Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em

Chương 48: Tinh vi

Man Ca

15/02/2018

Tâm trạng của Ái Nhi buổi sáng hôm nay rất tốt, vì chút nữa sẽ cùng Doãn Thiên đến cục cảnh sát tham dự buổi giảng thuyết tâm lý tội phạm. Một tay cô vừa thu dọn những hồ sơ anh vứt lung tung trên bàn vừa vui vẻ ca hát.

"Con nít." giọng Doãn Thiên đang ngồi uống sữa trên ghế sofa vắt chéo chân nhìn Ái Nhi khẽ cười.

"Cuối cùng hôm nay em cũng ra ngoài hít thở không khí được rồi." Ái Nhi nhanh chân bước lại gần ngồi xuống bên cạnh Doãn Thiên.

"Chẳng thấy thú vị với buổi giảng thuyết này." Doãn Thiên ung dung mở chiếc laptop để sẵn trên bàn ra lên mạng lướt web.

Nghĩ lại cũng phải, bác Trịnh bên cục cảnh sát đã thử liên lạc mời Doãn Thiên tham gia đến 4 lần. Nhưng anh đều không thèm nghe máy nên mới gọi cho Ái Nhi nhờ cô chuyển lời mời giúp bác ấy, nhõng nhẻo mãi Doãn Thiên mới đồng ý gật đầu.

"Doãn Thiên, tại sao anh lại không thích tham gia buổi giảng thuyết?"

"Quá mất thời gian cho việc giải thích với những người không cùng chuyên môn, cảnh sát điều tra theo chứng cứ còn chúng ta suy luận theo tâm lý biến thái của hung thủ." Câu hỏi của cô khiến Doãn Thiên im lặng một lúc mới trả lời.

Thật ra Ái Nhi đặt câu hỏi cho có chuyện nói chứ cô còn lạ gì với tính cách kiêu ngạo ấy của Doãn Thiên, cùng anh vào trong cục cảnh sát, những tiếng chào và từng ánh mắt dõi theo khi đến cửa phòng đặc biệt dành cho những cuộc hợp quan trọng.

"Doãn tiên sinh, mời hai người ngồi." giọng của một nhân viên cấp dưới của cục trưởng Trịnh lên tiếng đón tiếp.

Ngồi ghế sát bên trái anh để chờ những thành viên tham gia đến đầy đủ xem ra không lâu lắm, chỉ còn thiếu một người duy nhất của chiếc ghế khách mời bên phải Doãn Thiên. Tiếng giầy cao gót phụ nữ đang đi từ bên ngoài vào mỗi lúc một rõ hơn.

"Xin lỗi, tôi đến hơi trễ."

Ái Nhi tròn xoe đôi mắt bất ngờ khi nghe giọng nói vọng từ ngoài cửa, khá quen thuộc khi quay lại nhìn xem nhân vật này là ai. Gương mặt cô tự nhiên lại khẽ trầm xuống khi người đó từ từ tiến vào ngồi bên cạnh Doãn Thiên.

"Anh yêu."



Tiểu Ngạn đặt một bộ hồ sơ trên tay lên chiếc bàn trước mặt, xong nhìn qua anh với ánh mắt đưa tình khẽ gọi. Tuy Doãn Thiên không hề quan tâm cũng như phản ứng gì, nhưng Ái Nhi vẫn có chút khó chịu bực bội.

"Vào thẳng chủ đề, với vụ án chiếc vali gần đây có ai muốn hỏi gì không?" Doãn Thiên bình thản đứng lên bước đến bụt giảng.

Tất cả nhân viên cảnh sát bắt đầu nhỏ tiếng thảo luận với nhau để chọn ra câu hỏi có thể giúp họ mau chóng phá án, lúc này Ái Nhi mới để ý ánh mắt Tiểu Ngạn chuyển sang mình từ lúc nào nhếch môi cười chọc tức.

"Phó giáo sư, theo ngài nhận thấy vụ án có những điểm nghi vấn gì đáng lưu ý hay không?" một nhân viên hỏi.

"Nạn nhân Ly Diệu Quyên, 24 tuổi, nghề nghiệp là tư vấn chăm sóc khách hàng làm đẹp. Nên quan hệ xã hội không có tranh cãi với bất kì ai, trong miệng có thành phần của thuốc diệt cỏ nhưng nguyên nhân chính dẫn đến tử vong lại là ngạt nước." Doãn Thiên mở laptop mang theo để tiện việc kết nối chuyển sang hình ảnh rộng cho mọi người nhìn thấy.

"Thông thường người chết ngạt, miệng sẽ mở khép chứ không đóng chặt môi, đáng lẽ thuốc trong miệng sẽ hòa tan chung với nước khi thi thể nằm trong vali lúc trôi dưới hồ mới phải chứ?" một cảnh sát khác giơ tay.

"Có hai khả năng, thứ nhất là do vali đó kính đến mức nước không tràn vào được, thứ hai là hung thủ không dùng cách trực tiếp để đổ thuốc vào miệng nạn nhân." Doãn Thiên quay người lại trả lời.

Tiếng thảo luận bên dưới cũng bắt đầu khẽ lên sau sự suy luận của Doãn Thiên vừa nêu trên, bất chợt phía dưới giọng của Tiểu Ngạn lên tiếng.

"Khả năng thứ nhất không thể nào, vì theo lời của nhân chứng phát hiện chiếc vali là họ đã thấy tóc nạn nhân lòi ra bên ngoài dây kéo cho nên mới báo cảnh sát. Và có nước trong vali khi pháp y mở ra khám nghiệm thi thể."

"Vậy khả năng thứ hai mà phó giáo sư vừa nói đó là cách gì?" mọi người đều im lặng chờ câu trả lời của Doãn Thiên.

"Dùng nhiều vỏ thuốc con nhộng có chứa thuốc diệt cỏ, cho nạn nhân ngậm rồi mới quăng thi thể xuống hồ. Vỏ thuốc không hòa tan ngay trong nước mà phải cần thời gian khá lâu, cũng là lý do hung thủ không bỏ đá hoặc vật đủ nặng để nhấn chìm vali xuống đáy hồ mà cố tình thả trôi cho người khác phát hiện."

"Nhưng làm vậy không phải dư thừa rồi hay sao?"

"Mục đích hắn dùng thuốc diệt cỏ là đánh lạc hướng điều tra, thành phần Paraquat và Glyphosate có trong thuốc diệt cỏ đủ tẩy đi hoặc thây đổi đặc tính của rêu, tảo trong khí quản cũng như dạ dày khi hiện tượng nấm bọt trào ra từ mũi và miệng nạn nhân. Tạo sự trở ngại cho pháp chứng khi xét nghiệm phân tích nơi gây án ở đâu, thủ đoạn rất tinh vi." Doãn Thiên gật đầu cười khẽ tỏ vẻ đầy hứng thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook