Điền Viên Cốc Hương

Chương 138: Tiền tài là mầm tai hoạ

Thẩm Duyệt

10/07/2016

Mấy ngày sau khi Hoàng bà mối đến nhà làm mối, sự tình phai nhạt, không có ai nhắc tới.

Cốc Vũ thường đi Miêu thị y quán ở trấn trên, Cốc Vũ học rất mau, ngày thường nếu Miêu lão tiên sinh hỏi gì nàng đều có thể trả lời, chỉ là có khi không biết có phải vì Cốc Vũ biết nhiều thứ, hiện đại cổ đại thường trộn lẫn, có đôi khi tên thuốc hoặc liều lượng có chút sai biệt, kết quả là, Miêu lão tiên sinh như cũ không cho nàng khám bệnh, nói là nàng hỏa hậu còn không đến, huống hồ nàng cũng còn quá nhỏ, về sau chậm rãi thì tốt rồi.

Cốc Vũ không nghĩ nhiều, dù sao nàng cũng không một lòng một dạ chẩn đoán, chính là cảm khái lúc trước mình học y bất quá vì thần tiên quả mới thuận miệng đồng ý, sau thấy có tác dụng mới tiếp tục học, nếu kêu nàng đặt hết tâm tư ở y thuật, làm một nữ y nàng làm không được. Mặc dù hiện tại, Cốc Vũ vẫn điền đầu nghĩ cách kiếm tiền, tiền từ máy tuốt hạt cũng không đủ xài, nàng lại không muốn Lí Đắc Tuyền đi làm công cho người ta, sự tình lần trước còn là bóng ma. Đại ca Kinh Trập cũng không nhỏ, tỷ tỷ Tiểu Mãn cũng sắp mười lăm, Hạ Xuyên quá nhỏ cũng không muốn để hắn chịu khổ, tóm lại còn cần nỗ lực.

Miêu lão tiên sinh cũng nhìn ra Cốc Vũ không một lòng một dạ học y, cũng không cưỡng cầu, chỉ là chậm rãi xem.

Cốc Vũ lúc này đi y quán, nghe tiểu nhị nói thần tiên quả đã có quả, vui sướng chạy tới nhìn một hồi, càng không có tâm tư nghe sư phụ dạy và học, trong đầu nghĩ đến vài mẫu thần tiên quả của nhà mình, năm trước đã chiết cây, bộ dạng không sai, không biết hiện tại lớn lên trông thế nào, thường đi xem, giữa khoảng cách 2 cây còn trồng một ít mặc sinh, năm nay mặc sinh y quán dùng không cần lo, chỉ cần muốn là có thể nhổ mang đến.

Có lẽ ra cửa sớm hơn ngày xưa, xe trâu An Cẩm Hiên đánh không có chờ ở cửa, Cốc Vũ cười mỉm, nghĩ dù sao sắc trời còn sớm, mình đi dạo một chút. Dù sao mình và An Cẩm Hiên đã hẹn rồi không ở y quán thì ở tửu lâu, luôn gặp nhau.

Cốc Vũ đi ra con đường lát đá phía sau, đầu hạ ánh mặt trời tà tà chiếu vào, trong ngõ nhỏ có phụ nhân mang theo rổ đi ra bờ sông phía sau trấn giặt quần áo, cũng có nhà nhỏ, làm một it nến hoặc là chưng một ít điểm tâm bày quán trên đường cái bán, trong ngõ nhỏ đứa nhỏ cũng giúp đỡ nhà làm việc, cũng có đứa chạy đùa trong ngõ nhỏ. Cốc Vũ đi trên đường lát đá cảm thấy đặc biệt bình tĩnh, hết thảy đều rất tốt đẹp, người bình thường có người bình thường ngày, hộ nông dân đi trấn trên bán đồ mình trồng, chậm rãi qua cuộc sống của mình.

Không có gì không tốt.

Cốc Vũ không nghĩ đến từ trong ngõ nhỏ đi ra, bờ tưởng cũng yên tĩnh mang phong cách cổ xưa, trên đường cái lại là một cảnh tượng khác, các loại cửa hàng cùng quầy hàng mỗi ngày một tăng nhiều. Chung quanh tửu lâu Hứa Thế Cùng, quán cơm đều đã thay đổi, ào ào xây thành tửu lâu, vì thế không thấy được tửu lâu Hứa Thế Cùng, không chỉ không thấy được, còn vì xây sớm vài năm bộ dáng có chút cũ kỹ.

Cốc Vũ thấy xe trâu ở cửa tửu lâu, cười thầm đi vào, nhưng An Cẩm Hiên cũng không ở tửu lâu, Cốc Vũ hỏi chưởng quầy , "Có phải Cẩm Hiên ca lại đi hàng vải bên kia? Không biết sao luôn qua bên kia, không biết có bị người ta đuổi ra."

Chưởng quầy vẫn gảy bàn tính, "Cốc Vũ, ngươi không biết, Cẩm Hiên cùng tiểu nhị tiệm vải nói nhiều nha, nếu cách ngày không đi, tiểu nhị ở tiệm vải Tiểu Tảng nhắc tới, hắn ở đó buồn chết. Nhưng lúc này ngươi đoán sai, hắn không có đi bên kia, nói là muốn đi hàng thêu tính tiền, nhìn xem nếu tốt lại đưa thêm đồ qua."

Lúc này Cốc Vũ mới nhớ tới. Buổi sáng ra cửa, bọn họ mang theo bức tranh thêu của Tiểu Mãn và Vương Thị, cửa hàng kia cũng do hai người bọn hắn đi tìm, không biết có thuận lợi hay không, Cốc Vũ không ngồi lại, đứng dậy đi qua bên kia.

Hàng thêu lúc trước vốn kinh doanh rất tốt, hơn nữa bức tranh thêu của Tiểu Mãn và Vương Thị được cho là thượng đẳng, sinh ý tự nhiên tốt hơn nhà khác, sau này càng làm càng lớn hơn, nhưng con lão bản nương nghe nói tiền đồ trong thành khá hơn, liền chuyển hàng thêu vào trong thành.



An Cẩm Hiên và Cốc Vũ đã sớm tìm một cửa hàng thêu mới, nhưng không có nhiều giao tình, đem giá định có chút thấp, sau này thuyết phục mãi mới đồng ý gửi bán, bán ra cho cửa hàng 5 văn tiền.

Cốc Vũ vừa đi vừa nghĩ, lấy được tiền thêu, nghĩ đợi lát nữa cầm bạc đi mua chút cá thịt chỉ thêu, Hạ Xuyên quá nhỏ không thể mệt hắn, lại đánh mấy cân rượu cho Lí Đắc Tuyền, thứ khác xem lại nói.

Đến gần một ít liền nghe tiếng tranh cãi, cũng không quá để ý, vốn làm buôn bán, cùng khách hàng có chút tranh cãi cũng không kỳ quái, nghe kỹ không quá thích hợp, tiếng tranh cãi có thanh âm An Cẩm Hiên, Cốc Vũ nóng nảy chạy đi qua.

Trong cửa hàng là lão bản cùng An Cẩm Hiên, lúc này mặt hai người đều đỏ lên, bên nào cũng cho là mình phải.

Nghe một hồi Cốc Vũ mới rõ ràng, thì ra An Cẩm Hiên đến lấy bạc, lão bản nói giá, tuy bán có chút thấp nhưng cũng là bán đi ra ngoài, nào ngờ lúc này người mua bức tranh thêu quay lại, nói là tiểu thư thích, muốn mua thêm hai bức, là tám mươi văn giá vân vân.

An Cẩm Hiên vừa nghe liền tức giận, lão bản vừa nói là sáu mươi, khấu trừ 5 văn trả năm mươi lăm văn, lão bản cũng không phục, hai người liền ầm ĩ lên, khách mua tự nhiên bỏ đi.

Cốc Vũ nghe cũng có chút căm tức, làm buôn bán lại không giữ chữ tín, vốn nàng không có hảo cảm với lão bản có bộ râu cá trê, lúc trước nếu có cách, các nàng cũng sẽ không dây dưa với hắn, nào ngờ hắn nhẫn tâm cắt xén nhiều tiền như vậy.

Cái này cũng chưa tính, lão bản còn nói: "Nếu không vì lúc trước thấy các ngươi là tiểu hài tử đáng thương, ta làm sao có thể đồng ý chuyện như vậy, đem này nọ đặt ở nơi này của ta, ta không cắt xén tiền tài của các ngươi, năm mươi lăm văn mua của các ngươi, các ngươi còn cảm thấy mình bị thiệt? Bán giá cao không phải là bản sự của ta sao?"

Cốc Vũ vừa nghe hắn ngụy biện, cả giận nói: "Lúc trước không nói như vậy, chúng ta nói bán sáu mươi văn cho ngươi, là chính ngươi nói không có lời sẽ lỗ vốn, chúng ta mới nói đặt ở nơi này, bán đi 1 thứ cho ngươi 5 văn tiền, lúc trước ngươi nói như thế nào, còn không phải nói như vậy tốt, hai bên cũng không thiệt, dù bán ra hai trăm văn một mảnh cũng không thể lừa dối, hôm nay lại nói như thế nào?"

Thanh âm Cốc Vũ vừa mau lại trong, nói ra những câu có lý, nhất thời lão bản có chút không chịu nổi, liền nói ngang, "Vậy thì sao? Dù sao... Dù sao cũng chỉ năm mươi lăm văn, muốn hay không, cũng không biết quỷ nghèo nơi nào chạy tới thôn trang, nói không chừng là trộm đến! Nhìn các ngươi cái dạng này, nói thứ này là ngươi thêu hay hắn thêu, quỷ đói thôn trang ngay cả cơm ăn không đủ no, còn đến lừa gạt, lại nói các ngươi có được vải tốt sao!"

Con mẹ hắn, có còn là người không? Cốc Vũ quá giận, "Ngậm máu phun người! Trả lại đồ cho chúng ta, nói gì cũng không bán ở nơi này!"

Lão bản không nhúc nhích, thân mình mập mạp chống trên quầy, vẻ mặt nhơn nhơn, không đem hai hài tử để vào mắt, càng nói bọn họ là trộm, "Các ngươi sớm đi, nháo lên ta không sợ, các ngươi bất chính, ước định cái gì? Cái gì ước định? Còn không phải tự các ngươi nói ra, lại nói các ngươi nhận định thứ này là của các ngươi? Ta nói là của ta, là của cửa hàng thêu! Tránh ra tránh ra "

Càng ác liệt, Cốc Vũ thừa dịp lão bản không thèm để ý đoạt lại, lão bản mập mạp tát qua.

An Cẩm Hiên lúc này bất chấp, gặp người không giảng đạo lý, cũng không cần phải nói đạo lý, hắn nắm lấy tay lão bản, kéo lại, rồi vặn tay hắn, thân mình chuyển qua.



Chỉ nghe một tiếng tru lên, lão bản vốn béo không linh hoạt, lúc này ăn đau kêu một tiếng, đầu ghé vào quầy, tự mình đụng rơi ra một cái bao, kêu trời kêu đất, "Tiểu ca, tiểu ca thủ hạ lưu tình, có chuyện từ từ nói từ từ nói."

An Cẩm Hiên vẫn tức giận, "Ta không dong dài với ngươi, đem đồ trả lại chúng ta, còn có bán đi tám mươi văn, không, cho ngươi 5 văn, thừa lại trả cho ta, ta không so đo với ngươi ."

"Từ từ nói."

Lão bản lại đếm ra hai mươi văn, lấy đồ ra đặt ở quầy, An Cẩm Hiên còn lắc lắc tay hắn, sợ hắn lại ra giở trò.

Cốc Vũ lấy đồ trên quầy, kiểm tra từng khối, nhìn An Cẩm Hiên, thiếu hai khối.

Lão bản làm mặt khổ, "Chỉ có nhiêu đó, các ngươi có nhớ lầm không?"

An Cẩm Hiên không nói chuyện, trong tay lại thêm lực, nước mắt lão bản đều chảy ra, có thế này mới tiếp tục nói, "Ôi uy, tay của ta đều bị chặt đứt, để ta nghĩ lại a, phụ nữ của ta cầm một khối trở về, con khối kia để ta nghĩ lại, nga nga, chính là lần trước thiên kim nhà Đình Trưởng tới, ta đưa cho nàng, ta phải đi cầm về."

Cốc Vũ không biết nói gì, lão bản thật đúng là, một bộ muốn tiền không muốn sống, còn dám nói lung tung, "Ngươi còn lấy trở về, không dong dài với ngươi, với ngươi muốn sáu mươi văn, về phần khối phụ nữ ngươi dùng qua, hoàn trả chúng ta cũng không cần, không được giở trò!"

Lão bản xoay tròng mắt, "Ngày nay ta không có làm buôn bán, nơi nào đến nhiều như vậy bạc..."

Lại dong dài một đống lớn, ý là không có tiền. Cốc Vũ bất đắc dĩ, cũng không biết phải làm sao bây giờ. An Cẩm Hiên không phục, "Dựa vào cái gì lừa dối chúng ta, hừ! Không lấy ra chúng ta không bỏ qua!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, còn có một thanh âm cất cao giọng nói: "Cậu, ta mang theo các huynh đệ đên chỗ ngươi này "

An Cẩm Hiên và Cốc Vũ sửng sốt, còn kéo lão bản, thấy 4 người mặc áo màu xám, tựa hồ là nha môn. Nhìn thấy tình trạng này, An Cẩm Hiên ổn định tinh thần buông tay, cầm đồ trên quầy muốn đi.

Lão bản gặp cứu tinh, kêu to kéo áo An Cẩm Hiên lại, "Trung Nhi mau! Tiểu tử này là trộm, bắt lấy bọn họ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook