Em Nhớ Anh

Chương 17: Nhân Vật Mới (2)

nguyenvunamphong

22/12/2016

-Em vào đi

..............................

Từ ngoài cửa,một cô gái bước vào,cô gái đó có một khuôn mặt xinh không kém nó với nhỏ,dáng người thon gọn,ước chừng 1m65,mặc đồng phục của trường. Bọn con trai nhìn thấy thì chết đứng,trợn tròn mắt nhìn người con gái trước mặt,sau đó, cái miệng "xinh xinh" liên tục hoạt động.

-Sao lớp mình tập trung nhiều hot girl thế nhỉ?

-Ừ,giá mà là người yêu tao?

-Xí ,xấu thấy mồ....

-Chắc phẫu thuật thẩm mỹ như bọn mình thôi....

..............

-CẢ LỚP TRẬT TỰ-ông ta đập bàn và quát mạnh,chính ông cũng không hiểu cái lớp này thuộc thể loại gì nữa.

Đến khi lớp lặng xuống một chút....

-Em giới thiệu đi.

-Vâng! Chào các bạn mình là Trần Phương Anh,học sinh mới,có gì mong các bạn giúp đỡ-cô nói nhưng mắt thì lại nhìn xuống chỗ bàn cuối nơi có những con người đang ngồi buôn dưa...

Còn nó và Mai ,ban đầu nghe giọng quen quen nhưng cũng không để ý,khi nghe thấy tên Trần Phương Anh phát ra,nó với nhỏ mới quay lên bảng...."What?Sao chị lại ở đây,không phải giờ này đang ở bên mỹ sao?...-nó với nhỏ chung một suy nghĩ nhưng không ai nói gì vì không nói thành lời.Bọn hắn thấy hai đứa nó cứ đơ ra,mắt nhìn cô gái trên bảng...Mà hắn thấy cô ta cũng bt mà,xinh không bằng nó,tuy có hơi chút giống giống,....không nhịn được tính hiếu kì,Huy quay sang nó và Mai hỏi:



-Hai em biết cô ta à?

-Ừ,chị họ của con Uyên.-nhỏ trả lời nhưng mắt vẫn dán lên con người trên bảng.

-Oa!Xinh thế!-Dương bộp một câu mà không biết mình đang làm Mai đang tức.Nhỏ tức vì cậu cứ thấy gái là sáng mắt lên,nhưng đâu biết ...đó chỉ là vỏ bọc....cho quá khứ....

-Tôi thấy Uyên xinh nhất,hơn cô ta-hắn khoanh tay khẳng định ,thảo nào ban đầu nhìn giống giống,ai ngờ họ hàng...

Trên bảng,ông thầy chủ nhiệm đưa mắt nhìn xung quanh ,chỉ còn chỗ ngồi của Huy là chống ,nói:

-Phương Anh,em xuống chỗ kia ngồi đi-xong đưa tay chỉ vào chiếc ghế còn trống bên cạnh

-Vâng. -Sau tiếng "vâng" của cô là những lời phản kháng kịch liệt của bọn con gái,một đứa con gái bạo dạn đập bàn gây sự chú ý.Cô ả đó rất thích Huy, nhìn phương Anh từ trên xuống dưới rồi chỉ tay thẳng vào mặt nói to cho cả lớp nghe:

-Cô ta không xứng ngồi với anh Huy,ngồi cạnh con chó nó còn cùng loài.

5 người kia khá là bất ngờ ,cô ta coi như không biết điều rồi,dám xúc phạm một đại tiểu thư của gia tộc hùng mạnh bậc nhất tg.Lần này nhà cô ta phá sản coi như còn nhẹ.Những lời đồng ý cho ý kiến của cô ta liên tục tăng,hết người này đến người nọ bàn tán.Phương Anh nhếch môi cười lạnh,từ bé đến giờ mới có người dám chửi cô như vậy

-Bạn gì gì đó à,bạn nói mình ngồi cùng chó ư,vậy mình phải ngồi cùng bạn à?

-Cô....đồ con đ*-cô ta rống lên,tay nắm thành quyền.

-C.../Chị à,cô ta không sống được lâu nữa đâu,cùng lắm là cho nhà cổ phá sản,giết chết từng người,sau đó lấy xương cho chó gặm là được ,đối với những hạng đó thì tốt nhất không nên cãi vì họ không hiểu tiếng người đâu.-nó nói,lần này chính nó thực sự tức giận,mặc dù nó biết mình đang dùng những lời lẽ cay độc và mang tính xúc phạm không hề nhẹ nhưng ăn miếng thì phải trả miếng thôi,chính nó cũng cảm thấy ghê tởm bản thân mình,nó đã giết bao mạng người không thương tiếc....không phải vì kiêu ngạo mà là muốn tồn tại trong tg này thì đôi lúc cần phải làm vậy.

Xong,Phương Anh cũng không nói gì ,đi xuống ngồi cạnh Huy không quên quay xuống và nói:



-Uyên,Mai tí biết tay với chị,đi biệt tăm sang đây không báo một câu.-sau đó quay lên,hai đứa nó chỉ biết cười hì hì lấy lòng bà chị khó tính của mình.

Giờ học chán phèo lại diễn ra,tẻ nhạt như mọi hôm,ngay cả Phương Anh -cô cũng không thể ngờ đường đường là một cái lớp chọn mà như kiểu lũ cướp ý.Không có chuyện gì làm,thấy Huy đang đần mặt ra nhìn mình ,quay mặt sang chào hỏi:

-Hy,tôi Phương Anh rất không vui được làm quen với Huy.

-Sao cô biết được tên tôi?-Anh ngu ngơ gãi đầu hỏi mà không để ý đến chữ "không vui".

-Cái tên to chà bá của ông Hoàng Thế Huy kia kìa-cô nói xong chỉ xuống bảng tên cuối góc lớp giọng có chút cợt nhả.

-Hơ....khi phát hiện ra câu nói vừa nãy không hợp lý của cô,anh hơi nhíu mày,thật không ngờ một cô gái trông hiền lành nết na như thế này mà thích kích người khác ,chắc là thú vui....

-Làm như tôi vui khi gặp phải con cà chớn như cô ấy!-đầu Huy xuất hiện một đám khói đen sau đó lườm suýt cháy áo cô.

-Tôi biết tôi xinh,không cần nhìn tôi ngượng...hjhj....

-Xinh như con tinh tinh,không hiểu sao thời này rồi mà còn xuất hiện tinh tinh,bán cô đi chắc được ối tiền đấy....

-Anh.....-não cô đóng của đi du lịch rồi nên chẳng nghĩ được câu gì,tạm thời cứng họng....

Nó và hắn ngủ nên không nghe được cuộc nói chuyện chứ đã thu vào tai của cậu và nhỏ.Nhì giống hai người đang ngủ vì họ úp mặt xuống bàn chứ thật sự hai người đang nghe nhạc miễn phí từ bàn trên.

-------------------------------

^^^^Hazzz sóng gió sắp ập đến với sáu người bọn họ rồi,.....^^^^^^^^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Nhớ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook