Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 69: Vận may, vận rủi

Khiên Mộng

02/07/2017

Đi thêm ba ngày nữa, hai người nghe thấy tiếng nước chảy ở trong núi, đi xuyên qua khu rừng, nhìn thấy một cái hồ dưới chân núi. Chu Tử Chính hưng phấn cười nói: “Vợ ơi, rốt cuộc cũng được tắm rồi! Anh sắp bị chính mình làm cho thối chết rồi đây này.”

Xung quanh không một bóng người, Chu Tử Chính cởi đồ ra, xuống nước thăm dò trước, không bao lâu sau thì cười kêu lên: “Vợ ơi, thật là đã quá đi, còn đã hơn jacuzzi (bồn mát xa) đẳng cấp nhất trên thế giới nữa! Em mau xuống đây đi.”

Lâm Dư Hi thấy anh mặt mày sung sướng, mặc dù bên môi, dưới cằm mọc đầy râu, mặc dù đầu tóc vừa rối vừa dài, nhưng lại có một nét đẹp ngông cuồng. Cô cởi bộ đồ đã sớm bị mồ thấm vào vừa chua vừa thối trên người ra, bước xuống hồ, cơ thể nóng bức ngâm vào hồ ngước mát lạnh, thật sự có cảm giác như cưỡi mây lướt gió vậy.

Chu Tử Chính lên bờ, sau khi vót nhọn nhánh cây, cầm nhánh cây lên, bước xuống hồ: “Vợ, xem anh có thể bắt được cá không nhé.”

Sau khi Lâm Dư Hi tắm xong, cầm quần áo dơ đến bên cạnh hồ để giặt, sau đó trải quần áo lên tảng đá để phơi, mình thì trần cả người, ngồi dưới bóng cây xem Chu Tử Chính tập trung đâm cá. Xem ra vận may của Chu Tử Chính thật sự không tệ, vậy mà thật sự đâm trúng một con cá, lúc anh giơ nhánh cây, kêu lên đầy hưng phấn, thì trong đầu Lâm Dư Hi chợt có một nhân vật nhảy ra.

Chu Tử Chính lên bờ đưa con cá cho Lâm Dư Hi, Lâm Dư Hi cười nói: “Anh biết bây giờ anh giống ai không?”

“Ai?”

“Tarzan.”

Chu Tử Chính nhướn mày với Lâm Dư Hi, hai tay nắm lại đấm ngực, kêu mấy tiếng ồ ố ô, chạy xuống hồ hát vang bài At the beginning, bài hát chủ đề trong phim Tarzan của Disney.

“Vợ à, bài hát này có duyên với chúng ta thật đấy. Anh là Tarzan, em thì là Jenny. Hay là chúng ta trang trí lễ kết hôn thành một khu rừng rậm, chúng ta làm một buổi nhảy múa trong rừng, từ trên trời hạ xuống.”

“Vậy áo cưới của em có mặc nữa không?”

“Dĩ nhiên là mặc rồi, sau khi trở về thì tìm người thiết kế một bộ áo cưới có thể nhảy nhót trong rừng rậm.” Đột nhiên Chu Tử Chính giơ nhánh cây lên, con cá trên đầu mũi nhọn vẫn đang vùng vẫy không ngừng, “Vợ ơi, có cá nữa nè, vận may của chúng ta đến rồi.”

Mặt trời nóng bức nhô lên cao, anh khỏa thân đứng trong hồ bắt cá, dưới ánh nắng, đường cong cơ bắp trên cơ thể lộ ra hoàn toàn, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn ánh mặt trời, hoàn toàn không giống như đang chán nản chạy nạn, mà giống như đang thám hiểm đầy kích thích. Có lẽ, vận may sẽ luôn phủ xuống những người tràn đầy hi vọng.

Lâm Dư Hi nhìn mà có chút ngẩn ngơ, lúc hoàn hồn lại thì thầm than thở: Một cảnh tượng tuyệt đẹp, đáng tiếc không chụp lại được.

Chu Tử Chính lên bờ, đột nhiên vươn tay nâng cằm cô lên: “Đừng nhìn anh đầy háo sắc như thế, bây giờ chúng ta đang nhìn da thịt của nhau, rất dễ lau súng cướp cò đó. Tuy anh cũng muốn làm một màn play rừng rậm oanh oanh liệt liệt, nhưng anh thật sự phải giữ thể lực để leo núi nữa. Cho nên, vợ à, xin hãy tạm thời cất ánh mắt vừa ái mộ vừa quyến rũ của em đi, ăn cá truớc đã, qua mấy ngày nữa rồi hãy ăn anh.”

Lâm Dư Hi tức tối giật lấy con cá trong tay anh: “Bớt nói nhảm, nhân lúc vận may vẫn chưa chạy mất, mau đi bắt cá đi.”

“Tuân lệnh! Ồ ố ố ô ~”

-----

Chu Tử Chính thành công bắt được bốn con cá trong hồ, sau khi hai người miễn cưỡng coi như đã lót dạ, thì hình như vận may đã hết sạch rồi. Hai ngày kế tiếp, chỉ có thể bắt được một con rắn nhỏ cộng thêm ăn một số quả dại. Thiếu thốn thức ăn cộng thêm ngày đêm leo núi, đi đường không ngừng nghỉ, thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng, vừa ngồi xuống thì gần như là không đứng lên nổi.

Hai người dựa vào nhau ngồi nghỉ cạnh tảng đá, Chu Tử Chính nói: “Nhiều ngày vậy rồi cũng không có ai đuổi theo, xem ra chúng ta đã chạy thoát thật rồi.”

Lâm Dư Hi gật đầu: “May mà không đưa bà tư theo, trong chốn rừng núi này, người lớn còn miễn cưỡng chống đỡ được, chứ con nít thì chắc chắn chịu không nổi.”

Chu Tử Chính cũng gật đầu: “Phải, nếu bây giờ đứa bé đó xuất hiện trước mặt anh, anh nhất định sẽ coi nó như cái bánh bao thịt. Một lúc mơ hồ, nói không chừng sẽ cắn nó một cái.”

Lâm Dư Hi không nhịn được cười lên: “Vậy bây giờ anh nhìn em thấy giống cái gì?”

“Anh nói em giống gà luộc thì có khi nào em muốn đánh anh không?”

“Không đâu, vì em nhìn anh thấy giống vịt quay đó.”

Chu Tử Chính liếm liếm bờ môi hơi khô nứt: “Đừng nghĩ nữa, nghĩ đến nỗi xót ruột luôn.” Đột nhiên anh nhìn thấy có một đóa hoa màu vàng ở cách đó không xa, anh chống người đứng dậy, đi qua hái hoa: “Vợ, hình như anh chưa bao giờ tặng hoa cho em nhỉ.”

“Hình như là vậy. Anh đã từng tặng cho Ngải Vi, vậy mà chưa từng tặng cho em.”

“Đều tại Ngải Vi nói em không thích nhận hoa, chỉ thích trồng hoa thôi. Được, sau khi trở về anh đi mua một vườn hoa, cho em trồng đủ loại đủ kiểu hoa luôn.” Chu Tử Chính cài hoa lên tai Lâm Dư Hi, đánh giá cô một lượt, “Chạy nạn mà còn có thể xinh đẹp như vậy, thật không hổ là vợ của anh.”

“Được rồi, anh là Tarzan đẹp trai nhất mà em từng gặp.”

“Đẹp trai ở đây không dùng được gì cả, cũng không thể hấp dẫn đám động vật giống cái đến đây. Vợ, sau khi trở về anh nhất định sẽ xem chương trình sinh tồn nơi hoang dã thật kĩ, anh vốn nghĩ rằng trong rừng rậm có nhiều động vật như thế, muốn tìm cái để ăn không hề khó. Ai ngờ, nhìn thấy thì dễ, bắt thì khó quá.”

Lâm Dư Hi kéo tay anh, nói từ tận đáy lòng: “Anh đã giỏi lắm rồi.”

Chu Tử Chính ôm cô, hơi chán nản: “Không giỏi chút nào, anh không để cho em ăn no được.”

Lâm Dư Hi hôn lên môi anh: “Em sắp kết hôn, đúng lúc muốn giảm béo.”

Chu Tử Chính mỉm cười hôn đáp lại, cô chính là một người phụ nữ thông minh như vậy đó, vào lúc anh nhụt chí thì cho anh một hớp mật ngọt, vực anh dậy.

“Trở về anh muốn mua một cái vườn thú, rồi nuôi một đám rắn.”

“Tại sao?”

“Trả ơn, cám ơn thịt của chúng đã làm cho chúng ta sống sót.”

Lâm Dư Hi cười: “Vậy phải nhớ chúng ta đã ăn những giống loài nào, đừng trả ơn nhầm đó.”

Chu Tử Chính nhíu mày, gãi đầu: “Nguy rồi, ngoài con trăn kia, thì những con khác chúng ta ăn gấp quá, không nhớ hình dáng của chúng nó.”

“Còn cá nữa. Anh có muốn mua một cái ao cá để nuôi cá không?”

“Trước đó chúng ta ăn cá gì nhỉ?”



“Cá sống.”

“Ọc ọc”, “ọc ọc”, hai cái bụng đói lép kẹp không hẹn mà cùng vang lên hai tiếng kêu lớn. Chu Tử Chính xốc tinh thần lên: “Mặc kệ đi, bắt được cái gì ăn cái đó, ăn xong rồi từ từ trả ơn sau.”

Kết quả, bọn họ bắt được một con chuột núi.

“Vợ à, xem ra chúng ta đã cướp mất khẩu phần ăn của bọn rắn rồi.”

“Vậy thì anh nuôi thêm một đám chuột nữa, cho rắn chuột một ổ luôn.” (Rắn chuột một ổ: chỉ kẻ xấu cấu kết với nhau.)

-----

Lại đi thêm ba ngày nữa. Ngay lúc bước chân của hai người lâng lâng, mắt nổ đom đóm, rốt cuộc dưới chân núi đã xuất hiện nhà cửa. Sau đó, chú thỏ được nhớ nhung bao nhiêu ngày qua cũng không gặp được, đã bò đến trước mặt họ. Chu Tử Chính bắt lấy tai thỏ: “Tụi tao sắp xuống núi rồi mày mới ra. Được, không ăn mày trước đã, nói không chừng đến thị trấn có thể bán mày đổi chút tiền.”

Hai người dìu nhau, run run đi xuống núi, đến chân núi, đi không bao lâu thì nhìn thấy ruộng đồng xanh biếc. Khoảng không gian xanh ngát này, đẹp như thiên đường vậy.

Hai người vọt vào trong ruộng, Lâm Dư Hi nhìn thật kỹ, hưng phân nói: “Là khoai lang.” Lời còn chưa dứt đã xuống tay đào bới. Chu Tử Chính nhét con thỏ vào túi, tham gia vào hàng ngũ đào khoai lang. Bọn họ lấy khoai lang vừa đào ra, tùy tiện lau lau vài cái thì không chờ được bỏ lên miệng gặm từng miếng từng miếng lớn, cũng không biết đã gặm bao nhiêu cái, mới phát hiện có hai người đứng trước mặt họ, một đôi ông bác, bà thím 40, 50 tuổi đội nón rơm.

Ông bác, bà thím nhìn cảnh tượng trước mắt rõ ràng đã sợ ngây người. Đoán chừng là bọn họ tưởng đâu có động vật gì đó đến ăn trộm, không ngờ lại là…… người.

Chu Tử Chính lau bùn đất bên khóe miệng, cười khan một tiếng: “Thật xin lỗi, bọn cháu đói quá.”

Ông bác, bà thím rõ ràng là nghe không hiểu, nói liến thoắng một đống những câu mà hai người họ cũng nghe không hiểu. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhìn nhau một cái, xem ra là dân cư gốc ở miền núi, nghe không hiểu tiếng hoa. Chu Tử Chính lấy con thỏ trong túi đưa cho họ, sau đó dùng tay vẽ vời nói hai người đói quá, đã ăn khoai lang ở trong ruộng, lấy con thỏ để đổi.

Bà thím do dự một lúc, sau khi nói luyên thuyên một hồi, nhận lấy con thỏ, sau đó lấy hai cái bánh bao trong giỏ đưa cho hai người. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhận lấy rồi, bắt đầu ăn như hổ đói.

Ông bác cầm cái muôi múc một ít chất lỏng ở trong một cái thùng tưới lên ruộng khoai lang, một mùi hôi thối bốc lên, Chu Tử Chính nuốt bánh bao xuống xong mới phát hiện thứ mà ông bác tưới không phải nước, mà là…… phân, mà lúc bọn họ đào khoai lang, chỗ bùn đất kia ướt nhẹp.

Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi ngây ngốc nhìn nhau một cái, sau đó bật cười. Về tới nhân gian, món ăn đầu tiên của bọn họ là: khoai lang đẫm phân.

Ông bác, bà thím cũng cười, bà thím hươ tay giống như đang an ủi rằng bọn họ ăn khoai lang cũng không sao. Cũng phải, dù sao cũng đã ăn rồi, cùng lắm thì phân này tới phân kia đi thôi.

Lâm Dư Hi nói với Chu Tử Chính: “Em đi giúp họ tưới phân, nói không chừng có thể đến nhà bọn họ ăn chực miếng cơm.”

“Gì mà em đi chứ? Anh đi! Việc tưới phân nặng nhọc này là việc của đàn ông mà.”

Chu Tử Chính đi về phía ông bác, sau khi hươ tay một hồi thì anh lấy cái muôi trong tay ông bác, bắt đầu tưới phân. Đường đường là chủ tịch tập đoàn, tưới phân cũng ra vẻ ra dáng hơn. Lâm Dư Hi vừa buồn cười vừa tiếc nuối: Một cảnh tượng tuyệt đẹp, dù có hơi hôi một chút, đáng tiếc không chụp lại được.

Lâm Dư Hi hươ tay với bà thím một phen, giúp nhổ cỏ dại ở trên ruộng. Cứ thế bận rộn một lúc, hai người sức cùng lực kiệt vào nhà của ông bác, bà thím.

Đây là một căn nhà gỗ vô cùng đơn sơ, bên trong có bàn gỗ, ghế đẩu gỗ, ghế dựa gỗ, giường gỗ; lò đốt củi, lu đựng nước; ánh đèn lay lắt, máy ra-đi-ô cũ kỹ, và nụ cười chất phác của ông bác, bà thím.

Sau khi hươ tay vẽ vời một lần nữa, Chu Tử Chính đi ra giếng nước bên ngoài nhà múc nước, lại xách thùng nước vào phòng tắm để tắm. Bà thím không chỉ chuẩn bị khăn lông cho hai người, còn cho họ quần áo nữa. Hai người cầm khăn lau người lau lưng cho nhau, rửa trôi bùn đất tích tụ mấy ngày qua. Hai người mặc quần áo của ông bác, bà thím, đánh giá lẫn nhau, không nhịn được cười, một thế hệ trai làng, gái làng mới ra đời rồi.

Tắm rửa xong đi ra ngoài sảnh, bọn họ liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay ra từ phòng bếp. Lâm Dư Hi đi vào phòng bếp giúp bà thím nấu cơm, Chu Tử Chính thì ngồi trên ghế gỗ giúp ông bác lột đậu. Ông bác nhìn Chu Tử Chính, đứng lên đi vào phòng lấy một con dao nhỏ, ý bảo anh cạo râu, Chu Tử Chính lắc tay từ chối khéo, tỏ ý là có râu thì càng có hương vị đàn ông hơn. Sự thật là, tóc dài, râu dài thì không dễ bị người ta nhận ra. Chưa rời khỏi chỗ này, vẫn chưa coi như là thật sự an toàn.

Cơm canh được bưng ra, Chu Tử Chính nhận ra có hai món là của Lâm Dư Hi nấu. Cơm canh gia đình rất đơn giản, hai đôi người xa lạ, không cùng tiếng nói, ngồi chung với nhau, ăn ngấu nghiến. Ông bác ăn món Lâm Dư Hi nấu, hài lòng giơ ngón cái lên: Chu Tử Chính ăn món của bà thím nấu, thật lòng giơ ngón cái lên. Lâm Dư Hi và bà thím nhìn nhau cười, có một số lời khen ngợi không cần đến ngôn ngữ, có một vài sự giao lưu không cần đến tiếng nói. Bữa ăn này định sẵn đã trở thành bữa ăn ngon nhất trong đời này của Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi, không phải là một trong những đâu.

Chu Tử Chính ăn hai chén lớn, lúc còn muốn ăn nữa, Lâm Dư Hi kêu ngừng: “Chúng ta đã mười ngày không ăn cơm thật ngon rồi, trong một lúc đừng ăn nhiều quá, sẽ tổn thương đến bao tử.”

Ăn cơm tối xong, lúc Lâm Dư Hi muốn đi phụ rửa chén, bị bà thím đẩy ra, ý bảo cô ra ngoài nhà ngồi nghỉ một chút, đợi chút nữa đi ngủ. Lâm Dư Hi thật sự cũng đã mệt quá rồi, không kiên trì nữa, đi ra ngoài nhà ngồi cạnh Chu Tử Chính cùng ngắm bầu trời đầy sao.

Thì ra, bầu trời sao trên núi lại sáng như thế, đẹp như thế!

Chu Tử Chính nắm tay cô, cảm thán: “Vợ, cuối cùng chúng ra đã chạy ra được rồi.”

“Ừm!” Lâm Dư Hi dựa vào vai anh, Chu Tử Chính ôm vai cô.

“Vừa rồi anh đã hỏi ông bác ở đâu có thể gọi điện thoại, ông ấy nói ở trấn trên sẽ có, ngày mai ông ấy dẫn chúng ta đi.”

“Chúng ta mất tích đã sắp một tháng, hai ba ở nhà nhất định lo lắng muốn chết rồi.”

“Tin tưởng anh, anh quyết không để cho những chuyện thế này xảy ra nữa đâu.”

“Có lúc vận rủi đến thì chúng ra cũng không ngăn nổi, chỉ cần đừng bị vận rủi quật ngã là được.”

Chu Tử Chính hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Trước giờ anh chưa từng nghe em oán trách một câu nào.”

“Oán trách cái gì?”

“Oán trách anh.”

“Oán trách anh mười mấy năm trước nhiệt huyết dâng trào đi cứu người, kết thù với Doãn Thiên Dã, rồi mười mấy năm sau hắn ta đến đòi nợ, hơn nữa còn đến hai lần hả?”

“Hơ, gần như vậy.”

“Vậy em cũng phải oán trách mình không có mắt chọn người trước đã, bước lên chiếc thuyền luôn có chuyện phiền phức như anh.”

Chu Tử Chính cười: “Được thôi! Anh sẽ cố gắng hết sức sửa tốt chiếc thuyền nát này, không rước thêm phiền phức nữa.”



“Thực ra, lần này chúng ta gặp vận rủi cũng có thu hoạch.”

“Là gì hả?”

“Ví dụ như anh làm Tarzan một hồi nè, ăn khoai lang đẫm phân một lần nè.”

Chu Tử Chính cười ha hả: “Còn trở thành chuyên gia bắt rắn, chuyên gia leo núi, chuyên gia sinh tồn chốn hoang dã, còn có chuyên gia tưới phân nữa. Nhưng mà cũng tiếc quá.”

“Tiếc gì cơ?”

“Không thể làm một màn play rừng rậm.”

“Có tiếc nuối mới là đời người, ngược lại em cảm thấy bây giờ cũng lời không ít rồi.”

“Lời cái gì?”

Lâm Dư Hi chỉ lên bầu trời sao, vùng đất tối đen như mực đã cho bọn họ lời được bầu trời sao đẹp nhất trên thế gian.

-----

Chu Tử Chính đặt khẩu súng dưới gối rồi mới đi ngủ, nhưng một đêm này, anh cũng tỉnh lại hết mấy lần. Vẫn chưa thật sự thoát khỏi nguy hiểm, anh cũng không dám ngủ thật say. Ánh nắng vừa mới rọi vào, bên ngoài nhà đã có tiếng động vang lên. Chu Tử Chính mới động đậy người, Lâm Dư Hi đã tỉnh.

“Làm ồn tới em hả?”

“Không có, ngủ không được sâu lắm.”

“Muốn dậy chưa?”

“Ừm, đi lên trấn trên sớm một chút gọi điện về báo bình an.”

Sau khi hai người rửa mặt xong, Chu Tử Chính đi giúp ông bác vác những rổ trúc chất đầy rau cải lên xe bò, Lâm Dư Hi thì đi giúp làm bữa sáng. Bốn người ăn sáng xong thì đi theo sau xe bò lên trấn trên. Đi hơn một tiếng đồng hồ trên con đường nhỏ của nông thôn, rốt cuộc cũng đi tới trấn nhỏ có chút hơi thở hiện đại.

Ông bác, bà thím ngừng lại trước một cửa tiệm, nói với chủ tiệm mấy câu, chủ tiệm liếc Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi một cái, hỏi bằng tiếng hoa: “Hai người muốn gọi điện đi đâu?”

“Hong Kong.”

Chủ tiệm ngạc nhiên lắc đầu: “Chỗ tôi chỉ có thể gọi trong nội địa nước Lào thôi, không gọi sang nước khác được.”

Chu Tử Chính hỏi dồn: “Ở đâu có thể gọi được ạ?”

“Đi tiếp lên phía bắc, đi một ngày thì đến trấn X, ở đó có thể gọi được.”

Lâm Dư Hi hỏi: “Chỗ đó là thị trấn nối liền với Trung Quốc sao ạ?”

“Ừ.” Chủ tiệm đánh giá hai người trên dưới một lượt, “Hai người là người Hong Kong, sao lại đến đây?”

Chu Tử Chính cười ha ha: “Đến du lịch, rồi bị lạc đường.”

Chân mày chủ tiệm nhướn lên với vẻ khó tin: “Hai người cẩn thận một chút, vùng này sẽ có thổ phỉ đến cướp tiền cướp người, còn có rất nhiều bom vẫn chưa nổ từ mấy chục năm trước.”

“Cám ơn, chúng tôi sẽ cẩn thận.”

Ông bác, bà thím lấy túi đựng cho họ một ít đồ ăn và nước uống, lại trả con thỏ cho Lâm Dư Hi. Bà thím nói mấy câu với chủ tiệm, chủ tiệm dịch lại: “Bà ấy nói kêu hai người cẩn thận trên đường đi, có chuyện thì trở về tìm bọn họ.”

Lâm Dư Hi nắm tay của bà thím: “Thank you!”

Bà thím lấy một ít tiền trong túi quần ra, đặt vào tay Lâm Dư Hi, lại nói với chủ tiệm vài câu. Chủ tiệm nói: “Bà ấy nói cô cầm chút tiền này đi, đến trấn trên gọi điện thoại cần tiền đấy.”

“Thank you!” Mũi của Lâm Dư Hi chua xót.

Bà thím lấy nón rơm ở trên đầu xuống cho Lâm Dư Hi đội lên, lại kêu ông bác đưa nón rơm cho Chu Tử Chính, tỏ ý bảo bọn họ nhân lúc trời sáng mau lên đường. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi mỗi người ôm ông bác bà thím một cái, Chu Tử Chính vác đồ ăn lên lưng, Lâm Dư Hi ôm con thỏ, mặc quần áo của ông bác bà thím, đội nón rơm của ông bác bà thím, đi nhanh về hướng bắc.

“Vận may của chúng ta vẫn còn.” Chu Tử Chính nói.

Lâm Dư Hi gật đầu: “Nói không chừng là vận may mà thỏ con mang đến, khiến cho chúng ta gặp được người tốt.”

Người tốt chất phác, hiền lành ở trong núi.

-----

Không bao lâu, một đám người đến trấn nhỏ, cầm hình ảnh đi khắp nơi hỏi các cửa tiệm.

“Có gặp qua hai người này không?”

Chủ tiệm nhìn: “Sáng nay có đến.”

Người đàn ông cầm đầu vội hỏi: “Bây giờ bọn họ đi đâu rồi?”

“Lên phía bắc, đi thị trấn X rồi.”

Người đàn ông cầm đầu nhảy lên xe Jeep, “Đuổi theo!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook