Em..... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 69: First kiss

Cỏ mây

17/07/2018

Buổi học đầu tiên trong cái lớp đặc biệt được chuẩn bị sẵn với nó khá ok. Trường đại học hàng đầu thế giới, quả nhiên chất lượng thì khỏi nói rồi, haizzz nếu như gia đình nó có điều kiện thì nó cũng đâu đến nông nổi đâu nhỉ? Học ở đây tuyệt vời thế này cơ mà. Đã thế người nước ngoài người ta thân thiện và phóng thoáng vô cùng, mới đi hôm đầu mà nó đã quen được bao nhiêu người, có Hàn có Trung có singapore có Việt Nam có Nhật Bản có Pháp đủ luôn.

Nó vô tình biết được, anh ở đây đào hoa lắm, và đang yêu một chị người Anh, ờ hay lắm.

Về nhà có mình nó bơ vơ, chán nhể, Gia Khanh hôm nay phải làm chuyên đề nhóm nên về muộn, Minh Hoàng với Minh Anh thì chơi game ở sopha.

Nó đi vòng vòng ra vườn hoa đeo earphone nghe nhạc,lại là mấy bài hát trong cái mp3 của anh cover, nó như thói quen mỗi lúc buồn của nó rồi, mặc dù cho hiện tại hay tương lai anh có ra sao, nó mặc kệ, anh của quá khứ, nó thích anh của quá khứ

Nó mãi ngắm nhìn mấy bông cẩm tú cầu màu tím, rồi bên kia là hoa hướng dương, ngồi trên xích đu nghe đến "because I love you" rồi nước mắt lại tuôn. Cái cảm giác nó không diễn tả hết được, lần nào nghe tới đoạn đẹp khúc là nó lại thấy trong lòng nôn nao, phải thuộc lòng lời việt của bài hát như nó mới có cảm xúc như vậy

" Vẫn luôn là bầu trời này, như bao ngày khác. Chỉ có một điều khác là em không còn ở đây. Có lẽ anh đã để em đi mà không chút vương vấn. Không, không phải. Anh không thể để em ra đi như thế được. Mong mỏi em, anh đang mong mỏi em. Bởi anh nhớ em nên mỗi ngày anh gọi em trong cô độc. Anh nhớ em, anh nhớ em. Nhớ đến nỗi cứ gọi tên em trong vô thức, hôm nay cũng vậy. Ngày qua ngày, anh tưởng như mình đang chết. Anh phải làm gì đây? Yêu em, yêu em. Anh rất yêu em. Anh phải để em ra đi dù chưa kịp nói hết lòng mình. Xin lỗi em, xin lỗi em Em có nghe thấy anh nói không? Em có nghe thấy lời thú nhận muộn màng của anh không? Anh yêu em"

Nó rất khó chịu, kể từ lúc nghe cô bạn người Việt Nam nói về anh, nó đau lòng quá, vốn nó vẫn cứ tin anh còn yêu nó, giờ mới ngỡ, nó có là gì đâu chứ. Nó không khóc thành tiếng, chỉ là nước mắt cứ tuôn rơi. Chân đung đưa cái xích đu, mắt nhìn xa xăm.

Một vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống, nó đưa tay hứng mưa. Người ta nói ngày mình đau lòng nhất trời sẽ đổ mưa. Nó thở dài rồi đứng lên lau nước mắt, định đi vào nhà không mưa to mất, nó cố lau nước mắt, rồi không may đụng vào anh, giống như lần đầu anh với nó gặp nhau vậy. Anh nhìn nó, nó nước mắt tèm nhem, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, anh nhẹ nhàng kéo nó ôm thật chặt, cứ ngỡ thả ra anh sẽ mất nó

- Nếu không ổn thì cứ nói với anh. Lớn rồi sao không biết suy nghĩ cho bản thân gì vậy, anh lạnh lùng với em em khó chịu lắm chứ gì, em thấy anh yêu người khác em cũng khó chịu sao em không nói ra, nhưng em nghĩ anh ổn lắm à. Anh rất không ổn, anh rất muốn làm thứ gì đấy cho em, muốn chúng ta quay lại như trước nhưng anh rất sợ, em sẽ từ chối anh lần nữa, anh không thích như thế. Anh xin lỗi, là anh sai, là anh làm em phải khóc, làm em khó chịu, anh xin lỗi, tha lỗi cho anh nhé_ Anh nhẹ nhàng xoa đầu nó: Anh biết em sẽ nghĩ anh lăng nhăng, anh thế này thế nọ nhưng anh chưa từng có cảm giác với ai cả, em tin không? Anh đã muốn ôm em ngay lúc gặp em nhưng anh lại rất sợ. Tối qua anh không ngủ được, gặp em dưới bếp cảm giác như em không muốn gặp anh nên anh đi. Anh thấy em khóc, anh muốn quay lại nhưng không thể, anh không biết lúc đấy anh làm sao nữa. Anh thật lòng xin lỗi em. Nếu cho em không còn yêu anh thì anh vẫn yêu em như thế. Đời này anh sẽ chỉ yêu mỗi em thôi. Em ghét anh cũng được, đánh mắng anh thế nào cũng được, nhưng từ giờ đừng buông tay anh nhé. Anh sẽ không ổn khi không có em

Nó vùi đầu vào ngực anh khóc nức nở.Giờ nó không biết làm sao nữa, chỉ khóc thôi, cảm xúc kìm nén đã vỡ òa. Nó phải làm sao đây, giữa lí trí và con tim. Nó không biết nên làm gì lúc nagy cả, đầu nó rối như bòng bong, không thể nghĩ thêm được gì cả.



Anh nâng cằm nó lên, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh đào của nó ( oa oa...), đây là nụ hôn đầu, là first kiss, ơ ơ, lần đầu tiên, cảm xúc khó tả quá.

Anh mỉm cười nhìn nó, nhẹ nhàng lau nước mắt.

Nó vẫn còn sụt sịt mãi, vẫn còn ngơ ngơ trước nụ hôn của anh

- Nín chưa? Khóc nữa anh hôn nữa này

Nó xấu hổ vội che miệng lại. Anh vừa hôn nó á, nụ hôn đầu của nó đấy. Ơ ơ... ngại quá. Nó đỏ mặt không dám nhìn anh

Anh ôm nó thật chặt, mấy năm chờ đợi cuối cùng cũng được toại nguyện

- Anh sẽ không để em khóc nữa. Anh hứa đấy. Bất cứ chuyện gì cũng đừng buông tay anh nhé

Nó không nói gì chỉ ôm anh thật chặt, thay cho lời đồng ý. Giờ nó mặc kệ cả thế giới để yêu anh. Hạnh phúc của nó, nó phải giữ chứ, từ nay nếu anh không buông nó cũng sẽ không buông tay anh đâu

Mưa ngày càng lớn, nhưng mà nó không sợ, giờ có anh rồi, anh bảo anh sẽ cân cả thế giới

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em..... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook