Điền Viên Cốc Hương

Chương 140: Vô sỉ là vô địch?

Thẩm Duyệt

13/07/2016

Sự tình vốn không phức tạp, khó là hai bên nào đều cho là mình phải.

Đình Trưởng cũng hao tâm tốn sức, huống hồ này có liên quan đến bức tranh thêu , hắn căn bản không biết phán định như thế nào, không thể kết luận ai có lý.

Cách nói hai người đương nhiên cũng khác nhau, lão bản hàng thêu nhận định An Cẩm Hiên là trộm, An Cẩm Hiên nói lão bản cắt xén đồ của mình.

Thạch Bộ đầu cũng không biết ai có lý, hắn thấy lúc mình đến cửa hàng, An Cẩm Hiên đang bẻ tay lão bản, không phải một mình hắn thấy , tổng cộng là bốn người, cứ như vậy, thế cục tựa hồ bất lợi với An Cẩm Hiên.

An Cẩm Hiên cũng không hốt hoảng, chính là nói: "Nếu nói như vậy, chúng ta gửi bán bức tranh thêu vô duyên vô cớ bị cắt xén, chúng ta ngay cả phản kháng cũng không có sao?"

Cứ như vậy, vẫn còn khúc mắc.

An Cẩm Hiên chỉ bức tranh thêu, "Nếu ngươi nhận định là của ngươi, ngươi nói đi là thêu cái gì, màu gì, vải gì, mình buôn bán sẽ không rõ ràng mình bán cái gì đi?"

Lão bản trong lúc nhất thời có chút chán nản, đồ trong cửa hàng nhiều, sao hắn nhớ hết, huống hồ thứ này không của hắn, vì thế hắn cho rằng An Cẩm Hiên, Cốc Vũ làm khó dễ hắn, cả giận: "Đều là hàng mua, ai nhớ được rõ ràng như vậy."

An Cẩm Hiên hừ lạnh một tiếng, "Thêu hoa mai là tơ lụa, cỏ linh chi là Vân Châu cẩm, tơ lụa có thể phụ trợ sắc màu tốt nhất..." Một phen nói ra, làm mọi người chấn động, một tiểu tử ăn mặc phổ thông như vậy lại có bản sự này.

Lão bản không chịu nhận thua, "Thì tính sao, nói không chừng hắn đã sớm xem qua, làm ăn trộm không có chút bản sự nói không chừng đã sớm bị người bắt được. Chỉ bằng này cũng không thể nói là của hắn, lại nói lúc trước hắn và tiểu nữ tặc một trước một sau đến cửa hàng của ta, nói muốn mua này nọ, nào biết mua bán không xong ngược lại muốn đoạt lấy, còn có thiên lý không, nếu Trung Nhi không kịp thời đuổi tới, ta còn không biết bộ xương già này còn không." Nói xong, lão bản mập mạp còn rơi xuống hai giọt nước mắt cá sấu.

"Cái gì tiểu nữ tặc đại nữ tặc, ngươi nói chúng ta trộm ngươi thế nào !"

An Cẩm Hiên vừa nghe thanh âm giòn tan này, "Cốc Vũ! Sao ngươi trở lại?"

Cốc Vũ cười mỉm, "Cẩm Hiên ca, sao ta có thể đi một mình chứ."

Lão bản nói nhỏ vài câu, "Chính là tiểu nữ tặc này, còn dám tới đây, Trung Nhi bắt lấy nàng !"



Thạch Trung lúc trước còn đứng bên cậu, nhưng càng nói tựa hồ càng ngày càng không như lúc đầu, lúc này còn kêu như vậy ở đại đường, có chút bất đắc dĩ, "Cậu, Đình Trưởng ở đây, nói rõ ràng mới đúng."

Cốc Vũ thấy Thạch Trung không xấu như tưởng tượng, huống hồ An Cẩm Hiên không bị thương đứng ở công đường, tâm nàng liền an ổn, muốn nói rõ lí lẽ nàng không khiếp sợ, "Đình Trưởng đại nhân, sự tình ngươi cũng nghe nói, chỉ là hắn há mồm tiểu nữ tặc ngậm miệng tiểu nữ tặc, cửa hàng thêu có bao lớn, chẳng lẽ ngay cả nơi để hàng đều quên sao? Sự thật chính là, thứ này vốn là của chúng ta, chúng ta gửi bán ở cửa hàng của hắn, hôm nay vì tiền gửi bán không đúng số, hắn còn muốn đem bức tranh thêu chúng ta nuốt trọn, vật như vậy, ta nghĩ bọn họ không thêu được, đều do nương ta và tỷ tỷ ta thêu. Lúc trước từng bán cho một người khách, tìm người nọ tới hỏi liền biết."

Lúc này lão bản ngang ngược, càng không chịu nhận, dù sao hắn không nói ra người khách kia An Cẩm Hiên bọn họ sẽ không tìm thấy, bị tra hỏi nóng nảy muốn ra mưu ma chước quỷ, "Đình Trưởng đại nhân, các ngươi đều thấy, thứ này căn bản không phải bọn họ có thể thêu ra, còn nói cái gì nương cùng tỷ tỷ, cũng không thấy bóng dáng ai, dựa vào cái gì phải tin tưởng bọn họ. Lại nói ta có người chứng, lúc vài vị huynh đệ đi qua chuyện không rất rõ ràng sao, ngài không cần bị che mờ, ta là người làm ăn đứng đắn."

Cốc Vũ hừ lạnh một tiếng, "Nếu không nuốt đồ của chúng ta, sao chúng ta động thủ với ngươi, đơn giản là muốn lấy đồ của mình về, chẳng lẽ vậy cũng sai, giả thiết ta và Cẩm Hiên ca không có cách nào, ai mạnh có thể chiếm đồ người khác, vậy còn có vương pháp hay không?"

"Ngươi không cần biện giải, ta là thương gia đứng đắn, láng giềng chung quanh đều có thể làm chứng, nhưng không biết các ngươi ở đâu ra, không chừng là gạt tiền tài người chung quanh ..."

Cốc Vũ biết Vương Thị và Tiểu Mãn bọn họ khẳng định không đến kịp, để bọn họ chờ lâu như vậy lại không có một lý do thích hợp khẳng định là không thuyết phục, huống hồ mình cũng đang dính líu trong án này, mọi người tin hay không tin là một chuyện, nàng đem hy vọng gửi gắm trên người Hứa Thế Cùng, dù sao tửu lâu Hứa Thế Cùng ở trấn trên đã có chút tuổi đời, mọi người có thể tin, nhưng lúc này không biết Hứa Thế Cùng ở chỗ nào.

Lão bản cho rằng mình nói trúng, càng nhận định bọn họ không là người ở thôn trấn, xem ra hơn phân nửa là lai lịch bất chính, lúc tặng đồ Vương đại nương hắn còn vụng trộm tra qua, không tin ép không được hai tiểu tử này.

Ngoài cửa một lão tiên sinh râu tóc bạc trắng khoan thai đi vào, vẻ mặt tức giận, đầy vẻ không vừa lòng, "Không biết tiểu tử kia đem ta đến nơi đây làm gì, một chút chuyện so với cứu người còn trọng yếu hơn? Di, Cốc Vũ, ngươi ở đây làm gì? Không có chuyện gì, theo ta trở về!"

Thấy hắn vừa vào cửa, Cốc Vũ vui sướng, "Sư phụ!"

Miêu lão tiên sinh khụ khụ hai tiếng, "Sư phụ cái gì sư phụ, không lo học y, chọc vào người không phân rõ phải trái làm cái gì, Cẩm Hiên sao ngươi cũng bị bắt vào đây? Toàn Tử ngươi làm Đình Trưởng như thế nào, chuyện mấy bức tranh thêu sao khó phán như vậy chứ, sự tình rõ ràng thôi, nương Cốc Vũ và tỷ tỷ hắn xuất thân cửa hàng thêu trong thành, mấy thứ này liếc mắt một cái, kết quả là ai thêu? Ngươi nói nói có tay nghề như vậy hay không? Ngươi nói ngươi mua hàng? Hàng hóa thượng đẳng trong cửa hàng của mình tới từ nơi nào đều không biết, óc ngươi chứa cái gì vậy? Chậc chậc chậc, lần tới ta xem không cần đi chỗ ta, là đồ đệ của ta, lần tới nói không chừng ngươi cũng không buông tha bộ xương già này có phải không?"

Đình Trưởng thấy Miêu lão tiên sinh đi vào, tuy mặt mũi không nhịn được, nhưng cũng cố nén, nha đầu kia và tiểu tử là đồ đệ Miêu lão tiên sinh, dĩ nhiên sẽ không là kẻ trộm, nhưng vì sao lão bản muốn oan uổng hai đứa trẻ.

Không ngờ đến nông nỗi này, lão bản vẫn cứ không chịu thừa nhận, dứt khoát nói, "Được được, ngươi nói vừa rồi ta không nói, còn không phải bởi vì, khụ khụ, bởi vì khuê nữ ta!"

Cốc Vũ xoay mặt qua một bên, rất muốn nhỏ vào mặt bóng loáng kia, "Quản khuê nữ ngươi chuyện gì!"

Lão bản nhìn qua Thạch Trung bên kia, thây mặt cháu ngoại trai mình không có biểu cảm gì, bộ dáng tiếc rèn sắt không thành thép, "Còn không phải là Tú nhi, ngươi tiểu tử này là người vô tâm, các ngươi không biết buôn bán khó xử, thứ này nếu không khéo bán không được, lúc trước vì cửa hàng thêu của Vương đại nương ở một bên, sinh ý đều bị đoạt đi, nhà chúng ta khó khăn a. Tú Nhi liền đau khổ luyện tập tú nghệ, thật vất vả tốt chút, lại có hai người đến quấy rối, ta không biết vì sao Miêu lão tiên sinh ở cùng bọn họ. Đồ của Tú Nhi vốn ta làm cha không muốn lấy bán trong cửa hàng, nhưng phải nói trên công đường, về sau nàng phải làm sao bây giờ?"

Nói như vậy tuy có chút gượng ép, nhưng không có trở ngại, hơn nữa người nói xong làm mặt khổ, làm cho người ta sinh lòng thương hại, Miêu lão tiên sinh thở phì phì đứng ở một bên, cũng không biết nói như thế nào.



Cốc Vũ liếc An Cẩm Hiên, khó trách cửa hàng này không chịu mua hàng của bọn họ, khó trách cắt xén này nọ, còn gặp chuyện lớn như vậy, là oán hận chất chứa sao? Cửa hàng Vương đại nương nếu không nhờ mình đưa hàng bán, chỉ sợ không áp được người này, Vương đại nương đã chuyển đi rồi, muốn đem oán hận báo trên người mình và An Cẩm Hiên? Bằng không mấy bức tranh thêu đáng bao nhiêu bạc, lại khó xử hai người như vậy.

Chuyện mua bán, có đôi khi không thể nói rõ.

Tú Nhi là người trong cửa hàng, đã có người đi đón, rất nhanh liền gọi tới.

Cốc Vũ nhìn chằm chằm nàng, một thiếu nữ mười lăm sáu tuổi, mặc rất đẹp, không giống cha tai to mặt lớn, dáng người tương đối lanh lợi, không biết vì sao dùng một vải che khuất mặt mình, sinh động đi vè hướng đại đường bên này, mắt luôn liếc nhìn Thạch Trung Bộ đầu.

"Đại nhân truyền gặp tiểu nữ tử, xin hỏi có chuyện gì?"

Đình Trưởng sửng sốt, người xem nghị luận, người như vậy thêu đồ cũng rất bình thường.

Đình Trưởng vỗ bàn, chợt ngẩn người nói, "Ngươi chính là Tú Nhi?"

"Tiểu nữ chính là Tú Nhi."

"Mấy thứ này do ngươi thêu?"

Tú Nhi đi đến trước mặt, phân biệt một hồi, rồi mới nói, "Đúng là."

Cốc Vũ không biết nói gì, nếu nàng không tận mắt nhìn thấy, nếu mình không biết mấy thứ này là nương của mình thêu, nàng cũng không biết một người sẽ nói dối, không biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào, xem ra thật đúng là cha con, nàng còn làm ra vẻ vô cùng vô tội, đứng ở công đường còn giả dạng đáng thương.

"Làm sao chứng minh được là ngươi thêu?"

Tú Nhi trầm mặc nửa ngày, "Cửa hàng phụ thân sinh ý không tốt lắm, Tú Nhi không thể giúp gì, mình may vá không khéo, chỉ thêu vài thứ để đó giúp đỡ, như thế cũng không thể nói không có nhân chứng , chính là... Chính là, ta thêu còn có một mảnh ở... Ở trên người biểu ca."

Nói xong, Tú Nhi cúi đầu, thẹn thùng nhìn Thạch Bộ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook