Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 16 - Chương 6: Cao tăng (hạ)

Chu Tiểu Xuyên

26/04/2018

Tô Chuyết ra vẻ kỳ quái nói:

- Tại sao chúng ta phải giúp cô đi cướp cổ Phật?

Ngọc nương cười hì hì đáp:

- Ngươi vừa mới nói trong bốn biển đều là huynh đệ. Chúng ta liên thủ đại chiến với mấy tên ác cái của Cái Bang một trận, chẳng lẽ còn không tính là bằng hữu sao? Lẽ nào ngươi không nguyện ý giúp bằng hữu làm chút việc vặt?

Tô Chuyết cười nói:

- Pho cổ Phật này là của Đại Lý quốc tiến cống cho Đại Tống Hoàng đế. Coi như chúng ta cướp đến tay cũng sẽ không có ai dám tiếp nhận. Cho dù nó là vô giá, trên tay chúng ta cũng không đáng một đồng!

Ngọc nương bỗng cười cười, khinh bỉ nhìn xem Tô Chuyết, nói:

- Thì ra ngươi chẳng biết gì cả! Ngươi có biết lũ ăn mày kia đến đây làm gì không?

Tô Chuyết sững sờ:

- Lẽ nào cũng là vì cổ Phật?

Ngọc nương nói:

- Chẳng những là Cái Bang, còn có mười bang phái lớn bé đều đã lặng lẽ đi tới thành Lô Châu. Đoán chừng cũng là vì cổ Phật!

Điều này quả thực vượt quá Tô Chuyết dự kiến, y không hiểu mà hỏi:

- Chẳng lẽ bọn họ quả thật vì một pho tượng Phật mà công khai đối nghịch với triều đình ư?

Ngọc nương cười đáp:

- Nếu như cổ Phật không có sức dấp dẫn như thế, làm sao lại có nhiều người chạy theo như vịt vậy? Theo như truyền thuyết, pho cổ Phật này có ma lực cực lớn có thể làm cho võ công tiến nhanh, thanh xuân mãi mãi!

Tô Chuyết sững sờ, lập tức mỉm cười:

- Kiểu nói buồn cười vậy mà cũng có người tin à?

Vô Ngã chợt nghiêm mặt nói:

- Không có lửa thì sao có khói, chưa hẳn không có nguyên nhân, chuyện này bần tăng cũng từng nghe thấy. Pho cổ Phật này đích xác có uy lực khó lường. Bất quá các vị vừa nói đã nổi lên xung đột cùng Cái Bang sao?

Tô Chuyết nhẹ gật đầu, hỏi:

- Có sao không?

Vẻ mặt của Vô Ngã bỗng trở nên ngưng trọng, nói ra:

- Cái Bang từ trước đến nay có tiếng hay dây dưa đến cùng. Các vị mặc dù may mắn thắng được, nhưng bọn chúng tất nhiên sẽ quấn theo các vị như giòi bám trong xương!



Vừa dứt lời, trên quan đạo nơi xa đã xuất hiện bóng dáng một nhóm người. Bọn họ mặc quần áo rách nát, tay cầm gậy trúc chén bể, giống như một đám ăn mày. Ba người Tô Chuyết nhìn thấy, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Tô Chuyết nhìn Ngọc nương, nói:

- Xem ra cô bởi vì cổ Phật mà xung đột với bọn họ? Đắc tội với Cái Bang vì một pho cổ Phật, đáng giá không?

Ngọc nương đáp:

- Chỉ bằng lợi ích thanh xuân vĩnh trú, chẳng lẽ không đáng để ta tranh đoạt hay sao?

Tô Chuyết khẽ giật mình, lòng thích cái đẹp của phụ nũ đích thật là động lực lớn nhất thế gian. Cuối cùng y gật đầu, đáp:

- Đích xác đáng giá!

Vừa dứt lời, đám khất cái kia đã bao quanh đình. Xem nhân số chừng mấy chục người, dẫn đầu chính là hai người đi rồi quay lại, lão cái độc nhãn và lão cái râu dài!

Khất cái vốn là một lũ ô hợp, chưa nói tới kỷ luật ước thúc. Nhưng mấy chục người đứng đó mà không một ai phát ra một chút thanh âm, đủ thấy bang chúng Cái Bang cũng không phải là đám ăn mày bình thường có thể so sánh. Bọn họ ai cũng không lên tiếng trước, giống như là đang so công phu thiền định vậy. Nhưng so thiền định thì ai có thể hơn được hòa thượng Vô Ngã? Tô Chuyết luyện tập Lục Đạo Luân Hồi ba năm lại vừa học phật ba năm, cho dù kém hơn Vô Ngã cũng không kém hơn bao nhiêu.

Quả nhiên, đám khất cái có vẻ đã không giữ được bình tĩnh. Lão cái độc nhân tách đám người ra, trầm giọng nói:

- Quả nhiên là ta đoán không sai, các ngươi đang nhắm về cổ Phật!

Ngọc nương cười lạnh nói:

- Không phải các ngươi cũng muốn cướp đoạt cổ Phật à?

Lão cái độc nhãn quát:

- Cái Bang muốn thứ gì nhất định sẽ bắt đến tay! Ta khuyên các ngươi đừng nên si tâm vọng tưởng, mưu toan đối nghịch cùng chúng ta!

Vô Ngã bỗng cười nói ra:

- Lúc nào Cái Bang trở nên bá đạo như thế? Hay là Cái Bang không còn hành khất mà muốn đổi thành cản đường cướp bóc rồi hay sao?

Lão cái râu dài hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói lời nào. Tô Chuyết âm thầm kỳ quái, lão ta là bát đại trưởng lão, địa vị còn trên xa tên độc nhãn kia, thế nào ngược lại rất ít nói đây?

Lão cái độc nhãn có nhiều trợ thủ nên càng thêm kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Vô Ngã một hồi, nói:

- Hòa thượng, ngươi là người nào? Nếu như không phải là cùng một bọn với hai tên kia thì mau về trong miếu niệm kinh đi!

Vô Ngã hoàn toàn không đặt hắn vào mắt, nói với Tô Chuyết:

- Tô tiên sinh, nơi đây phong cảnh dễ chịu, đáng lẽ là chỗ đãi khách. Đáng tiếc tự dưng có mấy con chó hoang sủa loạn làm hỏng cảnh trí, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác uống rượu đi?

Tô Chuyết mỉm cười đáp:

- Hết thảy nghe theo đại sư làm chủ!



Lão cái độc nhãn bỗng biến sắc, cả giận nói:

- Hòa thượng, lá gan không nhỏ, dám nhục mạ đệ tử Cái Bang chúng ta ư? Xem ra không để ngươi thấy thủ đoạn của gia gia thì ngươi không biết Mã vương gia có ba con mắt!

Hắn vừa nói xong, đám đệ tử Cái Bang cùng rống một tiếng, giống như đang phối hợp với câu nói của hắn.

Vô Ngã cũng trầm giọng nói:

- Lâu Bất Tri, uổng cho ngươi sống đến từng này tuổi rồi mà càng không biết trời cao đất rộng là gì! Chẳng lẽ ngươi quên con mắt kia của ngươi là thế nào bị mù à? Vũ Tam Lưỡng, ngươi thân là chấp pháp trưởng lão của Cái Bang mà không biết nghiêm khắc quản giáo những thứ cặn bã kia của Cái Bang hay sao?!

Thanh âm của hắn cũng không lớn lắm, nhưng lại càng thêm uy nghiêm so với tất cả mọi người.

Tô Chuyết vẫn chỉ mỉm cười đứng ngoài quan sát, nghĩ không ra Vô Ngã cũng nhận biết hai lão cái này. Thì ra lão cái độc nhãn gọi là Lâu Bất Tri, mà lão cái râu dài tên là Vũ Tam Lưỡng. Y cảm thấy hứng thú đối với Lâu Bất Tri rốt cục không biết (bất tri) cái gì, cũng rất muốn biết trên thân Vũ Tam Lưỡng có cái gì nặng ba lượng (tam lưỡng). Tô Chuyết cười cười, trông thấy bộ râu quai nón xù xì đầy mặt Vũ Tam Lưỡng, nghĩ thầm, chắc là bộ râu quai nón này nặng đến ba lượng!

Bị một hậu bối làm nhục như vậy làm sao hai lão cái nhẫn nại được nữa? Vũ Tam Lưỡng cúi đầu trầm ngâm không đáp, Lâu Bất Tri cũng đã vung tay lên, nói:

- Đệ tử Cái Bang nghe lệnh, bày trận!

Gậy trúc trong tay đám ăn mày chấn động "Cốc cốc cốc" không ngừng bên tai. Tiếng vang chẳng những chỉnh tề hơn nữa hình như còn bao hàm một loại nhịp điệu đặc biệt. Dường như trái tim Tô Chuyết cũng theo tiếng gõ mà đồng thời nhảy lên. Y sớm nghe nói đến Cái Bang có một môn bổng trận uy lực vô cùng, không ngờ hôm nay lại gặp lần đầu, thì muốn lãnh giáo uy lực của bổng trận một phen.

Lâu Bất Tri nói Vũ Tam Lưỡng:

- Vũ trưởng lão, không bằng để trưởng lão chủ trì trận pháp, như thế nào?

Vũ Tam Lưỡng lại lắc đầu, đáp:

- Lâu huynh đệ, ta luôn cảm thấy việc này có hơi thiếu thỏa đáng...

Còn chưa khai chiến, nội bộ Cái Bang trước hết đã có bất đồng, phải làm sao mới ổn đây? Ngọc nương cười "Khanh khách" không ngừng. Lâu Bất Tri có vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn Vũ Tam Lưỡng, tiến lên hai bước, lớn tiếng nói:

- Chúng đệ tử nghe ta truyền lệnh, tiến lên!

Đám khất cái tiến lên ba bước, gậy trúc trong tay gần như đã muốn duỗi vào trong đình. Tô Chuyết cười khổ nói:

- Nghe nói Cái Bang có một bộ côn pháp, là tổng kết từ lúc đánh chó hoang mà thành. Mặc dù thô tục nhưng uy lực không nhỏ. Mà bổng trận chính là diễn hóa ra từ đường côn pháp đó. Xem ra hôm nay chúng ta sắp bị bọn họ coi như chó hoang mà đánh cho một trận!

Vô Ngã lại cười khẩy, nói:

- Chỉ là trận nhỏ, chẳng đáng gì? Trong đình nhỏ hẹp, không bằng ra ngoài thư giãn gân cốt đi!

Nói xong cũng không thấy hắn đứng dậy, nhưng đã bay ra ngoài rồi.

Tô Chuyết bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nắm chặt cổ tay Ngọc nương. Y biết thủ đoạn dùng độc của Ngọc nương là nhất lưu, nhưng võ công thật không dám lấy lòng. Vô Ngã đã khó chiếu cố đến nàng, việc khổ sai này cũng chỉ có thể rơi xuống đầu Tô Chuyết. Y kéo tay Ngọc nương theo sát sau lưng Vô Ngã. Ba người đứng trên đất trống tạo thành thế tam giác. Đám khất cái như bóng với hình bao vây ba người trong trận.

Chỉ nghe Lâu Bất Tri hô một tiếng:

- Trước đập móng chó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook