng hóc của tàu hải tặc sau một chuyến đi dài.

Làn gió khô hanh xen lẫn mùi hương liệu hòa quyện với mùi chất thải của gia súc, rất khó ngửi nhưng lại làm cho tinh thần và thể xác của người ta bừng bừng sức sống.

Chú Asa, ở đây có rất nhiều người giàu có mà lại còn cực kỳ ngốc nghếch. Nếu chú còn sống thì chúng ta có thể làm những vụ làm ăn lớn rồi.

"Medusa" là quán rượu náo nhiệt nhất Algiers. Quán cao ba tầng, phòng ăn bày theo kiểu ăn uống chung bàn, thích hợp cho việc tụ họp, nghỉ ngơi, là nơi mà hải tặc thích tới nhất sau khi rời thuyền. Nơi này có những nữ tiếp viên nóng bỏng nhất, và một bà chủ khéo léo, xinh đẹp và vô cùng quyến rũ.

Đêm nay, quán rượu Medusa đắt khách chưa từng có, những người sức yếu gần như là không chen nổi vào cửa, không ngừng có người uống say mèm bị ném ra đường lớn. Hải tặc, trộm cắp, dân cờ bạc, người bản địa chen chúc tụ tập ở đây. Tiếng đánh bạc, cạn chén của những người đàn ông hòa với những tiếng chửi rủa la hét chói tai của đàn bà, sóng sau cao hơn sóng trước, vang lên trong màn đêm quyến rũ.

Cánh cửa gỗ lại một lần nữa mở ra. Một bóng người thiếu niên, sau lưng vác một vật gì đó dài nhỏ đứng ở cửa. Người phục vụ đang bận tối mắt tối mũi nhìn thoáng qua cậu ta rồi lập tức mắng chửi: "Biến biến biến đi! Nơi này không phải chỗ cho mấy thằng nhóc con chơi đùa! Không cút mau, ông lại cho mày hai đá bây giờ!" Rồi sau đó hắn ta đưa tay muốn xô cậu thiếu niên ra.

Cậu thiếu niên bị mắng chửi nhưng lại không hề động đậy, bả vai hơi lách ra, tránh bàn tay to lớn đầy lông của đối phương. Giọng nói của cậu mát lạnh như nước suối vang lên, đặc biệt dễ nghe ở một nơi lộn xộn như thế này:

"Không còn chỗ trống sao?"

"Mẹ nó chứ, thằng ranh con không hiểu tiếng người à? Miệng còn hôi sữa mà..."

"Frankie! Muốn chết à!"

Một người đàn ông da ngăm đen vội vàng cắt đứt lời nói tiếp theo của người phục vụ, hốt ha hốt hoảng chạy lại. Nick nhận ra người này, hắn chính là người cầm lái của con thuyền số ba - Thần Tinh. Tên hắn ta là Eugène. Nick gật gật đầu với Eugène.



Cấp bậc trên thuyền rất nghiêm ngặt, tất cả đều dựa vào thực lực của bản thân mà phân chia. Đội trưởng đội xung phong là nhân vật lớn chỉ đứng sau thuyền trưởng. Ngày thường, mọi người thấy hắn thì nhất định phải cúi đầu chào. Eugène hồi hộp xoa xoa bàn tay, làm sao mà hắn lại tới nơi này?

"Đây là đội trưởng đội xung phong của chúng ta - Nick!"

Quán rượu đang ồn ào nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Chức đội trưởng mới của Red Lion là do chém giết hai vị đội trưởng trước mà có được. Có thể nói là Nick bước từ vũng máu để đi lên vị trí này. Lưỡi hái khủng bố, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình đã sớm được đồn đi khắp Algiers. Mọi người giữ nguyên động tác giơ chén rượu, ngẩn ngơ nhìn về phía bên này, mấy người trong góc phòng lại càng tranh nhau chen ra phía ngoài để nhìn rõ hình dáng của Nick.

"Đây là một thằng nhóc con mà, chân tay nhỏ như thế..."

"Im mồm! Muốn chết à! Để cậu ta cho mày một lưỡi hái xem mày còn to tiếng được nữa không?"

"Mày thấy cái thứ trên lưng cậu ta chưa, đó chính là lưỡi hái đó... Chỉ cần vung lên một cái thì trong mười thước sạch bong không còn người sống..."

Bọn hải tặc lập tức đứng dậy chào. Đám người tự động mở ra một khe hở để Nick chậm rãi đi vào. Hắn ngồi ở một vị trí trên quầy bar mà người ta vừa mới nhường cho.

"Nước hoa quả vị táo." Nick nói.

"...Này, có nghe thấy không, cậu ta muốn uống nước hoa quả vị táo..."

"Phụt, ha ha..."

Trong đám người, có vài tên không nhịn nổi bật cười. Quán rượu là một nơi dành cho người trưởng thành, làm sao lại có loại đồ uống dành cho trẻ con thế được? Thấy hắn có vóc dáng nhỏ nhắn, ngồi trên ghế của quầy bar thì chân không chạm nổi đất. Những người chưa từng thấy qua thủ đoạn của Nick không khỏi hoài nghi lời đồn đại kia là bốc phét, hư cấu.

"Quý khách, chúng tôi không có nước hoa quả vị táo. Chỉ có bia, rượu Rum, rượu nho, rượu trắng thôi." Người phục vụ khó khăn nói. Nếu người khác tới trong quán rượu mà đưa ra yêu cầu như kiểu cố ý muốn gây sự này thì chắc đã sơm bị ăn đòn rồi.

"Đồ ngu! Trong quán không có thì đi ra ngoài mua là được!" Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên. Nick ngẩng đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ dáng người cao cao, thân hình đẫy đà, mái tóc màu đỏ rực đang đi tới. Cái áo cô ta mặc có cái cổ để lộ một mảng ngực đầy đặn trắng mịn, vô cùng quyến rũ, cô ta bước đến ngồi xuống cạnh Nick. Nhất thời, mọi ánh mắt trong quán rượu đều dán lên người phụ nữ xinh đẹp này.

"Đội trưởng Nick, tôi là bà chủ của quán Medusa, Serra. Nếu chúng tôi tiếp đãi có gì sai sót xin hãy rộng lượng bỏ qua cho."

Mọi người đều khẽ hít sâu một hơi. Serra hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đã không phải là một cô bé mềm mại nữa rồi. Bởi vì trải đời nhiều, thân hình lại trổ mã nên cô ta mang một hương vị đặc biệt của phụ nữ trưởng thành. Đến nay, Serra vẫn là một trong những người phụ nữ hấp dẫn nhất thành Algiers, bình thường muốn nói chuyện với cô cũng đã là một chuyện cực kỳ khó khăn rồi.

Nick gật đầu, không đáp. Serra nở nụ cười lấy lòng, nhưng trong tâm lại cảm thấy khó chịu cực kỳ. Cô còn cao hơn thiếu niên này đến nửa người, không thể không cúi đầu, xoay người bày ra dáng vẻ phong tình, lẳng lơ. Nhưng nhìn xem này, đứa nhỏ này ngay cả trái cổ cũng còn chưa có, tới cái nơi chơi bời của người lớn này để làm gì chứ?

Kiếm ăn ở thành Algiers này, đặc biệt là làm quán rượu, sòng bạc, nếu như không có quan hệ tốt với Red Lion thì tuyệt đối là không được. Đội trưởng đội xung phong từ trước đến giờ vẫn là nhân vật số hai trong đội tàu. Ngài Hayreddin thì cô không thể lôi kéo được, vậy thì làm sao đắc tội được với người này đây? Serra bắt đầu suy đoán, nắm bắt tâm lý cậu thiếu niên kia, nháy mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt vô cùng hứng thú. Cô ta tự rót nước hoa quả vị táo mà người phục vụ vừa mua cho Nick. Khóe mắt, đuôi lông mày đều tỏa ra sự kiều mị và thành thục đến tận xương, quả thực quyến rũ chết người mà.

"Đội trưởng tuy còn trẻ nhưng tất cả mọi người đều nói người dũng mãnh, có thể một đấu mười cũng không nhíu mày nha!"

"Ồ..." Nick uống một ngụm nước hoa quả. Cái chén làm bằng thiếc trắng này trông thật thú vị, nhưng mà mùi vị của nước hoa quả ở đây cũng chả khác với những quán nhỏ là bao nhiêu. Thì ra đây là nơi mà người có tiền thích đến sao...

Thấy đối phương yên lặng không có hành động gì, Serra nhấc tay vuốt một lọn tóc dài như gợn sóng, để lộ ra cái cổ thon dài trắng ngần. Cô ta xích lại gần: "Đội trưởng Nick, cậu lợi hại như vậy, đã từng giết bao nhiêu người rồi?"

Mặc kệ tính cách có như thế nào thì chuyện này vẫn là chuyện mà hải tặc thích nhất. Mỗi lúc trời tối đều có người vì so đấu mấy con số này mà đánh nhau. Đàn bà muốn lấy lòng đàn ông thì thường vuốt ve vào cơ thể cường tráng của đối phương rồi bày tỏ sự sùng bái ngưỡng mộ. Serra vô cùng quen thuộc việc này nhưng bấy giờ cô lại có cảm giác không nhìn thấu được cậu thiếu niên kia. Cổ tay và cánh tay của cậu ta còn nhỏ hơn cả tay của cô nữa, làm sao cô có thể thốt ra những lời khen đại loại như "cơ thể của cậu thật là cường tráng" đây.

Haizz, đứa bé nhỏ như vậy, thật sự là một kẻ giết người không chớp mắt sao? Nhìn khuôn mặt non nớt của cậu thiếu niên, Serra hơi nhăn mặt. Người chung quanh lại nín thở yên lặng nghe, chờ đợi câu trả lời của Nick.

"Tôi chưa từng đếm." Nick bình thản đáp rồi lại tiếp tục uống. Cậu đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán rồi.

Mọi người thất vọng, tiếp theo thì lạnh phát run. Người này không hề đếm số người chết dưới tay mình, thế thì rõ ràng hắn căn bản không quan tâm đến những vong hồn chết dưới đao của hắn?

"Chỗ này có cái gì chơi vui không?" Nick hỏi.

"Đánh bài, xúc xắc, phi tiêu, cả người lớn lẫn trẻ em đều có thể chơi. Đội trưởng thích chơi cái gì? Tôi chơi với cậu."

"...Tôi không chơi đâu."

"Ồ, vậy thì tôi để cho Ina và Lily khiêu vũ cùng cậu nhé?"

Hai cô gái trẻ tuổi lập tức bu lại, nhẹ nhàng lắc vòng eo mảnh khảnh trước mặt Nick.

Serra gọi hai cô gái này tới thực ra cũng lo lắng đến chảy mồ hôi. Vị đội trưởng này rõ ràng còn chưa dậy thì, không biết là có hứng thú với đàn bà hay không, chẳng may là đạp trúng chỗ đau của đối phương thì đúng là khổ rồi.

"Rất sạch sẽ, tuyệt đối không có bệnh..." Serra thấp giọng giải thích.

Nick nhìn hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi này. Nhảy múa quanh năm khiến hai người này có một thân hình thon thả, bộ ngực khiến cho người ta nhìn vào mà phải thở gấp.

Trước khi rời thuyền, thuyền trưởng đặc biệt dặn hắn phải hào phóng một chút. Nhất là phải móc nối quan hệ thật tốt với cấp dưới, giống như một "đàn ông đích thực".

Giống một "người đàn ông đích thực" thì...

Nick nhìn cô gái yếu ớt kia, lại tiếp tục quay đầu nhìn bộ ngực đầy đặn của Serra, lập tức lựa chọn.

"Đêm này, ta mời khách, mọi người không phải trả tiền." Thiếu niên ném một túi tiền vàng lên trên quầy.

"Ồ!"

Không khí trầm thấp do hắn đến vừa rồi nháy mắt trở nên sôi nổi. Bọn hải tặc hoan hô, sảng khoái nâng ly, khen ngợi đội trưởng quá hào phóng.

"Ha ha, thủ đoạn thật là rộng rãi..." Serra che miệng cười quyến rũ, trước mắt cô ta liền có thêm một cái nhẫn đính ngọc Ruby nhỏ khoảng bằng cái móng tay, nhìn qua đã biết nó vô cùng tinh khiết. Bên cạnh còn khảm một cái vòng trong suốt, ở dưới ánh nến trông vô cùng rực rỡ.

"Thứ này cho cô, tối nay cô có rảnh không?"

Ngày hôm sau, một tin tức động trời như cuồng phong quét ngang thành Algiers.

Đội trưởng đội xung phong mới nhậm chức của Red Lion, thiếu niên với biệt hiệu Hải Yêu kia đến quán Medusa và đã trở thành người đàn ông của Serra, người phụ nữ đẹp nhất Algiers, hơn nữa còn chuyển đến sống cùng nhà với cô ấy nữa.

Mấy tên đàn ông vừa thèm thuồng vừa ganh tị bàn tán rằng Nick ỷ thế hiếp người. Serra liền tuyên bố, Nick là người đàn ông mạnh mẽ nhất mà cô từng gặp, tuyệt đối là người đàn ông đầy kinh nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hải Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook