Điền Viên Cốc Hương

Chương 105: Tin tốt, tin xấu

Thẩm Duyệt

11/06/2016

Lí Đắc Tuyền ở lại nhà, vừa khéo lúa mùa đang lên xanh tốt, ngoại trừ sau này ra ngoài thu gặt, cũng không có việc gì khác, hộ nông dân khác lúc này cũng nhàn, làm những việc đơn giản như lợp thêm cỏ lên nóc nhà tranh, trong lòng hắn cũng không khó chịu. Nếu hiện tại là ngày mùa sẽ không giống với, khi đó để hắn một mình ngồi ở nhà không giúp được gì, tâm hắn không biết gãi thế nào.

Tuy chân Lí Đắc Tuyền bị thương, hắn không có chuyện gì làm, vẫn nghĩ mình có nghề mộc, mỗi ngày cầm đầu gỗ khoa tay múa chân, cứ như vậy, lúc nghĩ đến cái gì lại muốn đứng lên, cái này khổ Lí Đắc Tuyền cũng khổ Cốc Vũ, nàng thường ngốc ở một bên xem Lí Đắc Tuyền, nói hắn không cần lộn xộn cái chân kia, cũng may chuyện này không kéo dài bao lâu, Đại Lâm ở bên người Lí Đắc Tuyền, lúc hắn cần lấy cái gì, Đại Lâm đã đưa tới trong tầm tay hắn, làm Lí Đắc Tuyền lại nổi lên ý muốn thu Đại Lâm làm đồ đệ.

Nhưng ý niệm cũng chỉ là ý niệm, bị gió mùa hè thổi qua liền tan tác, nghĩ không trọn, muốn làm cũng không xong. Hắn nghĩ đã qua 2 ngày, mình có tay nghề nhưng chưa có việc làm, hơn nữa nếu xuất hiện sự tình như lần trước, Đại Lâm một người, hắn lại là người thành thật, không nói đến có được tay nghề giỏi phải mất bao lâu, việc nhà của Đại Lâm sẽ bị trì hoãn hết vài năm, lại nói Đại Lâm vạn nhất không thích học hoặc là không có ngộ tính, đến lúc đó học không tốt, sự tình trong nhà cũng bị trì hoãn, hại cả nhà hắn.

Vì thế lời đến bên miệng Lí Đắc Tuyền, lại nuốt trở vào.

Cốc Vũ vốn định đưa Thấm nhi đi chơi, khó được một nhà Hứa Tần Thị đối với mình tốt như thế, mình cũng hợp ý Thấm nhi, nào ngờ tính tình Thấm nhi vốn cũng yên tĩnh, thấy Tiểu Mãn và Vương thị thêu thùa, ánh mắt sáng lên, ngồi ở chỗ kia gắt gao nhìn chằm chằm, cong cong thắt lưng, đưa ghế cho nàng cũng không ngồi, một thân ướt mồ hôi.

Tiểu Mãn thấy bộ dáng chuyên chú của nàng, mồ hôi ướt đẫm tóc mai cũng không ngồi xuống, cười hề hề nói, "Thêu còn lâu mới xong, Thấm nhi, ngươi ngồi đi."

Thấm nhi coi như không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay Tiểu Mãn, Hứa Tần Thị lắc đầu cười, "Tính nàng là như vậy, thật ngốc!" Nói xong ôm Thấm nhi ngồi bên cạnh Tiểu Mãn, trên một cái ghế cao hơn một chút, để nàng có thể thấy Tiểu Mãn thêu thế nào, cứ như thế, biểu cảm của Thấm nhi từ đầu đến cuối không thay đổi.

Thấy bộ dạng của nàng, Tiểu Mãn tự thay đổi, lúc đầu nàng muốn thêu uyên ương, đổi thành thêu một con chim yến đơn giản, vừa thêu xong cái đuôi dài, Thấm nhi cong cong cổ của mình, nói: "Nha, ngươi thêu thế nào, thấy ngươi chỉ thêu một đường, sao ngươi biết chim yến là dạng này, Tiểu Mãn tỷ tỷ dạy ta!"

Cốc Vũ thấy nàng như vậy, biết mình không cần lo nàng ở đây buồn, đi ươm giống quan trọng hơn.

Lí Đắc Tuyền ngốc ở nhà, trong nhà có trụ cột, Cốc Vũ yên tâm, ít nhất trong nhà không có người đi làm xa làm cho người ta lo lắng, nàng hạ quyết tâm về sau không để Lí Đắc Tuyền nhận việc làm ở nhà người ta.

Lí Đắc Tuyền ngốc ở nhà, nàng không lo lắng việc khác, chỉ lo lắng vạn nhất Lí Đắc Tuyền chuyên tâm ở nhà làm ruộng, ruộng không nhiều, người trong nhà lại nhiều, lỡ ngày qua không tốt, Lí Đắc Tuyền tất nhiên sẽ tái sinh phần tâm tư kia, quấy nhiễu tới lui, dĩ nhiên tiền quan trọng nhất, nên kiếm tiền nhanh chút qua ngày lành, mà Cốc Vũ tin tưởng mình ở Đào trang, dựa vào sông nước, không lo tìm không thấy biện pháp làm giàu, còn phải do mình phát hiện.

Cốc Vũ dưới bóng nắng đi ra ruộng, mặt đường tích một tầng thật dày đất bụi, mỗi bước chân là một lớp khói bụi vương theo, rốt cục đến bờ sông, nàng đi xuống bờ ruộng, hai ngày qua mình không đến tưới nước, có chút sốt ruột.

Rất xa Cốc Vũ thấy không có cỏ trong vườn, lại chất đống ở ven sông, nàng lắp bắp kinh hãi chạy nhanh tới, còn tưởng là bị người nào cố ý nhổ đi, đến chỗ ươm giống, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra cỏ không bị người ném loạn thất bát tao đi, nhưng đặt thành một đống chỉnh tề, mà giống ươm trên đất đã có cây non mảnh khảnh nha, mặt trên cũng ẩm, xem ra có người tưới qua nước. Bên trên mặt đất ướt, còn có cả một phiến bùn đất, xem ra là bùn đất do An Cẩm Hiên bốc từ trong sông, phơi khô. Lúc này này bùn đất đã bị vỡ vụn, cuốc ném ở một bên.

Tâm Cốc Vũ vừa động, chạy đến cuối vuồn, nhin về hướng sông.

Mặt sông một mảnh yên tĩnh, không một gợn sóng, mày Cốc Vũ cau lại, nghĩ là An Cẩm Hiên khiêng cuốc đến bên này, sẽ không ném cuốc ở đây rồi đi chứ?

Đang lúc thất vọng, mặt sông đầu tiên trồi ra một đôi tay, Cốc Vũ liền hiểu, "Cẩm Hiên ca, ta biết là ngươi."

Nổi lên đúng là An Cẩm Hiên, trong tay hắn là một con cá, Cốc Vũ nhìn bốn phía cũng không cái gì có thể bắt, đành phải tại kia nhìn chằm chằm.

An Cẩm Hiên Cười cười, "Cốc Vũ, sao ngươi lại tới đây? Ngươi không đến, cây non thần tiên quả của ngươi đều bị chết."



Cốc Vũ ngượng ngùng, mình thật sự quên, An Cẩm Hiên lại nhớ rõ. May là hắn nhớ được, nếu không vườm ươm của mình cũng không biết nói sao.

Lúc An Cẩm Hiên đi lên, Cốc Vũ lại có một vấn đề, "Cẩm Hiên ca, sao ngươi có thể tay không bắt cá?"

Lúc này An Cẩm Hiên đã đặt cá ở trên bờ, dùng cỏ cột xuyên qua, ném xuống đất, rồi xuống sông rửa tay chân, rồi mang cá đi lên.

"Cũng không phải ta giỏi, do đáy sông có rất nhiều tảng đá nhỏ, thường có cá ở bên trong, vừa tay bắt, bằng không ngươi cho là sao?"

Cốc Vũ xem như giải khai một điều bí ẩn, ngày ấy Ninh Bác đến, thì ra chẳng phải An Cẩm Hiên bị tức giận, mà là hắn nắm chắc, nghĩ đến Ninh Bác, Cốc Vũ nhớ tới ngày đó Lí Đắc Tuyền nói đến, lần tới nếu mình nhìn thấy hắn, phải cảm tạ hắn mới đúng.

An Cẩm Hiên không biết Cốc Vũ đang nghĩ gì, nói: "Cốc Vũ a, cây nảy mầm phải nhổ cỏ đi, bằng không sẽ không lớn nổi, về sau cây trưởng thành cũng thật phiền toái, ta đã đi vét bùn trong sông, sau đó phải đi vào rừng hái một ít trái cây trở về, còn có, chúng ta đã đồng ý Miêu lão tiên sinh hái thuốc, hai ngày nữa cũng phải đưa đi."

Cốc Vũ sờ bụng mình, "Ta thật muốn đi bây giờ, cả nhà đều ở nhà, nếu đi ra ngoài sẽ phiền toái, nhưng hôm nay ta chưa có ăn gì."

Thấy bộ dáng ngần ngừ của Cốc Vũ, An Cẩm Hiên tìm kiếm trong đống rơm, rốt cục tìm ra một cái bao bố nhỏ, hắn cười nói: "Yên tâm, ta nướng cá cho ngươi ăn!"

Cá tươi mới, Cốc Vũ nhìn con cá vô tội kia, rồi nhìn động tác rất nhanh của An Cẩm Hiên, hai người đứng ở vùng đất hoang, nhặt một ít cành khô, trong bao bố nhỏ của An Cẩm Hiên, có đá đánh lửa, có một khúc xương không biết tên đã mài sắc bén, một túi giấy nhỏ không biết là cái gì.

Mọi thứ chỉ có một mình An Cẩm Hiên vội, Cốc Vũ muốn đi giúp, hắn liền lắc đầu, "Không được, không nên để trên người ngươi có mùi cá, ngồi chờ đi, một hồi cho ngươi ăn."

Đã nói như vậy, Cốc Vũ cũng không khách khí ngồi một bên chờ ăn, chờ cá nướng sắp nướng chín Cốc Vũ mới biết cái túi giấy đó là muối.

Hai cái ăn xong cá nướng, Cốc Vũ liếm liếm môi, nói: "Cẩm Hiên ca, hay là chúng ta vào núi, ăn thần tiên quả, lại hái một ít mặc sinh đi trấn trên.

An Cẩm Hiên không nói gì thêm, hai người đi phía sau núi.

Một mảng lớn mặc sinh vẫn ở chỗ cũ, người vào núi tựu ít đi, cũng không thấy ai đi đến chỗ này, cho dù là đi đến nơi này, cũng không biết nó dùng đề làm gì.

Cốc Vũ vừa rồi hái một mớ cỏ, nhổ mặc sinh xong dùng cỏ cột lại, tổng cộng khoang bốn năm bó, nghĩ đủ, nàng mới dừng tay, xem qua nơi mình vừa nhổ, mặc sinh thoạt nhìn không dày đặc như vừa rồi, cho cây non chút không gian sinh trưởng, nàng không làm chuyện nhổ sạch diệt sạch, thầm nói nơi này về sau là căn cứ dược liệu của mình, nghĩ lâu dài một chút mới tốt, tuy kiếm không ra bạc, cho Miêu thị y quán coi như làm việc thiện.

An Cẩm Hiên như cũ leo cây hái trái cây, Cốc Vũ quen kêu thần tiên quả, hiện tại đã gần hết, hắn ở trên cây không ngừng lắc, thần tiên quả chín bùm bùm rơi xuống, hai người ăn vừa hối hận không mang túi lưới đến, An Cẩm Hiên lại làm theo cách cũ, dùng dây leo trong rừng đan thành một cái túi lưới đựng trái cây.

Ép buộc đến giờ phút này, đã sắp tới buổi trưa, bọn họ không lo lắng, lúc trở lại thôn trang, hai người đem thứ này giấu, về nhà lắc lư một vòng, cho mọi người thấy, chúng ta chỉ là đi ra ngoài một chút, tiếp đó lại tìm cớ ra cửa, thở hổn hển đi trấn trên.



Đi đến hơn một nửa, Cốc Vũ miệng ngọt, lại dùng vài thần tiên quả đáp xe ngựa. Đến trấn trên bọn họ xuống, chờ An Cẩm Hiên và Cốc Vũ hai người mang theo trái cây, thuốc đến y quán, đều thở hổn hển.

Nồi nấu ở cửa y quán đã rửa sạch sẽ, tà tà đặt ở chân tường, Miêu lão tiên sinh thấy bọn họ mang mặc sinh đến, có một chút khô héo, cũng gật đầu, lại hỏi qua thương thế Lí Đắc Tuyền, nói vài câu vô phương linh tinh lời nói, nhưng là xoa dịu tâm Cốc Vũ.

Lúc An Cẩm Hiên đặt một túi trái cây lên bàn, mắt Miêu lão tiên sinh sáng lên, hắn lấy mu bàn tay xoa xoa, rồi chạy tới, lấy một trái, nhìn sắc màu, lại mang tới dưới ánh mặt trời xem, tiếp đó cắn một miếng, gật đầu, "Này sao các ngươi có thứ này?"

Cốc Vũ thấy bộ dáng kỳ quái của hắn, lại thấy hắn đã ăn một miếng, thầm nói hẳn là không có độc, bằng không hắn sẽ không ăn, "Chúng ta hái trong rừng, sinh trưởng ở bên cạnh mặc sinh."

"Hảo, hảo, hảo..." Miêu lão tiên sinh liên tục nói ba cái hảo, tiếp lại hỏi: "Các ngươi nói về cây này chút đi."

Cốc Vũ tìm trong đống trái cây, "Nha, đây là lá cây."

Miêu lão tiên sinh thở dài một hơi, "Không uổng các ngươi chịu khó tìm, tạo hóa của các ngươi không nhỏ, biết đây là cái gì sao, cùng một loại trái cây không khác nhau quá lớn, ê ẩm ngọt ngào, nếu dùng để ngào thành bánh, đối với tiểu nàng dâu nhất tốt, chỉ là thứ này khó được, cho dù là trực tiếp ăn, cũng là có ích vô hại, già trẻ lớn bé đều có thể ăn, thật nhiều năm ta chưa gặp qua trái cây này, thế nhưng bị các ngươi tìm được."

Thu hoạch ngoài ý muốn này làm Cốc Vũ ngẩn ra, vội hỏi: "Miêu gia gia, ngươi nói thứ này có thể bán sao?"

Miêu lão tiên sinh bị Cốc Vũ hỏi một câu như vậy, ngẩn ra, "Bán cũng có thể bán, chỉ là nơi nào tìm nhiều tiền như vậy, người ta được thứ này hơn phân nửa là để cho người nhà ăn, muốn bán cũng là bán cho người nhà giàu biết hàng, thứ này không tiện định giá."

Cốc Vũ lại hỏi, "Thế nào là không tiện định giá, có thể bán hai mươi văn một cân không?"

Miêu lão tiên sinh thấy Cốc Vũ nói đến tiền ánh mắt sáng hẳn lên, cảm thấy buồn cười, nghĩ đứa nhỏ này thật thú vị, có đôi khi hào phóng như vậy, tỷ như mặc sinh dám không thu tiền, mà trái cây nàng lại muốn bán lấy tiền, bất quá hắn cũng không có cảm thấy có gì không được, có cái nên làm có việc không nên làm mới tốt, vì thế hắn nói: "Khó mà nói, nêu ngươi đem một túi lưới bán cho ta, ta tính ngươi một trăm văn."

Cốc Vũ cứng lại, không biết nên khóc lớn một trận hay là nên cười to ba tiếng, hối hận là, Cốc Vũ tự trách mình sao không sớm đưa tới cho Miêu lão tiên sinh một chút, trước kia còn bán một văn tiền một cái, còn tưởng rằng mình kiếm lớn, một ngày qua đi buôn bán lời hai trăm văn, nếu lúc trước mình đem mặc sinh đến tiệm trước, sau đó mới đi bán trái cây, có thể không ra chuyện thiệt như vậy.

Nên cười to là, trái cây này có nhiều ưu việt, cũng không lo nguồn tiêu thụ, cùng lắm mở nhiều nơi bán là được, chính yếu vẫn là mình muốn trồng trước, mình cũng không tổn thất gì, còn biết một đại tin tức như vậy, tính kỹ mình cũng không thiệt, vì thế nói: "Miêu gia gia, lần trước ngài đã cứu ta cha, đây là ra đưa cho ngài."

Miêu lão tiên sinh cười ha ha, "Ngươi xem ngươi cái dạng này, còn nói là tặng cho ta, nhưng đau lòng đi, thầm mắng lão nhân này, lại lừa ta một trăm văn. Bất quá như vậy cũng tốt, ta ngào xong, lần tới ngươi đến mang về cho Nhị bá mẫu ngươi ăn."

Cốc Vũ thấy Miêu lão tiên sinh đem mình thành tiểu tham tiền, quyệt miệng, "Gia gia! Hừ, ta Cốc Vũ mới không phải là người keo kiệt như vậy, ta đem trái này trồng, chờ cây trưởng thành kết trái, ta hàng năm cho ngài một sọt!"

Miêu lão tiên sinh lúc này lại hắt cho Cốc Vũ một chậu nước lạnh, "Trái này không dễ trồng, muốn trồng trước kia ta đã sớm trồng, ngươi nói có kỳ quái hay không, ngươi đừng nhìn thấy trái này ăn ngon, nếu ngươi đem hạt trồng trong đất, mọc ra cây, cho dù là kết trái, cũng không nhất định có thể ăn, ta có trồng qua trái vừa chua lại chát, căn bản không cách nào bỏ vào miệng."

Cốc Vũ vừa nghe lại mất tinh thần, thầm nói sao thứ này lạ như vậy, nghĩ lại cũng đúng, nàng biết, mấy thứ này chịu ảnh hưởng hoàn cảnh, cây con trưởng thành, không nhất định có thể kết quả, nàng thầm mắng mình mãi đến giờ phút này mới nhớ tới, lúc trước phụ thân chẳng phải đã trồng qua đào mật một lần, trồng trong sân, đúng là không có thể ăn, nhưng chiết cành lại khác, đầu Cốc Vũ có chút lớn, chẳng lẽ ta muốn chiết cành thử xem.

An Cẩm Hiên thấy mặt Cốc Vũ lúc sáng lúc tối, thật buồn cười, nhưng có Miêu lão tiên sinh, không tiện nói thêm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook