Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 29: Cô ấy chạy không thoát đâu.

Khiên Mộng

22/03/2017

Editor: miemei

Nhóc Kiệt nói: “Lần trước, anh phò mã nhà giàu này đã mang trai bao đi thuê phòng rồi, bây giờ lại đến người mẫu nam nữa, lần này chắc chắn lên trang bìa luôn!”

Cậu ấm kia đánh đến đỏ cả mắt, cầm một chai rượu ở trên bàn quán bar đánh về phía Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất đang chật vật đánh nhau với một gã đàn ông khác, mắt thấy chai rượu kia sắp đập vào đầu anh ta, thì “Xoảng!” một cái, bị cái gì đó đánh trúng ở giữa không trung, chai rượu từ trong tay của tên cậu ấm nọ rớt xuống, bể nát trên mặt đất.

Người đánh và người bị đánh đều bị tiếng động này làm cho giật mình ngừng lại, ánh mắt rơi xuống những mảnh thủy tinh vỡ nát và cái chiếc di động bị bể trên mặt đất. Sau đó, Lý Thuần Nhất nhìn thấy Lâm Dư Hi.

Lâm Dư Hi đi lên phía trước, nhặt cái di động bị vỡ màn hình lên, đanh giọng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi! Nếu như mấy người còn muốn đánh nữa, thì đổi sang chỗ nào không có người mà đánh ấy. Ở đây người người ngược xuôi, đừng làm những người vô tội bị thương.”

Lý Thuần Nhất nhìn Lâm Dư Hi, ánh mắt run rẩy. Tầm mắt của Lâm Dư Hi lướt qua gương mặt bầm tím của anh ta, lạnh lẽo như nước.

“Mẹ kiếp! Mày muốn chết hả!” Gã cậu ấm say không nhẹ, hắn xoay người vớ lấy một chai rượu nữa, vung về phía Lâm Dư Hi.

Lâm Dư Hi lách người né đi, bắt lấy cổ tay của gã vặn một cái, chai rượu rớt xuống đất “xoảng” một cái. Cô nâng gối đụng mạnh vào phía sau cẳng chân của gã, gã đàn ông hét to một tiếng, nhũn chân ngã xuống.

Lâm Dư Hi nhìn Lý Thuần Nhất bằng một ánh mắt sắc bén: “Nếu anh còn muốn đánh tiếp, thì ngày mai hãy cất hết giấy báo đi, đừng để bác trai, bác gái nhìn thấy anh mất mặt như vậy.”

“Hi Hi!” Lý Thuần Nhất vươn tay tóm lấy cánh tay cô, giống như tóm lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng ở trong nước, “Xin lỗi!”

Lâm Dư Hi hất tay ra, vung tay một cái, đánh một bạt tai vang dội lên mặt anh ta. Cô tức giận mắng với giọng run run: “Anh có lỗi với cha mẹ anh! Anh có lỗi với bản thân anh đấy!”

Lâm Dư Hi không quay đầu lại, bước nhanh bỏ đi, vọt vào một chiếc xe taxi. Trước khi cửa xe đóng lại, Chu Tử Chính đã chui vào.

“Đi đâu?” Tài xế hỏi.

Lâm Dư Hi quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ, không trả lời.

Chu Tử Chính nói một địa chỉ, xe chạy đi.

Chu Tử Chính không nói gì, lấy khăn giấy ở trong túi quần ra đưa cho Lâm Dư Hi. Anh nhìn thấy hai hàng nước mắt của Lâm Dư Hi từ hình bóng phản chiếu trong cửa kính xe.

Trong lòng Chu Tử Chính trầm xuống. Đây là lần thứ hai cô rơi nước mắt trước mặt anh, đều là vì Lý Thuần Nhất.

Lâm Dư Hi nhận lấy, lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, thở ra một hơi thật sâu thật chậm: “Chúng ta đi đâu?”

Nước mắt của cô ấy ngưng rồi; cái hũ của cô ấy cũng đậy lại thật chặt.

“Đi đánh bóng rổ.”

Trung tâm trò chơi giải trí, ồn ào náo nhiệt. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi cùng khiêu chiến kỷ lục của một cái máy ném bóng rổ, 535 điểm.

Lần ném thứ 5, quả cuối cùng 510 điểm. Hai người thở hồng hộc, tiếc hận gào to.

Lâm Dư Hi mệt lả người, mồ hôi đầm đìa, phẩy phẩy tay: “Không được rồi, phải nghỉ một chút thôi. Cái kỷ lục này khó phá quá.”

“Đi thôi! Đi mua coca lạnh uống.”

Mua hai ly kem tuyết ở quán tạp hóa, hai người bước chậm trên đường ven biển đi về nhà Lâm Dư Hi.

“Tâm trạng thoải mái hơn chút nào chưa?”

“Ừ!” Lâm Dư Hi hút một ngụm kem tuyết thật to, cái lạnh thấu xương vọt thẳng lên đầu, lạnh đến nỗi đầu cô bị nhói lên một hồi mới tan đi.

“Muốn trò chuyện một chút không?”

“Không muốn!”

“Tôi đã điều tra anh ta.”

Lâm Dư Hi nhìn anh đầy ngạc nhiên.

“Ba năm trước, sau khi anh ta cưới Kì Kì, thì ngồi lên ghế tổng giám đốc của tập đoàn Trường Duyệt. Mấy năm nay anh ta thật sự rất dốc sức làm việc, đáng tiếc đánh giá mà bên ngoài dành cho anh ta vẫn là bám váy đàn bà để thăng tiến. Áp lực công việc của anh ta không nhẹ, lại phải chịu đựng những giễu cợt vô hình đó, anh ta chịu không nổi, tìm đến những cách xả stress không bình thường này cũng không có gì là khó hiểu.”

Lâm Dư Hi hoảng hốt một lúc lâu, thản nhiên nói: “Đó là sự lựa chọn của anh ta, không liên quan đến tôi.”

“Mới nãy em còn rơi nước mắt vì anh ta, bây giờ thì nói không liên quan đến em?” Chu Tử Chính nhìn cô chăm chú, “Em đang gạt tôi, hay là đang gạt bản thân mình?”

Một ngụm kem tuyết to lại xông thẳng lên đầu, lạnh đến nỗi đầu của Lâm Dư Hi đau nhói lên. Cô ngẩn ngơ nhìn ra biển, ánh sáng chớp nháy trên những con sóng, giống như từng mảng từng mảng hồi ức nhỏ nhặt. Cô cầm lấy cái di động đã bị vỡ màn hình, dùng hết sức quăng ra biển, “bùm” một tiếng, không còn bóng dáng.

Hôm sau là chủ nhật, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên, hai người bạn đồng tính hẹn nhau cùng đi uống trà sáng. Lâm Dư Hi không có việc gì làm thì dĩ nhiên phải đi chung rồi.



Chu Tử Chính khoan thai đến muộn, vừa ngồi xuống liền lấy một cái di động ra đưa cho Lâm Dư Hi: “Di động mới của em nè.”

Lâm Dư Hi ngạc nhiên, càng kinh ngạc hơn là hình nền di động đã được thiết lập thành hình chụp chung của cô và Chu Tử Chính.

“Không cần đâu, tôi sẽ tự đi mua!” Lâm Dư Hi đẩy di động về.

“Tiền di động đã cộng vào phí luật sư và thám tử tư rồi!” Chu Tử Chính đẩy lại.

Lâm Dư Hi chợt ngây ra.

“Đúng rồi, không được đổi hình nền đâu đấy. Đổi rồi, thì phí luật sư tăng gấp đôi.”

Chu Diễn Long cười: “Tử Chính, con đây là đang bắt nạt cô gái nhỏ người ta đó hả?”

“Ba, ba đừng để vẻ ngoài yếu đuối của cô ấy lừa nhé, cô gái nhỏ này bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ngã một người đàn ông cao to đấy, không ai có thể bắt nạt cô ấy được đâu.”

Chu Diễn Long nhìn sang Lâm Dư Hi: “Cũng được, từ nhỏ Tử Chính đã là một bá vương rồi, Dư Hi, con quật ngã nó đi.”

“……”

Chu Tử Chính lấy di động của mình ra, lướt vài cái, đưa cho Lâm Dư Hi: “Đây là con cá thứ hai.”

Lâm Dư Hi nhận lấy xem, là hình của một người đàn ông trung niên: “Tôi không biết ông ta.”

“Con dâu nhà họ Trịnh ôm tiền mặt chuyển vào ngân hàng, không điều tra được là ai đưa tiền cho bà ta. Thế là thám tử tư nghĩ cách bảo ngân hàng lấy danh nghĩa rửa tiền để đóng băng tài khoản ngân hàng của bà ta lại, đòi con dâu nhà họ Trịnh giải thích nguồn gốc thu nhập. Con dâu nhà họ Trịnh nóng ruột, liền đi tìm ông ta.”

“Ông ta là ai?”

“Ông ta là ông chủ của một ngân hàng tư nhân ngầm ở Thâm Quyến, lai lịch không tính là lớn. Nhưng moi được ông ta, thì chúng ta có thể lần theo đường dây này, mà tìm ra ngọn nguồn. Khi mà tài khoản ngân hàng của con dâu nhà họ Trịnh không được hủy bỏ đóng băng, thì nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ sốt ruột như kiến ngồi trên chảo. Thổi thêm chút gió cho nhà họ Trịnh nữa, nói rửa tiền sẽ bị bắt vào tù, nhất định nhà họ Trịnh sẽ bị dọa đến gà bay chó sủa. Một khi nhà họ Trịnh loạn lên, thì sẽ lôi người liên hệ ra. Đây cũng là một đường dây khác. Hai đường dây này nối chung, thì con cá lớn phía sau sẽ bị câu lên nhanh thôi.”

Chân mày Lâm Dư Hi nhíu chặt lại: “Ông chủ ngân hàng ngầm? Một phòng khám nho nhỏ của chúng tôi sao lại trêu vào mấy người này chứ?”

“Con cá lớn câu ra phía sau, có thể càng khiến em không ngờ tới đó.”

Chu Diễn Long cười nói: “Cũng lâu lắm rồi con không lên cơn nghiện thám tử rồi nhỉ!”

Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi một cái: “Lần này bọn chúng động thổ trên đầu Thái Tuế, dám đụng vào người của con, thật là muốn chết mà.”

Lâm Dư Hi không tiếp lời, cúi đầu nhấp một ngụm trà, lại vùi đầu ăn điểm tâm, đột nhiên trong chén lại có thêm một viên sủi cảo.

“Sao chỉ ăn mà không nói thế?”

“……Chẳng phải anh đã nói hết rồi đó sao?”

“Ồ, vậy là em đồng tình với lời tôi nói?”

Lâm Dư Hi dè dặt cẩn thận: “Tôi đồng tình với quyền lợi nói chuyện của anh.”

Chu Tử Chính cười, không lôi kéo tiếp, có hai người cha ở đây, vẫn nên kiềm chế lại một chút. Anh quay qua nói với Lâm Chi Hiên: “Bác trai, hội thương mại phát triển thôn Minh Tâm đã đang bàn đến việc sắp xếp tháo dỡ rồi, sau khi vụ kiện này kết thúc, có thể hai người phải dọn đi chỗ khác để mở phòng khám.”

Lâm Chi Hiên gật đầu: “Ừ, bác biết. Cho nên sau khi vụ kiện này kết thúc, bác sẽ về Tô Châu. Ở bên đó bác còn có một căn nhà cho thuê.”

Chu Tử Chính có chút kinh ngạc: “Bác đành lòng để một mình Hi Hi ở lại đây ạ?”

Lâm Dư Hi nói: “Tôi về chung với ba.”

Chu Tử Chính nhíu mày: “Em muốn đi?”

“Ừ!”

“Vậy bệnh của tôi làm sao đây?”

“Bệnh của anh tiến triển rất tốt, qua hai ba tháng nữa chắc là sẽ khỏi hẳn.”

Chu Tử Chính nghiêm túc nhìn cô: “Nếu em đi rồi, bệnh của tôi lại tái phát thì sao?”

“Bệnh của anh đa phần là do nhân tố tâm lý. Chỉ cần anh điều chỉnh tâm tình cho tốt, sẽ không có vấn đề gì nữa đâu!”

“Vậy thịt kho mà em nợ tôi thì sao?” Chu Tử Chính nhìn cô chằm chằm.

“Ơ……” Lâm Dư Hi thật sự theo không nổi bước nhảy tư duy của anh.



“Cho dù là một miếng mười ngàn, thì em cũng phải nấu mấy chục lần đấy! Em định quỵt nợ hả?” Nét mặt của Chu Tử Chính mơ hồ trầm xuống.

Lâm Dư Hi sửng sốt.

Chu Diễn Long tiếp lời: “Bác nghe Tử Chính nói, thịt kho của cháu làm ngon lắm. Khi nào thì bác cũng có thể nếm thử nhỉ?”

“…… Thực ra chỉ là cơm gia đình thôi ạ, rất bình thường. Ông Chu muốn ăn, cháu có thể nấu bất cứ lúc nào.”

“Ông Chu? Xưng hô này xa lạ quá!”

“Xin lỗi, bác trai!” Trong lòng Lâm Dư Hi đổ đầy mồ hôi.

Lâm Chi Hiên vội nói: “Đây chỉ là dự định sơ bộ thôi, vẫn chưa xác định thời gian.”

Chu Diễn Long tiếc nuối thở dài: “Mới tìm được một ông bạn chơi cờ, còn tưởng đâu có thể tụ họp nhiều một chút, chơi cờ nhiều một chút chứ.”

Ngay cả Lâm Chi Hiên cũng có chút bứt rứt không yên: “Mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn mà!”

Chu Diễn Long vỗ nhẹ lên vai ông: “Bạn đồng tính tốt ơi, hi vọng ông có thể thay đổi mong muốn ban đầu mà ở lại đây.”

Ánh mắt của Chu Tử Chính khóa chặt lên Lâm Dư Hi, nhìn thấy vẻ lúng túng với thấp thỏm, giả khờ và trốn tránh của cô.

Quả nhiên Lý Thuần Nhất đã lên trang bìa, hình ảnh và bài viết trên tạp chí miêu tả tỉ mỉ cả quá trình. Chỉ là, cảnh mà Lâm Dư Hi xuất hiện thì không có một chút nào.

Ngải Vi ngồi bên cạnh cô, đọc kĩ bài báo một lần: “Được rồi! Mình bỏ cuộc. Mình không thể nào hiểu nổi tâm tính của gã đàn ông cặn bã này. Anh ta thế này là muốn tìm đường chết để cho mọi người xem hả.”

Lâm Dư Hi có chút buồn bã nhàn nhạt: “Cậu hiểu được thì có thể làm sao chứ?”

Ngải Vi bỏ tạp chí xuống, cắn một miếng táo, cầm di động lên lướt vài cái: “Đúng đó, giống như mình cũng không hiểu nổi quan hệ giữa cậu với Chu Tử Chính vậy! Đừng nói cái gì mà bác sĩ, bệnh nhân với mình nữa đấy.”

“Tụi mình coi như là bạn bè đi.”

Ngải Vi liếc cô một cái: “Trong bụng cậu tự biết rõ, anh ta mới không muốn làm bạn với cậu đâu!”

Trong lòng Lâm Dư Hi có một nỗi lăn tăn vô danh: “Tiểu Ngải, cậu không cảm thấy khoảng cách chênh lệch giữa mình với anh ấy quá lớn ư?”

“Đúng là lớn! Mà chênh lệch lớn thì chắc chắn không thành sao? Không chênh lệch thì nhất định thành được à? Lúc trước cậu nói gì với mình ấy nhỉ? Nhìn người, không phải nhìn hoàn cảnh gia đình của người ta. Cậu quên rồi hả?” Ngải Vi nhìn Lâm Dư Hi chằm chằm, lời lẽ chính đáng.

“Cái đó đâu giống chứ.”

“Không giống chỗ nào? Cậu nói đi, có khi nào mà cậu đề cử đàn ông cho mình không? Lần đầu tiên đề cử thì là Chu Tử Chính. Như thế đã chứng minh rằng, nếu cậu không phải hãm hại mình, thì có nghĩa là hình tượng của anh ta trong lòng cậu rất tốt!”

Đột nhiên, Ngải Vi “phụt” một tiếng, phun miếng táo trong miệng ra. Cô giơ di động lên để trước mặt Lâm Dư Hi, cười không khép miệng được: “Rốt cuộc cậu đã làm cái gì mà chọc anh ta giận dữ vậy?”

Trên trang weibo của Chu Tử Chính đăng một bức tranh vẽ tay, một người đàn ông mang vẻ mặt tức giận, vác một miếng thịt ba chỉ đã được cột chặt lên vai.

“Đây chính là kết quả của thịt kho muốn chạy trốn! @Lâm Dư Hi.” Nhìn nét vẽ thô ráp kia, hình như là kiệt tác của bản thân Chu Tử Chính.

Lúc mí mắt của Lâm Dư Hi vẫn còn giật giật, Ngải Vi đã nhanh chóng trả lời: “Báo cáo, thịt kho đang ở chỗ của tôi này, xin hãy tự chuẩn bị dây thừng.”

Lâm Dư Hi chỉ có thể cạn lời trừng cô ấy.

“Xin hãy chuyển lời cho thịt kho, nợ thịt trả thịt, cô ấy chạy không thoát đâu!” Chu Tử Chính cũng trả lời cực nhanh.

Thế là, những lượt bình luận ùa vào nghiêng trời lệch đất!

~ ~ Woa woa, chú cảnh sát ơi, ở đây có người muốn bắt thịt tống tiền kìa! ~ ~

~ ~ Em có dây thừng với thịt kho nè, đến đây đi, đến đây chà đạp em đi! ~ ~

Thế là, Lâm Dư Hi quyết định đầu hàng! Cô lấy di động ra nhắn tin cho Chu Tử Chính: “Có thể gỡ bài trên weibo được không?”

“Em ra điều kiện gì?”

“Anh muốn thế nào?”

“Giao con búp bê Hello Kitty trên giường em ra làm con tin. Nợ thịt của em chưa trả hết mà bỏ chạy, thì tôi sẽ giết con tin.”

Sau đó, Lâm Dư Hi chỉ nghe thấy tiếng cười bùng nổ của Ngải Vi vang vọng ong ong bên tai.

“Xin hãy nhận lấy một lạy của tôi @Chu Tử Chính.” Ngải Vi cười đến nỗi tay run run mà gõ chữ đăng lên weibo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook