Điền Viên Cốc Hương

Chương 142: Tra ra manh mối

Thẩm Duyệt

15/07/2016

Khí thế trên người đại tiểu thư không bình thường, không sợ hãi cũng không buồn bực, chỉ mạnh mẽ đánh giá một chút, mỉm cười nói, "Ta không biết các ngươi, chỉ là trướng mành nhà ta do cô nương này thêu, công phu, chỉ thêu, hơn nữa mẫu thêu, ta mỗi ngày đều xem nên không cần nhìn chằm chằm, cô nương này vừa ra tay ta đã biết, còn muốn ta đếm từng mũi thêu?"

Phạm lão bản hướng Thạch Trung nháy mắt, thấy hắn thờ ơ, sắc mặt có chút xanh mét, sợ khuê nữ mình chịu thiệt, vội nói: "Ngươi nói không nhận thức, dựa vào cái gì nói là nàng làm? Xem cũng không xem, liếc mắt một cái cũng không?"

Đại tiểu thư đi tới kéo Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, "Ta không biết vị cô nương kia, nhưng ta gặp qua tiểu từ và cô nương này, lúc đó ở cửa hàng của Vương đại nương, tự mình vẽ mẫu, thêu ra ta cũng vừa lòng, ta làm theo yêu cầu của bọn họ, dĩ nhiên rõ ràng. Phạm lão bản còn có gì không rõ ràng sao?"

Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư đang cười khanh khách kia, mới nhớ tới khách hàng ôn nhuận ngày đó, giao việc thêu trướng mành, cho tới nay người ta còn nhớ rõ, mình lại không nhớ có người ôn nhã như vậy.

Tam tiểu thư nghiêm cẩn phân biệt một hồi, cũng chỉ vào hàng thêu của Tiểu Mãn nói cùng đồ án kia không sai biệt lắm.

Dưới tình huống này Tú Nhi có chút chột dạ, nhưng đã giương cung không thể quay đầu, không phục nói, "Các ngươi rõ ràng là cấu kết với nhau, một hồi nhận thức một hồi không biết, muốn hãm hại chúng ta, chúng ta nói cái gì cũng không được."

Miêu lão tiên sinh lúc này cười lạnh nói: "Thì ra không chỉ có ta cùng bọn họ cấu kết, các tiểu thư của Đình Trưởng cũng là cấu kết, khó trách Cốc Vũ nói xem diễn, thật là có ý tứ."

Ánh mắt Kinh Trập đảo qua người Tú nhi, cắn môi nhịn xuống không nói gì.

Tiểu Mãn đem đồ thêu của mình và của Tú Nhi đi lại, "Kỳ thực không cần thiết phức tạp như vậy, cô nương thêu chính là tiếp châm, lúc nhỏ nương đã dạy qua, mọi người đều cho rằng thêu một tầng, tóm lại là có thể thêu tốt, không biết là nếu thêu hoa mai, chúng ta dùng dài ngắn châm, căn bản liền không cần nhiều chỉ như vậy, sáng tối cũng phân rõ ràng, thêu ra đầy đặn, bên này vừa nhìn thấy quá mức phiền phức, không nói cái khác, chỉ thêu còn không biết dùng hết bao nhiêu."

Tú Nhi không biết than thở cái gì, Kinh Trập liếc mắt một cái đâm thêm, "Muốn nói ra trước mặt mọi người? Ít nhất nên giữ chút mặt mũi cho mình đi!"

Tú Nhi chảy nước mắt, phảng phất mọi người đều khi phụ nàng, chạy đến bên Thạch Trung, "Biểu ca, ngươi nhìn đi, bọn họ đều không giảng đạo lý, vốn bọn họ biết nhau trước, để nhà chúng ta lọt bẫy, những người này đều khi dễ ta!"

Tiểu Mãn nhìn Thạch Trung gật đầu, dùng ánh mắt ngăn Cốc Vũ lại, quay đầu cao giọng nói, "Nếu Tú Nhi cô nương mỗi câu đều cho là chúng ta khi phụ nàng, vốn có một chuyện ta không nghĩ nói, nhưng lúc này nếu không nói sợ là không được, tam cô nương, mời ngươi đem hoa mai ta thêu hủy đi cũng xong, cất đi cũng xong, sẽ đem đồ án của bức tranh thêu đếm xem mỗi đóa hoa đến cùng là bao nhiêu châm!"

Nghe như vậy không chỉ tam tiểu thư có hứng thú, ngược lại đại tiểu thư vừa rồi bị Tú Nhi ép buộc, cũng không phục lấy từ trên án qua, tiến đến trước mặt người bị ngăn đón bên ngoài, đếm từng kim.

Kết quà làm mọi người lắp bắp kinh hãi, bất luận là nụ hoa hay đóa hoa nở rộ, đều là chín mươi chín kim! Tú Nhi thêu một đống, không biết dùng hết bao nhiêu cái chín mươi chín kim.

Quần chúng ồ lên.



Sự tình rõ ràng, Đình Trưởng lúc này gõ bàn, dĩ nhiên là Cốc Vũ bọn họ lấy đồ của mình về, còn có tiền bị cắt xén, cửa hàng bị phạt bạc khiển trách, việc nhỏ bị bọn họ náo lớn như vậy, truyền đi ra ngoài phỏng chừng sinh ý cũng bị xuống thấp.

Mấy nhà vui vẻ, mấy nhà sầu, bên kia ủ rũ như chó mất ổ, bên Cốc Vũ cao hứng phấn chấn. Hai vị tiểu thư nhà Đình Trưởng kéo Tiểu Mãn không chịu để nàng đi, nói là muốn lãnh giáo, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, Kinh Trập, Đại Lâmcũng được mời về phái sau, lại nghe nói mấu thêu đồ án là bút tích của Kinh Trập và An Cẩm Hiên, Đình Trưởng lại lôi kéo đi viết chữ vẽ tranh, còn lại Cốc Vũ và Đại Lâmtán gẫu.

Nếu không vì sắc trời đã không còn sớm, phỏng chừng bọn họ vẫn không được ra nhanh như vậy, bên kia đã hẹn với Tiểu Mãn, về sau Cốc Vũ đi thôn trấn, Tiểu Mãn cũng phải ghé qua chơi, dù sao thêu thùa bổ sung gia dụng ở đây cũng có thể thêu, bên kia còn nói An Cẩm Hiên và Kinh Trập có thể đến nha môn giúp đỡ sao chép sổ sách lâu năm.

Dù vị Tam tiểu thư sang sảng kia có chút lưu luyến, cũng đành vẫy tay cáo biệt.

Trở ra cửa, Tiểu Mãn đi giữa Kinh Trập và Đại Lâm, Cốc Vũ cố ý thả chậm bước chân, nàng còn có một nghi vấn, vì sao Tú Nhi nhận thức Kinh Trập, sự thật mà không phơi bày, luôn giống một cái nút thắt không cởi bỏ không thoải mái.

Buổi chiều, bóng nắng chiếu xuống vạn vật kéo theo cái bóng thật dài, trên đường, một người đứng thẳng tắp Thạch Trung.

Cốc Vũ và An Cẩm Hiên không có sắc mặt tốt, nếu không vì hắn sẽ không có chuyện phiền phức như vậy, lúc này còn đứng ở chỗ này làm gì?

"Chó khôn không sủa bậy, thật buồn cười, không đi an ủi biểu muội nũng nịu đi? Ngốc ở đây phơi nắng. Thật lãng phí thời gian tốt a, không phải mọi người đều nói là cái gì Bộ đầu sao? Hỏa nhãn kim tinh phải không? Chẳng lẽ cũng vì hai giọt nước mắt cá sấu mà không kiếm ra đầu mối? Làm bộ đầu làm đến nước này cũng thật buồn cười, đánh mặt mình thôi? Xứng đáng!"

An Cẩm Hiên vốn giận, nghe Cốc Vũ nói như vậy, nhịn không được muốn cười, nhìn mặt Thạch Trung tím lại, lại không đi, đứng cúi đầu nghe Cốc Vũ mắng, tựa hồ đang thụ huấn.

Tiểu Mãn thấy hắn cảm thấy đáng thương, "Cốc Vũ ngươi nói xong thì thôi, cũng chẳng trách Bộ đầu người ta, ai kêu lúc đó các ngươi động thủ chi, sự việc này đã biết rõ ràng rồi, hắn chỉ làm bổn phận của mình."

An Cẩm Hiên hừ lạnh một tiếng, "Chỉ sợ là rất bổn phận đi, nếu không là thân thích ngươi lại như thế sao? Mắt chó nhìn người thấp, nếu không là Tiểu Mãn tới, còn không phải biểu muội ở đó đổi trắng thay đen, bộ đầu cậy thế hiếp người, có thu đồ của người khác không còn không biết kia."

Thạch Trung ngẩn ngơ, "Là ta sai rồi, cố ý nói một tiếng thật có lỗi với các ngươi."

Cốc Vũ và An Cẩm Hiên không để ý hắn, mắt nhìn sang chỗ khác.

Kinh Trập thấy hắn như vậy không nhiều lời, đi qua vỗ vai của hắn, "Được rồi, sau này còn gặp lại!"

Nói xong, vòng qua Thạch Trung đi, Tiểu Mãn liếc hắn cười mỉm, cũng gật đầu đi qua, thấy vậy Thạch Trung ngẩn người, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên hừ một tiếng, cũng không nói.

Thạch Trung thấy mọi người như thế, không hiểu, đi theo phía sau bọn họ, tự kiểm điểm mình, "Lúc đó các ngươi cũng nhận định chúng ta cấu kết nhau, nếu biết rõ ràng nhất định sẽ không náo thành như vậy, lại nói ta thật không biết cửa hàng bọn họ làm như vậy..."



Không có người quay đầu, phảng phất như không có người ở phía sau, Thạch Trung cũng không biết nên dừng lại hay tiếp tục đi theo, thấy Tiểu Mãn ngoái đầu nhìn lại cười, lại nhìn hắn gật đầu.

Thạch Trung ngẩn người, bước chân không tự chủ được ngừng lại, lúc này bọn họ đi về hướng mặt trời, đầu ánh vàng lóng lánh, tâm Thạch Trung như bị lôi kéo, nửa ngày, mới lấy khăn trong lòng ra xem.

Cốc Vũ than thở hai câu, "Tỷ, ngươi mềm lòng, những người này còn không phải khi dễ chúng ta, nhận định chúng ta là trộm, mắt chó nhìn người thấp, coi chúng ta là mặt người dạ chó..."

Kinh Trập quay đầu cười cười, "Cốc Vũ, chuyện cũng không còn cách nào, cũng không hoàn toàn là lỗi Thạch Trung, nếu không ngươi muốn hắn làm sao bây giờ, cho dù người kia không là cậu hắn, chỉ là lão bản, hắn đi vào nhìn thấy Cẩm Hiên bẻ tay người ta, người kia lại nói Cẩm Hiên là trộm, phải bắt đi điều tra thôi. Thạch Bộ đầu có chút ý tứ."

Cốc Vũ nghe vậy không nói gì thêm, lòng vẫn không thoải mái, đá hòn đá nhỏ trên đất, "Không trách hắn chẳng lẽ trách chúng ta sao?" An Cẩm Hiên chà xát tóc của nàng, "Không cần so đo, ngươi nghĩ lại, nếu lần này không phải chúng ta, ai biết cửa hàng kia còn hố người khác hay không, coi như chúng ta đập chiêu bài hắc điếm nhà này, chúng ta lần này ra tay vì tích phúc đi."

Có thế Cốc Vũ mới dễ chịu một chút, quay lại, "Cũng đúng, nếu không phải là chúng ta, phỏng chừng cửa hàng này tiếp tục hại người, còn có Tú Nhi kia, bộ dáng vô tội đáng thương, còn cái gì biểu ca biểu muội, thật làm người ta buồn nôn!"

An Cẩm Hiên lúc này phốc xuy cười, "Ha ha, ta hiểu được, là biểu ca biểu muội kia làm ngươi không thoải mái đúng không, ta nói với ngươi một việc, ngươi đừng té tại đây đi."

Nói xong An Cẩm Hiên thả chậm bước chân, Cốc Vũ cũng đi chậm theo, tràn ngập tò mò, "Là chuyện gì, Cẩm Hiên ca?"

Còn chưa hỏi, Cẩm Hiên cố nén cười, suýt chút đụng phải một gốc cây ven đường, sờ đầu mình, rốt cục nhịn xuống , "Cốc Vũ, ngươi có nhớ lúc trước có một ngày Hoàng bà mối tới làm mai cho Kinh Trập?"

Cốc Vũ không hiểu, quan hệ gì tới Hoàng bà mối?

Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ không hiểu, tiếp tục nói tiếp hai câu, "Khụ khụ, hai cái cửa hàng, khảo tú tài cái gì, Kinh Trập quản lý..."

Cốc Vũ phốc một tiếng, cười ha ha, xoa bụng mình, ngồi xổm trên đường cái tiếng cười to một hồi lâu.

Thì ra là thế, khó trách Kinh Trập có biểu cảm như vậy, còn tại công đường kêu Tú Nhi tự cho mình một ít thể diện, khó trách Tú Nhi nhìn thấy bọn họ kinh ngạc như vậy, còn có lúc trước An Cẩm Hiên nói có ý tứ. Nếu là mình, hơn phân nửa sẽ nói trẳng ra, Tú Nhi lúc trước còn nói cái gì biểu ca biểu muội với Thạch Trung, còn là tảng đá hoa lan, sau lưng đề thân với Kinh Trập, còn không phải là tự đánh vào mặt mình, hay một khuê các tiểu thư!

Cười xong Cốc Vũ giận, vì Kinh Trập, "May mắn đã không đồng ý, chỉ có 2 cửa hàng như vậy đã khinh người, nếu lúc đó ta biết, ta sẽ nói ra."

An Cẩm Hiên cười lắc đầu, "Là Kinh Trập có chỗ hơn người, tóm lại cho người khác một đường sống."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook