Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 65

Minh Nguyệt Thính Phong

17/05/2019

An Nhược Hi ngồi trên ghế mà lòng run rẩy, sợ Tiền Bùi để ý đến mình. Nhưng càng sợ điều gì thì điều ấy lại đến. Tiền Bùi không chỉ để ý đến nàng mà còn tán dương nàng, lại hỏi chuyện hôn sự của nàng nữa. Không những hỏi, mà còn nhiệt tình nói mình sẽ lưu ý xem có nhà nào thích hợp không.

Đũa An Nhược Hi suýt nữa rơi xuống đất. Vị Tiền lão gia này còn vồn vã hôn sự của nàng hơn cả cha ruột, nếu nói không có ý định quỷ quái gì thì nhất định nàng sẽ không tin.

Tiền Bùi hỏi hôn sự xong, An Nhược Hi chắc mẩm sau đó sẽ hỏi tình hình qua lại gần đây giữa nàng với đại tỷ. Quả nhiên Tiền Bùi liền hỏi một câu không biết dạo này đại cô nương thế nào rồi?

An Nhược Hi trợn mắt nhìn bát trước mặt, ăn chẳng ngon tí nào.

Chỉ nghe Tiền Bùi nói nhị cô nương và đại cô nương liên thủ bắt giặc, truyền thành giai thoại, đây đúng là chuyện tốt. An phủ sinh ra hai nữ nhi giỏi, vẫn là An lão gia có cách dạy dỗ. Nay thấy vết thương ở chân nhị cô nương đã chẳng hề gì, trái lại có thể tiếp tục lui tới với đại cô nương.

An Nhược Hi không biết Tiền Bùi lớn tuổi hay thế nào mà lúc nào cũng lải nhải một chuyện như thế. Nhưng cũng không thấy rốt cuộc lão muốn làm gì. Lần nào cũng đem hôn sự ra dọa nàng, lần nào cũng đều yêu cầu nàng đi gặp đại tỷ một lần.

Sau đó thì sao?

An Nhược Hi nhớ lại An Nhược Thần nói: Muội để lão thấy mình đang sợ, ắt lão sẽ nắm chắc muội.

An Nhược Hi đang đờ đẫn thì bị Đàm Thị âm thầm đá vào chân, An Nhược Hi giật mình bừng tỉnh, vội cười đáp vâng với Tiền Bùi, nàng sẽ tiếp tục hư tình giả ý với đại tỷ, liên lạc giao tâm với đại tỷ nhiều hơn nữa.

Một bữa cơm ăn thật khổ sở, cuối cùng An Chi Phủ muốn cùng Tiền Bùi nghe nhạc bàn bạc chuyện làm ăn, An Nhược Hi vội cáo lui.

Đi ra khỏi sảnh viện thì thở phào nhẹ nhõm, mới bước đi vài bước khoan thai thì nghe thấy có người gọi. Ngoái đầu lại nhìn, thì ra là tứ di nương Đoàn Thị.

“Nhị cô nương có rảnh thì lại chỗ ta uống trà cho tiêu cơm đi.” Đoàn Thị nói thế.

An Nhược Hi sợ hết hồn, tuy thời gian này tứ di nương đã bình thường lại, như đã chấp nhận sự thật tứ muội mất tích, có lẽ sẽ không về nữa, nhưng An Nhược Hi lại chột dạ, luôn sợ bà ta. Nay nghe thấy bà ta mời, đang định từ chối thì đã bị Đoàn Thị chụp lấy cổ tay.

Mấy ngày nay Đoàn Thị rất an phận bình tĩnh, nhưng gầy đi rất nhiều. Xương khớp tay bà ta nổi rõ, dường như dùng hết sức mà nắm, là cổ tay An Nhược Hi đau đớn, “Nhị cô nương đến ngồi chút thôi, ta có mấy lời muốn nói với nhị cô nương.” Bà ta dí sát vào An Nhược Hi, thấp giọng nói.

Điều này làm An Nhược Hi sợ, nhưng cũng tò mò. Tứ di nương thì có thể nói gì với nàng? An Nhược Hi giật mình, chẳng lẽ, tứ di nương có manh mối của tứ muội sao?

An Nhược Hi bèn đi.

Đoàn Thị đưa An Nhược Hi vào phòng, tự mình rót trà nóng cho An Nhược Hi, lại để a hoàn đem điểm tâm lên. Thái đồ hòa nhã, giọng thân thiết, lại khen a hoàn của An Nhược Hi mấy câu, tặng nàng ta điểm tâm trái cây để nàng ta ra ngoài chơi với a hoàn của mình.

Chúng người hầu vui mừng, cười nói nhẹ nhàng, nhất thời An Nhược Hi có ảo giác gia trạch hòa thuận.

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại bà ta và An Nhược Hi, Đoàn Thị cười dịu dàng chuyện trò mấy câu trong nhà, sau đó hỏi An Nhược Hi hôm đó làm sao mà lại đến Lưu phủ dò án với An Nhược Thần?

An Nhược Hi lúng túng vuốt tóc: “Ta chưa từng đi thăm dò với tỷ tỷ, chỉ là đúng lúc gặp phải mà thôi.”

Đoàn Thị cười nói: “Ta tò mò hỏi Mai Hương, nàng nói đúng là hôm đó ngẫu nhiên gặp đại cô nương, sau khi đại cô nương lên trà lâu, nhị cô nương liền ở bên ngoài đợi, đợi một lúc lâu mới để Mai Hương đi mua huân hương rồi về phủ trước.”

An Nhược Hi cứng đờ ra, hỏi thăm tin tức của nàng từ chỗ a hoàn là có ý gì?

“Đúng là nghĩ đến chưa mua huân hương nên để Mai Hương đi mua thôi. Sau đó có nói mấy câu với tỷ tỷ, rồi tỷ tỷ nói có chuyện phải làm, bảo ta đi trước, kết quả bắt gặp cảnh giết người trong Lưu phủ. Ta liền vội đi báo quan.” Nàng dừng lại, nhìn Đoàn Thị nói: “Chuyện này ta đã báo qua với cha, toàn phủ đều biết cả. Tứ di nương muốn nói gì?”

Đoàn Thị nở nụ cười nói: “Nhị cô nương chớ hiểu lầm, ta không có ý gì khác. Chỉ là nghe trên phố nói, trong Lưu phủ có bí đạo, nhốt khá nhiều người. Không biết nhị cô nương có vào theo không, có thấy người trong đó không. Liệu có Phương Nhi nhà ta không?”

An Nhược Hi ngẩn ngơ, rồi lề mề đứng lên, “Chẳng lẽ ý tứ di nương là, ta và đại tỷ cấu kết với người ngoài, giấu tứ muội đi sao? Sao ta có thể làm được chuyện như thế chứ?”

“Không không.” Đoàn Thị vội kéo An Nhược Hi lại, “Nhị cô nương chớ tức giận, ta thật sự không có ý gì khác, do không thể tiếp cận được nên chỉ có thể hỏi thăm nhiều mà thôi. Không phải nói nhị cô nương thế nào, mà là tiện nhân An Nhược Thần kia ác độc, chuyện gì cũng làm được. Ta cảm thấy, nàng ta để nhị cô nương đi báo quan, phần nhiều là âm mưu cả, sau lưng nàng ta chính là quan, còn cần nhị cô nương phải báo quan sao? E là nàng ta muốn che giấu gì đó, nên mới đuổi nhị cô nương rời đi.”

An Nhược Hi thật sự không biết nên nói gì cho phải. Chỉ đành an ủi: “Tứ di nương đừng quá lo lắng. Thái thú đại nhân và Long tướng quân đã cử người niêm phong kiểm tra bí đạo kia rồi, đã lục soát toàn bộ bên trong, lại dùng bùn gạch lấp kín, đây là chuyện cả thành Trung Lan đều biết. Nếu bên trong có giấu người, giấu tứ muội, thì làm sao gạt được?”

Đoàn Thị ngây ra, im lặng một lúc lâu rồi bất chợt hỏi: “Tiện nhân kia có từng nói với nhị cô nương, nàng ta đã dùng cách gì lừa Phương Nhi đi khỏi nhà không? Canh cổng nói không hề thấy ai ra ngoài cả, rốt cuộc Phương Nhi đi ra thế nào?”

Tim An Nhược Hi đập nhanh hơn, do dự một lúc mới nói: “Tỷ ta không nói, ta cũng không biết.”

Đoàn Thị thất vọng nhìn An Nhược Hi, cứ nhìn chằm chằm như vậy hồi lâu, bỗng chợt nói: “Ta cảm thấy, Phương Nhi chưa rời khỏi phủ này. Ngày hôm đó, chính tiện nhân An Nhược Thần kia đã giết Phương Nhi, giấu thi thể trong phòng nàng ta…”

“Tứ di nương!” An Nhược Hi nổi cả da gà da vịt, nàng cố nhịn không ôm lấy hai tay, nói: “Vào hôm tứ muội mất tích, đại tỷ còn đang bị nhốt trong phòng mà.”

“Đúng thế.” Qua một lúc lâu Đoàn Thị mới đáp, “Nàng ta quả thật quá độc ác! Quá độc ác!”

An Nhược Hi không đáp lời, chỉ cảm thấy cả người rét run. Còn tưởng rằng tứ di nương bình thường, thì ra chỉ là ba ta học được cách che giấu cái điên đi, An Nhược Hi ngồi không yên, nàng muốn rời khỏi đây thật nhanh.

Lúc này Đoàn Thị lấy một túi giấy nhỏ từ trong ngăn kéo ra, nói với An Nhược Hi: “Nhị cô nương, chúng ta là người một nhà. Tứ di nương nhờ nhị cô nương một việc.” Giọng nói thần thái lúc này của bà ta lại vô cùng bình thường.

An Nhược Hi cười gượng: “Mời tứ di nương cứ nói.”

Đoàn Thị nhét túi giấy vào trong tay An Nhược Hi, tay bà ta vừa lạnh lại cứng, suýt nữa An Nhược Hi cũng lạnh run lên theo.

Đoàn Thị mỉm cười, nói cực nhỏ, đầy vẻ thần bí: “Nhị cô nương gần gũi với tiện nhân kia, như vậy cũng tốt. Ta thấy các ngươi còn đưa đồ ăn qua lại với nhau, như vậy cũng tốt. Thuốc bột này nhị cô nương cầm đi. Đợi lúc đến phủ tướng quân thì thả thuốc bột này vào nước trà hoặc điểm tâm của tiện nhân kia…”

An Nhược Hi sợ hãi hét một tiếng nhảy cẫng lên: “Sao có thể được chứ!”

Đoàn Thị nhìn An Nhược Hi cười nói: “Sao lại không được, hai người nói chuyện với nhau, dù sao cũng phải uống trà dùng điểm tâm. Nếu không thì, nhị cô nương để phòng bếp làm chút đồ ngon đưa đến cho nàng ta, rồi trộn thuốc bột vào là được. Nàng ta ăn vào phải đến mấy giờ sau mới đau bụng, thủng ruột mà chết. Không ai biết là nhị cô nương làm đâu. Nhị cô nương xem, ta cũng có lòng tốt, không muốn hại người khác nên mới nói với nhị cô những thứ này.”

“Ta đi gặp tỷ ta tỷ ta liền chết, sao lại không biết ta chứ!” An Nhược Hi suýt nữa quát lên. Nữ nhân này điên rồi à? Còn nói mình có lòng tốt, chẳng lẽ bà ta định nói là mình bỏ vào điểm tâm nàng đưa đến cho đại tỷ, cho nàng và đại tỷ ăn chung chết chung sao!

Đoàn Thị kéo tay An Nhược Hi, kéo nàng về lại ghế, đè tay trên bàn. Tay bà ta lạnh như băng, sức lực lại rất lớn, An Nhược Hi bị hù dọa, càng không dám giãy giụa.

Đoàn Thị nhét túi giấy vào tay An Nhược Hi, cười nói: “Nhị cô nương lo quá rồi, làm sao biết được là nhị cô nương chứ. Nhị cô nương là tỷ muội ruột với nàng ta. Tỷ muội ruột sao có thể hại nhau. Không có ai độc ác hơn con tiện nhân kia cả, chỉ có nàng ta mới có thể hại chết tỷ muội ruột, còn người khác sẽ không như thế. Nhị cô nương cầm đi, nếu có cơ hội thì bỏ vào. Còn nếu không có, nhị cô nương tìm cơ hội dẫn ta đến lầu Tử Vân, hoặc sắp đặt cho ta gặp nàng ta một lần. Đích thân ta đi thì chỉ e tiện nhân kia không dám gặp ta. Nhị cô nương dẫn ta theo, nàng ta sẽ gặp thôi. Đến lúc đó ta xử nàng ta, không liên quan gì đến nhị cô nương.”



Tay An Nhược Hi run lên, muốn vất túi giấy kia nhưng tay đã bị Đoàn Thị siết chặt.

“Nhị cô nương cứ cầm đi, đi gặp nàng ta, xem có cơ hội thì hành động, được không?” Ánh mắt Đoàn Thì lạnh lẽo như rắn, giọng vô cùng chắc nịch. Nhất thời An Nhược Hi bị trấn áp, không dám nói không, chỉ gật đầu theo bản năng.

Đoàn Thị cười, cuối cùng thả nàng đi.

An Nhược Hi không dám nán lại nữa, lật đật cáo từ. Đi ra cửa mà tim vẫn còn đập loạn. Nàng rất sợ người khác bắt gặp, cầm trong tay túi giấy mà không dám buông. Cũng không chờ a hoàn nữa, rảo bước đi nhanh về lại phòng, lúc này mới thở nhè nhẹ. Bỏ túi giấy lên bàn, ngồi đằng xa trợn mắt nhìn nó. Nhìn mãi cảm thấy đau mắt, cứ như trúng độc vậy, lại vội ném vào trong ngăn kéo. Không nhìn nữa là cảm thấy an toàn.

Sau đó chợt An Nhược Hi nghĩ ra, trong bụng nảy sinh một suy đoán đáng sợ. Sau khi tứ muội trốn nhà, Đoàn Thị không thể ra khỏi cửa được, ra vào đều có người đi théo. Nếu trong túi giấy này là độc thật, vậy bà ta lấy từ đâu ra? Chắc chắn bọn hạ nhân không dám mua cái này giúp bà ta. Nói như thế, bà ta đã có độc này từ rất sớm rồi. Vì ai mà chuẩn bị? Đã từng dùng chưa?

An Nhược Hi càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh úa ra.

***

An Nhược Thần vừa mới về lầu Tử Vân thì nghe vệ binh nói Long đại tướng quân muốn gặp nàng. An Nhược Thần khá hưng phấn, sau khi hỏi thăm, biết tướng quân đang ở trong trường ngựa tại trắc viện. An Nhược Thần nhanh chóng đi đến.

Đến trắc viện, từ xa đã thấy Long Đại. Hắn đang chải lông cho một con ngựa đỏ. Đứng bên cạnh chú ngựa cường tráng, làm hắn thêm phần cao to rắn chắc.

Dùng bàn chải chải dọc cổ ngựa cho đến lưng rồi đi xuống mông ngựa làm bả vai và cánh tay hắn nổi bắp thịt cuồn cuộn, tay hắn rất dài, bàn tay lại lớn, nhìn rất có sức, nhưng động tác lại khá nhẹ nhàng.

Lúc này Long Đại ngoái đầu lại, phát hiện An Nhược Thần thì nhe răng cười với nàng. An Nhược Thần mới nhận ra mình đã lén nhìn trộm hắn một lúc lâu.

“Cô đến đây.” Long Đại vẫy nàng đến.

Không hiểu sao An Nhược Thần lại căng thẳng, nắm chặt hộp điểm tâm trong tay. Điểm tâm do đầu bếp mới ở tửu lâu Chiêu Phúc làm, nàng thấy khá ngon, không nhịn được muốn mang một hộp cho tướng quân nếm thử. Lúc Tông Trạch Thanh trò chuyện với nàng có từng nói, khi vào chiến trường giết địch, còn chưa giao chiến, chỉ nắm binh khí thôi mà đã cảm thấy hồi hộp xen lẫn hưng phấn, tim đập thình thịch. Hôm nay trong tay nàng không có binh khí, chỉ cầm điểm tâm thôi mà tim đã đập mạnh rồi, có cảm giác như muốn xông lên giết địch vậy.

An Nhược Thần cắn môi, rốt cuộc nàng kích động vì gì chứ?

Bước đến rồi, Long Đại nhướn mày nhìn cô: “Vẻ mặt này là có chuyện gì?”

“Đã lâu không gặp tướng quân, có chút căng thẳng.” Giải thích rất tốt, An Nhược Thần khích lệ bản thân.

“Đã lâu?” Long Đại bật cười, “Bao lâu chứ?”

Năm ngày.

Suýt nữa An Nhược Thần đã thốt lên, may mà kịp thời dừng lại. “Tướng quân mỗi ngày đi sớm về trễ, bận rộn biết bao, vẫn nên chú ý thân thể.” Nhìn mà xem, nay nàng nói chuyện rất khéo léo đưa đẩy, đề tài xoay chuyển thật tự nhiên.

Long Đại hơi nghiêng đầu nhìn nàng, tim An Nhược Thần lại như muốn xông pha trận mạc.

“Đây là gì?” Kết quả Long Đại lại hỏi chiếc hộp trên tay nàng.

An Nhược Thần cúi đầu nhìn, đáp: “Điểm tâm.”

“Ăn ngon không?”

“Ngon lắm.” An Nhược Thần gật đầu. Đâu dám mặt dày nói là cố ý cầm về cho hắn chứ. Để muộn lát nữa, lén đặt vào trong phòng hắn là được rồi.

Long Đại lại nhìn nàng.

An Nhược Thần ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm theo bản năng.

Bỗng Long Đại nhìn thẳng vào mặt nàng, nói: “Lần trước có nói với cô, bảo cô học cưỡi ngựa, học đến đâu rồi?”

An Nhược Thần: “…” Lúc ấy tướng quân nói vậy, ngày hôm sau liền rời đi, sau khi về cũng không nói nữa, nàng cũng đã vất chuyện đó ra sau đầu rồi.

Chẳng lẽ đó không phải là chế giễu mà là mệnh lệnh sao?

An Nhược Thần nhìn con ngựa, bất giác lùi về sau một bước.

Cái đau buốt khi bị té vẫn còn mới như in. Hơn nữa may chỉ là bị đau chứ không gãy tay gãy chân, đầu óc và phần ngực không bị giẫm đạp, nhất định là quá đỗi may mắn rồi! Chính vì thế lúc nàng đi thăp hương lấy bùa cầu an còn dập đầu thêm với Bồ Tát.

Long Đại nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng mà nhướn mày: “Cô lại đây!”

An Nhược Thần bước lên hai nước. Theo bản năng ôm hộp vào lòng che ngực lại. Nàng nhớ đại hắc mã kia của tướng quân toàn đá sau, con ngựa đỏ này thì nhỏ hơn chút, không biết võ nghệ thế nào.

“Sờ nó đi.” Long Đại hất cằm chỉ vào con ngựa đỏ. Giọng hắn trước sau như một luôn phát hiệu lệnh, có cảm giác ra lệnh nàng đi đến làm Đăng Đồ Tử*.

(*Đăng Đồ Tử được dùng ví von với kẻ háo sắc.)

An Nhược Thần còn đang do dự thì bị Long Đại trợn mắt nhìn, vội bước lại gần con ngựa, duỗi dài cánh tay ra rồi mà chỉ mới đụng vào con ngựa chút xíu.

Con ngựa giật mình cử động, An Nhược Thần lập tức nhảy lui sau như bị đá.

Long Đại không tức giận, dứt khoát vươn tay cầm tay nàng kéo lại bên mình.

An Nhược Thần sợ hết hồn, tim đập bùm bụp liên hồi như đánh trống trận.

Tay tướng quân rất lớn, hơn nữa lại còn ấm áp.

Tim An Nhược Thần phi vút lên cao, bắt đầu giết địch.

“Cô lại đây, đứng gần chút, cô mà sợ là sẽ ảnh hưởng đến nó đấy.”



An Nhược Thần chớp mắt, nói gì vậy? À, đúng rồi. Con ngựa.

Bây giờ nàng không sợ đâu, chỉ là nàng có chút kích động.

Long Đại nắm tay nàng đặt lên thân ngựa. Lần này con ngựa không nhúc nhích nữa, lông da nó bóng loáng trơn mướt, cũng ấm áp nữa. An Nhược Thần theo lực Long Đại cầm tay mình, nhẹ nhàng sờ lưng ngựa.

Long Đại buông tay ra, nàng vẫn còn đang say sưa vuốt ve.

“Thích nó không?” Long Đại hỏi.

“Thích.” Nó khiến nàng đứng rất gần tướng quân.

“Nó là một con ngựa tốt, dễ thuần khỏe mạnh, vững vàng, có sức chịu đựng,” Long Đại nói.

“Vâng vâng.” An Nhược Thần cảm thấy bản thân mình cũng vậy, nếu tướng quân khen nàng như khen con ngựa này thì thật tốt.

“Ta tự mình chọn, hơi mất thời gian chút.” Long Đại lại nói tiếp.

“Đúng là con ngựa tốt.” An Nhược Thần đáp, dù sao cũng nên nịnh bợ tướng quân.

Long Đại bật cười. Tim An Nhược Thần lại bắt đầu đập bùm bụp. Tướng quân cười lên trông rất dễ nhìn, bản thân hắn có biết không?

“Cô đặt tên cho nó đi.”

“Chiến Cổ*.” An Nhược Thần không hề nghĩ ngợi. bùm bụp bùm bụp, thình thịch thình thịch, chính là trống trận còn gì.

(*Chiến Cổ nghĩa là trống trận.)

Long Đại: “…”

An Nhược Thần nhẹ nhàng vỗ đầu ngựa. Chiến Cổ, cái tên này rất khỏe, rất oai phong, xứng với tướng quân. Chiến Cổ ơi Chiến Cổ, mặc dù dáng ngươi không được cường tráng như con mắc mã kia, nhưng tướng quân đã tự mình chọn ngươi, ngươi phải nỗ lực nhiều vào, nhất định có thể làm tướng quân vui vẻ.

“Vì sao gọi là Chiến Cổ?”

“Nghe oai phong mà cũng hay hay.” An Nhược Thần chớp mắt nhìn Long Đại, trong mắt tràn đầy mong đợi, “Cái tên này có được không?” Sau này khi tướng quân cưỡi ngựa ra ngoài, người khác sẽ tán dương “Con ngựa này thật anh vĩ khôi ngô, tên là gì thế?” Tướng quân đáp: “Chiến Cổ.”

Người khác sẽ nói cái tên này thật hay, là ai đặt vậy? Tướng quân lại đáp: “An quản sự nhà ta.”

Ây da, đúng là thật khiến người ta vui mừng mà.

An Nhược Thần mím môi cười, nhìn Chiến Cổ lại cảm thấy nó anh tuấn thêm mấy phần.

“Cô thấy được là tốt rồi.” Long Đại nói.

An Nhược Thần ra sức gật đầu. Nàng cảm thấy rất hay.

“Chiến Cổ là cô nương.”

An Nhược Thần: “…”

“Là cho cô cưỡi.”

An Nhược Thần: “…”

Đợi đã, đợi một chút.

An cô nương, con ngựa này của cô thật là đẹp mắt, tên là gì vậy? Cái gì? Chiến Cổ ư? Không phải là cô nương sao? Người nào đặt tên vậy???

Tình cảnh hoàn toàn khác nhau.

“Ấy…” An Nhược Thần ngẩn người nhìn Chiến Cổ, lại nhìn Long Đại. Long Đại không nhìn nàng, hắn đang vẫy mã phu đến dặn dò lắp yên ngựa cho Chiến Cổ.

An Nhược Thần lại nhìn Chiến Cổ, an ủi trong lòng, thật ra thì, cái tên này cũng không tệ, đúng không?

Chiến Cổ thở hắt ra qua đường mũi mà nhìn nàng.

An Nhược Thần và Chiến Cổ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cho đến khi mã phu đến đặt ghế giẫm để lên ngựa.

Long Đại đưa mắt ý bảo An Nhược Thần lên ngựa đi.

An Nhược Thần ôm chặt hộp điểm tâm của mình.

Long Đại trừng nàng.

Bộ điểm tâm này quý giá lắm hay sao hả? Lại không cho hắn ăn.

An Nhược Thần phán đoán tình hình, xem ra hôm nay Long đại tướng quân rất rảnh, không thể không học cưỡi ngựa rồi. Quả thật thời gian này hiếm có cơ hội gặp hắn, hôm nay coi như không thiệt gì. Cưỡi thì cưỡi, nếu ngã thì ắt hẳn tướng quân sẽ đỡ nàng.

An Nhược Thần chạy chậm đặt hộp điểm tâm xuống bên đường, rồi chầm chậm chạy về lại. Tướng quân đứng cạnh Chiến Cổ chờ nàng, thân người cao ráo, tuấn tú oai hùng. Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch. Trong lòng An Nhược Thần lại đánh trống nữa rồi. Hai má đỏ ửng, nàng nhanh chóng chạy lại cạnh chú ngựa, một cướp đạp lên ghế, ung dung xoay người.

“A a a ~~~” Tiếng hét chói tai của An Nhược Thần khá là bất nhã.

Nếu không phải Long đại tướng quân bắt được thắt lưng đỡ lấy nàng, thì có lẽ lúc này nàng đã lật sang bên kia của Chiến Cổ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook