Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 73: Chương 73

Tiêu Đường Đông Qua

15/03/2017

“Nếu như là động mạch đùi, máu chảy sẽ nhiều hơn.” Leslie trả lời, “Cậu bình tĩnh lại chưa?”

Chu Trù đẩy tay Leslie ra, đi về phía Marin.

“Là người của cậu sao?”

Marin nhìn Chu Trù, trong ánh mắt cậu tràn đầy chất vấn.

“Là người của cậu sao?”

Chu Trù giương cao giọng.

Tư thái của Marin không mảy may thay đổi, tất thảy đã nghĩ phải tiến vào tử cục.

“Là người của cậu sao!” Chu Trù rống lên.

“Đúng vậy! Là của tôi! Khi tôi lên ca nô của Joey! Tôi liền gọi cho anh ta mời sát thủ mai phục gần bến cảng! Anson Lorenzo mặc áo chống đạn cho nên tôi ở trên ca nô không giết được hắn! Vì thế tôi đặc biệt dặn dò tên sát thủ kia, nhất định phải bắn banh đầu Anson Lorenzo!” Tiếng gào của Marin xé tim xé phổi, “Thế nhưng hắn lại tránh thoát! Hắn lại tránh thoát!”

Chu Trù một quyền đấm vào mặt Marin, Joey không kịp bảo vệ cậu ta. Máu mũi tí tí tách tách nhỏ xuống, Marin khó mà tin được nhìn Chu Trù, “Cậu đánh tôi? Vì cái tên khốn cái tên lường gạt cái tên chẳng khá hơn Bọ Cạp bao nhiêu kia! Cậu đánh tôi!”

“Tôi nghĩ cậu hiểu sai rồi, Marin. Tôi đánh cậu không phải vì Anson Lorenzo, tên kia bất luận ngỏm kiểu gì, đều là trừng phạt đúng tội. Tôi đánh cậu, là bởi vì tôi đã hiểu tôi không cần ôm bất kỳ hi vọng gì với cậu nữa!”

Nói xong, Chu Trù xoay người rời đi.

Cậu đi qua chỗ FBI, đi qua Leslie cùng nhóm tổ viên của cậu, Anson mải miết nhìn bóng lưng cậu.

“Sếp!” Gene đang định đuổi theo, lại bị Myers lôi trở lại.

“Cho anh ấy một chút thời gian.”

Chu Trù chẳng hề có mục đích mà đi, trước mắt cậu lướt qua vô số hình ảnh. Khoảng thời gian chưa phải nếm trải việc đời, cậu và Emily cùng nhau ngồi trên bãi cỏ trong sân trường, uống cà phê giá rẻ bốn đô la, họ cùng nhau chơi tennis, cưỡi xe đạp dắt tay chạy qua thư viện trường… tất thảy mọi chuyện, sự xuất hiện của Marin luôn khiến cậu nhớ tới Emily thuở đó. Chu Trù không đành lòng hồi tưởng lại mọi chuyện, trong mái tóc mềm mại của Marin, trong đôi mắt mang mấy phần hèn nhát của cậu ta, đã trở nên ấm áp.

Nhưng chính là vậy, Marin rốt cuộc đã thay đổi. Bất luận Chu Trù muốn cậu ta ở lại tại thời khắc trong ký ức dường nào.

Houston cậu cũng không quen thuộc, dòng xe vẫn thế trên đường phố xa lạ, Chu Trù cười khẽ một tiếng, tiện tay đẩy cửa một quán cà phê. Ngồi bên cửa sổ, Chu Trù gọi một tách cà phê, nhưng không có ham muốn uống.

Có người cũng đẩy cửa quán cà phê ra, ngồi ở đối diện cậu.

“… Leslie… Sao anh lại tới đây? FBI hẳn có rất nhiều chuyện cần anh hợp tác.”

“Cậu mệt rồi, thì nên tìm một chỗ đánh một giấc đi.”

“Tôi không mệt.” Tay Chu Trù duỗi về phía cà phê, lại bị Leslie bưng qua.

“Cậu cần nghỉ ngơi, không nên uống cà phê nữa.”

“… Tôi rất nhanh liền ổn thôi. Tôi sẽ ngủ được, cũng có thể ăn được.” Chu Trù cười với Leslie một tiếng, vẫy vẫy tay với bồi bàn, gọi một phần ăn sáng.

“Marin Homan là cổ đông sau màn cuối cùng, quả thật khiến người ta không ngờ tới.”

“Tôi chỉ là không ngờ tới sự biến chuyển của cậu ta mà thôi. Cậu ta thoạt nhìn giống trước kia như đúc, nhưng hết thảy đều không giống nhau nữa rồi. Bất kể là tôi hay là cậu ta. Sớm đã bị sự phức tạp và bóng tối của cái thế giới này nuốt chửng, còn dư lại chỉ có giãy giụa. Có người nhìn thấy bờ, cho nên liều mạng bơi tới. Có người… lại bị chìm.”

“Còn cậu? Anson trả giá lớn để cứu cậu, cậu có phải cũng định bị hắn nhấn chìm không?” Leslie khuấy cà phê, “Hắn và Eva đều cùng một giuộc, đầu tiên là để cho giá cổ phiếu hãng vận tải biển KA trượt dốc, ngay sau đó khiến nghị viên Ferta vùi sâu vào scandal muôn kiếp không trở lại được, bây giờ lại là Massive. Dường như vì cậu, hắn cho dù lật ngược thế giới này cũng không hề nuối tiếc.”

“Tôi không phải là công chúa Bạch Tuyết, anh ta cũng làm không nổi bạch mã hoàng tử. Massive bị chia rẽ thâu tóm cũng là chuyện sớm hay muộn thôi. Mỗi một bước của Anson thoạt nhìn đều là vì cứu tôi, nhưng là lại cũng tiêu diệt tất cả chướng ngại, nhà Lorenzo, ai cũng không thể rung chuyển.” Chu Trù hít một hơi, “Có lúc tôi cũng sẽ hoài nghi giống Jones, chúng ta lựa chọn để Anson tới duy trì sự cân bằng của thế giới kia, là đúng hay sai?”

“Cậu mệt rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta sẽ ở lại Houston hai ngày, mọi người mệt mỏi những ngày qua, đều phải nghỉ ngơi một chút. Ngày kia trở về New York.”



“Cảm ơn.”

Tin tức truyền thông mãi mãi đều nhanh hơn cả tốc độ gió. Massive ở Mỹ là một tập đoàn lớn mới quật khởi tiếng tăm lẫy lừng, tràn đầy sức sống cùng cảm giác thần bí. Tin tức Bọ Cạp Đỏ là cổ đông sau màn của nó bị đè xuống, nhưng Cole Sean bị bắt đối với giá cổ phiếu của nó tạo thành chấn động không nhỏ, ngay sau đó CEO William Goodwin lại từ chức tiếp nhận điều tra, hôm nay Marin – người thừa kế mới được lật tẩy ngay sau đó lại trở thành đối tượng truy bắt của cả FBI cùng Interpol, ngoại giới đều đang suy đoán rằng, Massive sắp xong đời rồi.

Hình Marin xuất hiện trên báo chiều, bình luận của truyền thông cơ hồ giống nhau như đúc, đó chính là một thiếu niên tựa như thiên sứ phú khả địch quốc như vậy lại là kẻ tình nghi của án nổ bom trên du thuyền.

Chu Trù lần đầu tiên tự đi vào một khách sạn bốn sao, đặt một gian phòng nằm trên chiếc giường lớn mềm mại sạch sẽ ngủ đẫy giấc cả một ngày, cho đến tận hoàng hôn mới tỉnh lại.

Điện thoại đặt đầu giường reo lên.

“Alô…” Chu Trù xoa xoa tóc, cậu cho rằng là phục vụ phòng khách sạn gì đó.

“Tôi thiếu chút nữa mất máu quá nhiều mà chết, em thì lại ngủ say sưa.” Giọng nói của Anson vẫn vậy.

Chu Trù trở mình, cúp điện thoại.

Không tới mười giây, điện thoại lại reo lên, Chu Trù mặc cho nó kêu. Nhưng điện thoại kêu suốt năm phút, Chu Trù trong rút dây điện thoại và nghe điện thoại thì chọn vế sau.

“Anh còn muốn nói gì?”

“… Tôi nhớ em.” Một Anson nói dối thành thần, sau khi nói xong những lời này, lại cũng trầm mặc.

“Anh ở bệnh viện nào?” Chu Trù hỏi.

“Bệnh viện tổng hợp Jack Coven.”

“Ừ.” Chu Trù vén chăn lên.

“Em không hỏi xem tôi ở phòng bệnh nào sao?”

“Phòng sang trọng nhất, nhiều vệ sĩ nhất.” Chu Trù cúp điện thoại, khoan thai vào phòng tắm tắm rửa, xuống nhà ăn tầng dưới ăn một phần bít-tết rồi mới chặn một chiếc taxi đi đến bệnh viện kia.

Phòng bệnh của Anson xa hoa đến mức có thể so với khách sạn năm sao, thậm chí còn bật nhạc Bach anh thích nhất. Lúc này anh đang ngồi dựa trên giường, nhắm mắt, khẽ ngâm giai điệu, không có lấy một chút tổn thương tâm lý khi bị người ta ám sát.

“Tạ ơn Thượng Đế, anh không hút xì gà trong phòng bệnh.” Chu Trù dựa vào cửa phòng cười giễu một tiếng.

Anson mỉm cười mở mắt, “Tôi cho là tôi phải cứ thế chờ em thêm hai tư tiếng nữa.”

Chu Trù mang theo một bó cúc vàng nhạt lớn đi tới trước mặt Anson, “Vui chứ, đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho đàn ông.”

“Ôi chao, hoa cúc vàng nhạt? Không phải nên đặt ở trên mộ tôi sao?” Anson nhận lấy, oán trách nói.

“Rất hợp với anh, người muốn giết anh quá nhiều, sớm muộn sẽ dùng tới.” Chu Trù tiện tay kéo cái ghế qua, ngồi cạnh giường Anson.

“Em không hỏi thăm xem chân tôi bị thương thế nào ư? Tôi chảy rất nhiều máu đấy.”

“Anh sống sờ sờ ở trước mặt tôi, tôi cũng không nhìn thấy mấy thứ xe lăn hay nạng định chế cho anh, xem ra viên đạn kia không bắn trúng xương anh rồi.” Chu Trù liếc tờ báo đầu giường Anson một cái, lại là bài báo liên quan tới Marin.

“Em thật hiểu tôi.” Anson chán nản lắc lắc đầu, ngay sau đó lại nhìn vào mắt Chu Trù, “Thực ra trong đầu tôi luôn có một điều trăn trở, lúc tôi máu chảy không ngừng, lúc tôi bị đẩy tới bệnh viện này, hay dù là vào giờ phút này.”

“Chuyện gì?” Chu Trù gác chân lên, tư thái thảnh thơi.

“Em có từng động tâm với Marin Homan không? Tôi xem đoạn ghi hình trong phòng VIP của Joey Allande, Marin thoạt nhìn rất có tính cám dỗ, đúng không?”

“Anh muốn hỏi là, sau khi tôi cùng Marin đi vào gian phòng kia, xảy ra chuyện gì.”

“Đúng vậy, Marin cậu ta có mái tóc vàng mà những kẻ có tiền kia thích, mềm mại mà mảnh mai. Tôi không thể không nói gu thưởng thức này rất dung tục, như là đám nhà giàu mới nổi thích vàng vậy. Da tay cậu ta cũng rất trắng, y hệt sứ trắng Trung Quốc. Nhưng đàn ông mà trắng như phụ nữ vậy chẳng thà trực tiếp đi tìm phụ nữ cho rồi. Với cả những điệu bộ mang tính dẫn dụ cậu ta cố ý làm ra, tôi nghĩ cậu ta xem những đoạn băng hạn chế độ tuổi kia rồi học theo rất nhiều lần…”



“Anh thật cay nghiệt.” Chu Trù nhàn nhạt cười một tiếng.

“Cho nên… nói cho tôi biết câu trả lời đi.”

“Anh biết câu trả lời mà.” Chu Trù nghiêng mặt sang, ánh đèn trên đỉnh đầu in lên mí mắt cậu chiếc bóng mịn mà nhu hòa, “Y hệt như tôi biết, anh phái ra mười mấy chiếc máy bay trực thăng không chỉ là vì cứu tôi, mà là để đem chuyện này làm ầm lên. Anh vào thời điểm Marin nổ súng, nằm trên người của tôi cũng không chỉ là vì cứu tôi, mà là bởi vì trên người anh mặc áo chống đạn, nằm xuống trái lại là hành động an toàn nhất.”

“Cảm ơn em đã dùng ‘không chỉ là’. Chí ít em đã phần nào tin tưởng tôi muốn cứu em.” Anson thở dài thật dài, “Tôi cảm thấy tôi già rồi. Nếu không làm sao lại từ bỏ hưởng thụ cuộc sống để yêu em chứ? Đây chính là tự ngược.”

“Cái từ ‘yêu’ này rất tốt đẹp, đừng dễ dàng sử dụng nó.” Chu Trù mỉm cười ngắm nghía vẻ mặt của Anson, “Lúc anh thiếu chút nữa bị ám sát, đáng thương như vậy mà quát bảo tôi không được qua đó. Nếu như không phải anh cố gắng đứng dậy, cũng sẽ không dễ dàng bị bắn trúng như thế. Một khắc kia, tôi tin tưởng anh làm như vậy, chỉ là vì cứu tôi. Bởi vì tôi cùng anh và cả đám thủ hạ của anh không giống nhau, tôi không mặc áo chống đạn.”

“Cảm ơn khẳng định em dành cho tôi, tại hạ vạn phần vinh hạnh.”

“Ngủ ngon, ngài Lorenzo. Chúc ngài sớm ngày bình phục. Sinh long hoạt hổ mà gieo họa cho cái thế giới này cùng với cuộc đời của tôi.” Chu Trù nghiêng người tới, hạ một cái hôn nhẹ lên trán Anson. Không hề có động tác dư thừa, lại trịnh trọng đến vậy, giống như lời chấp thuận.

Thời gian yên tĩnh mà trì trệ.

Mãi lâu sau, Anson mới mở hai mắt ra.

Chu Trù đã sớm đi khỏi phòng bệnh.

Nhạc Bach vẫn lưu chuyển trong căn phòng này như trước, Anson đưa tay chạm lên chỗ Chu Trù hôn.

“Mình có thể chết đi vì một khắc này mất.” (tui, tui, tui cũng muốn chớt)

Massive là một tòa cao ốc cao vút tầng mây, chỉ là tòa cao ốc này dưới những cơn chấn động luân phiên đã lung lay sắp đổ rồi, nếu như không có bất cứ sự chống đỡ vững chãi nào nữa, thời khắc sụp đổ liền gần ngay trước mắt.

Anson mua vào lượng lớn cổ phiếu Massive, sự đầu tư của anh ở một trình độ nào đó đã ổn định lại giá cổ phiếu của Massive. Cho dù là tại thời cơ mưa gió bập bùng này, Marin phải nhận vô số điều tra, thế mà cậu ta lại không bán tháo một phần cổ phiếu nào, cho dù Anson mua lại hết số cổ phiếu còn lại cũng không thể vượt qua Marin trở thành cổ đông lớn nhất. Dưới áp lực của hội đồng quản trị, Joey không thể không từ chức, đây đã là CEO thứ ba từ chức trong gần ba năm nay của Massive rồi. Thường xuyên thay đổi CEO cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa cuộc điều tra của chính phủ liên bang đối với Massive càng khiến nội bộ hội đồng quản trị nhân tâm hoảng hốt.

“Kỳ thực họ căn bản chẳng cần phải hoảng như vậy.” Anson nhìn tờ báo lắc đầu.

Eva gảy đĩa trái cây bên giường, cười đáp, “Đúng vậy đúng vậy, nếu nhà Lorenzo cũng đầu tư, chính phủ liên bang không thể không cho anh mấy phần thể diện. Đoán chừng đến cuối cùng cũng chính là chỉnh đốn và phạt tiền, hơn nữa Marin ắt phải gánh trách nhiệm cho những chuyện này, Massive sớm muộn cũng là vật trong túi anh. Chỉ khổ Chu Trù, vật lộn với đám ngụy quân tử kia lâu như vậy, kết quả lại là anh được lợi từ trong đó.”

Anson thờ ơ xiên một miếng táo nhỏ tiếp tục xem báo, trang kế tiếp chính là hình ảnh cổng biệt thự của Joey chen chúc đầy ký giả.

“Tâm tình của anh thoạt nhìn rất tốt.” Eva lấy tờ báo đi, cẩn thận suy xét biểu lộ tưng tửng kia của Anson, “Hẳn không chỉ là vì Marin bị thẩm tra.”

“Bí mật.” Anson tiếp tục cầm báo lên che kín mặt mình. (Ảnh đang tửng lắm nè)

Eva khẽ cười cười, không hỏi tới nữa.

Chứng cứ đã nắm giữ hiện tại, Marin bị khởi tố tàng trữ vũ khí nguy hiểm phi pháp cùng với tội cho nổ bom trên Yellow Pearl gây nguy hại đến an toàn xã hội cộng thêm tội giam giữ Chu Trù trái phép, liệt kê ra gần chục tội trạng. Phía tố cáo rất nắm chắc có thể tống Marin vào ngục giam đời này cũng đừng mong đi ra, nhưng luật sư Joey mời cho Marin quả thực cao tay, mời tới mấy bác sĩ tâm lý cực có tiếng nói trong ngành giám định tâm lý cho Marin tỏ rõ Marin bởi vì ám ảnh tuổi thơ mà tâm lý luôn rơi vào trạng thái không bình thường, khi cậu ta tổn thương người khác đồng thời chính cậu ta cũng phải chịu dằn vặt.

Thẩm phán cũng không chấp thuận việc này, yêu cầu Marin tiếp nhận giám định tâm lý đặc biệt của FBI. Kết quả giám định lại cùng cái lúc trước không chênh lệch mấy, thậm chí tỏ rõ Marin là một người cực độ phòng bị thế giới này, cực độ thiếu hụt cảm giác an toàn, cực độ cần xác nhận giá trị tồn tại của bản thân. Luật sư biện hộ bắt đầu bài diễn giảng khiến người rơi nước mắt, không chỉ bồi thẩm đoàn đôi mắt ròng ròng đẫm lệ, ngay cả thẩm phán luôn lạnh mặt cũng không khỏi không động dung.

Vụ án này vốn rất được truyền thông chú ý, báo cáo sau khi kết thúc phiên tòa dẫn tới một mảnh xôn xao, nhưng khi tất cả mọi người xem nội dung báo cáo xong, không ai lại nhớ tới chiếc du thuyền mình đầy thương tích cùng những hành khách chưa hết hoảng hồn kia nữa, bọn họ cảm thấy tiếc thương cho cậu trai trẻ có tướng mạo ít ai bì kịp và giàu có này.

Marin bỏ ra khoản tiền bồi thường kếch xù, trừ cái đó ra nhất định phải ở một viện điều dưỡng bệnh tâm thần tiếp nhận trị liệu, trước khi tinh thần khôi phục như bình thường, không cho phép rời đi.

“Có lầm hay không! Thằng đó cư nhiên lại chỉ đi bệnh viện tâm thần nghỉ phép thôi ư? Tôi không tiếp thụ nổi! Tôi không tiếp thụ nổi!” Gene giận đến thiếu chút nữa xé nát tờ báo.

“Ấy! Ấy! Kiềm chế chút đi! Tôi còn chưa xem nè!” Myers vội vàng giật tờ báo lại.

“Ít nhất tài sản của cậu ta ngâm nước trên diện rộng rồi, làm chuyện xấu cũng không làm quá giới hạn được.” George Già nhàn nhã khuấy cà phê.

Lúc này, Chu Trù đang ngồi đối mặt với người phụ trách phân bộ New York Lister.

“Cậu xác định sao?” Biểu lộ của Lister rất nghiêm túc, cậu thanh niên trước mặt ông là người khiến ông ôm hi vọng ngay sau Gwen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Bờ Vực Thẳm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook