Đích Trưởng Nữ

Chương 122: Từ hôn thành công

Hạ Nhật Phấn Mạt

01/08/2016

Lâm Khê Nhiễm vẫn luôn trong tâm thái chờ đợi lời đồn đại từ từ mất đi, đang chờ chuyện tiến triển. Thế nhưng, dường như ông trời không hề đứng về phía hắn. Ngày lại ngày trôi qua, lời đồi đại không những không lắng xuống, ngược lại còn có khuynh hướng ngày càng bùng lên. Điều này làm cho Lâm Khê Nhiễm cảm thấy vô cùng nóng ruột, nhưng lại không có cách nào. Hắn thực sự lo lắng, nếu cứ tiếp tục như thế này, hôn ước giữa hắn và Khả Nhân thật sự khó giữ được.

Thế nhưng, đối với một nhân vật chính khác trong lời đồn đại là Triệu Khả Nhân mà nói, tâm tình nàng lại vô cùng tốt. Nàng làm nhiều việc như vậy, chính là muốn giải trừ hôn ước với Lâm Khê Nhiễm mà thôi, lời đồn đãi truyền đi càng lợi hại, nàng càng vui vẻ, bởi vì, điều này chứng tỏ nàng lại tiến gần mục đính thêm một bước. Hơn nữa, tuy rằng lời đồn đãi truyền đi rất lợi hại, thế nhưng, lời đồn đãi hầu như đều nghiêng về một bên, bây giờ Triệu Khả Nhân chính là đối tượng mà mọi người đồng tình!

Bởi vậy, cuộc sống của Triệu Khả Nhân hết sức thoải mái. Giống như ngày hôm nay, thời tiết rất đẹp, Triệu Khả Nhân đến bên ngoài viện của Hạ Vũ viên tản bộ, nhìn ngắm phong cảnh đẹp như vậy, thời tiết tốt như vậy, hơn nữa tâm tình cũng rất tốt, cho nên, trên mặt nàng ta không hề tắt nụ cười.

Nhàn Lạc ở một bên hầu hạ thấy tâm tình Triệu Khả Nhân tốt như vậy, cười mở miệng nói, "Tiểu thư, mấy ngày nay tâm tình của người thoạt nhìn rất tốt! Quả thật là người gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái!"

Nhàn Lạc tự nhiên là biết tiểu thư nhà mình vì sao lại vui như vậy rồi. Nàng ta chính vì biết tâm tình Triệu Khả Nhân tốt, nên mới dám mở miệng trêu đùa. Nếu tâm tình tiểu thư không tốt, nàng thật sự không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện! Chính bởi vì ỷ vào tiểu thư tâm tình đang tốt, sẽ không quở trách, nàng ta mới dám nói chuyện mà không lo ngại gì như vậy.

Quả nhiên, sau khi nghe Nhàn Lạc nói, Triệu Khả Nhân không hề tức giận, mà liếc nhìn Nhàn Lạc một cái, nhưng trong ánh mắt không hề có tia quở trách nào, "Nhàn Lạc, chỉ có ngươi là thích nói bừa."

Thấy Triệu Khả Nhân không có chút tức giận nào, Nhàn Lạc cũng không sợ, cười mở miệng nói, "Tiểu thư, thật ra tâm tình của người tốt, đó mới chính là chuyện tốt, không phải sao? Điều đó chứng tỏ, tiểu thư, người sẽ rất nhanh đạt được tâm nguyện rồi, không phải sao?"

Sau khi nghe Nhàn Lạc nói, tuy Triệu Khả Nhân ngoài miệng không nói, nhưng vui sướng ở trên mặt thì không làm sao mà che giấu được.

Nhàn Vân không cam lòng bị lạnh nhạt cũng cười mở miệng nói, "Đúng vậy! Tiểu thư, người xem, bây giờ lời đồn đã xôn xao dư luận. Cho nên, hôn sự của người xem ra là chắc chắn sẽ bị hủy bỏ, đến lúc đó tiểu thư người sẽ có thể quang minh chính đại ở bên cạnh thái tử điện hạ rồi."

Lời của Nhàn Vân, làm cho Triệu Khả Nhân cười càng thêm vui vẻ. Khuôn mặt của Khả Nhân đã ửng đỏ, "Đúng vậy, việc này quả thật là phát triển theo hướng đã dự tính."

"Đúng vậy!" Nhàn Lạc nói tiếp, "Thật là không ngờ sự việc lại tiến hành thuận lợi như vậy. Xem ra, lão gia và phu nhân thật đã hao phí hết tâm tư cho việc này!"

Sau khi nghe Nhàn Lạc nói, Triệu Khả Nhân vô cùng tán thành gật đầu, "Nếu không phải phụ mẫu đồng ý giúp, chỉ dựa vào khả năng của một mình ta, thì dù thế nào cũng đều không làm được như vậy."

Nói đến đây, Triệu Khả Nhân tán thưởng nhìn Nhàn Vân, "Kỳ thật, nói ra thì, vẫn thật nên cảm tạ Nhàn Vân. Nếu không phải là Nhàn Vân, bây giờ ta có lẽ vẫn đang khổ não vì việc này."

Sau khi nghe Triệu Khả Nhân tán thưởng, trong mắt Nhàn Vân lóe lên vẻ đắc ý, nhưng rất nhanh chóng biến mất. Nàng ta cúi đầu, cung kính trả lời, "Tiểu thư người quá khen. Thật ra, nói đến cùng, vẫn là do lão gia và phu nhân lo lắng cho tiểu thư, nên mọi việc mới được giải quyết nhanh như vậy."

Sau khi nghe Nhàn Vân nói, trong lòng Triệu Khả Nhân vẫn có chút lo lắng, "Tuy bây giờ sự tình quả thật phát triển theo hướng chúng ta đã dự định. Nhưng mà, nếu ngày nào hôn ước còn chưa được giải trừ, trong lòng ta vẫn không sao dễ chịu được."

Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhân, Nhàn Lạc vội vã mở miệng trấn an nói, "Tiểu thư, người cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, người xem, hiện tại lời đồn ngày càng bùng lên, sự việc cũng đi theo chiều hướng mong muốn, người đừng lo lắng nữa."

Triệu Khả Nhân nhẹ nhàng chau mày, "Nhàn Lạc, ngươi nói cũng đúng, nhưng, ngày nào sự việc vẫn chưa chắc, thì trong lòng ta vẫn lo lắng phập phồng."

"Tiểu thư, không cần lo lắng." Nhàn Lạc cười cười rồi mở miệng nói, "Người xem, bây giờ mọi người đều đang truyền tai nhau sự việc này, hôn sự giữa người và Lâm thế tử thế nào cũng không thể tiếp tục tiến hành nữa rồi. Giải trừ hôn ước chỉ là việc sớm muộn, người cũng không cần quá lo lắng."

"Ta cũng biết." Triệu Khả Nhân hít sâu một hơi, "Nhưng hôn sự của ta và Lâm Khê Nhiễm liên quan đến hai nhà, cho nên, chỉ cần một ngày chưa giải trừ hôn ước, lòng ta vẫn chưa thể yên được."

Thấy Triệu Khả Nhân lo lắng, nhưng Nhàn Lạc lại không lo lắng chút nào, "Tiểu thư, người hãy yên tâm. Việc lần đó xảy ra ở Vọng Nguyệt lâu, bây giờ có lẽ đã truyền đến tai tất cả mọi người rồi. Chính là lần đó, tiểu thư bị thương, việc này rõ ràng là Lâm thế tử bị đuối lý. Hơn nữa, còn có sự trợ giúp của lão gia và phu nhân! Cho nên tiểu thư cứ yên tâm là được rồi."

"Chuyện ngươi nói ta đều biết." Triệu Khả Nhân thở dài một hơi, "Thế nhưng, chỉ cần sự việc còn chưa được giải quyết, thì lòng ta như đeo một tảng đá vậy, luôn cảm thấy sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Thấy Triệu Khả Nhân lo lắng, Nhàn Lạc cười, mở miệng khuyên nhủ, "Tiểu thư, người suy nghĩ nhiều quá, thật ra việc này tuy mọi người còn chưa nói ra rõ ràng, nhưng hiện giờ tình hình rất sáng sủa. Việc Lâm thế tử tại Vọng Nguyệt lâu trách mắng người, còn ra tay làm người bị thương, nhiều người như vậy đều nhìn thấy. Người cũng biết, người tại Vọng Nguyệt lâu đều là quan lại quyền quý, bây giờ việc này đã được lan truyền mạnh trong kinh thành! Nên, dù thế nào, hôn sự này của hai người tuyệt đối sẽ không thể tiếp tục được nữa."

Mặc dù biết Nhàn Lạc nói hết sức có lý, nhưng Triệu Khả Nhân vẫn lo lắng, "Nhàn Lạc, là ngươi không biết thôi, hôn sự này vốn là Trung Nghĩa hầu phủ và Trấn Bắc hầu phủ cùng định ra, vốn đây là hôn sự của Triệu Khả Nhiên. Nhưng, sau này mới đổi thành của ta. Nhưng dù là ta hay là Triệu Khả Nhiên đều là đại diện cho Trấn Bắc hầu phủ. Nếu muốn giải trừ hôn sự này, vậy sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ với Trung Nghĩa hầu phủ. Cho nên, bây giờ ta chính là lo lắng điều này!"

"Tiểu thư, người suy nghĩ nhiều rồi." Nhàn Lạc cười nói, "Lão gia và phu nhân thương người như vậy, hơn nữa, bọn họ cũng biết hiện tại tiểu thư với thái tử điện hạ là lưỡng tình tương duyệt, tin rằng bọn họ tuyệt đối sẽ không phản đối việc này, không phải sao?"

"Cái này ta biết." Triệu Khả Nhân thở dài không biết làm sao, "Thật ra, người ta lo lắng không phải là phụ mẫu, mà là tổ phụ. Dù sao nếu muốn hủy hôn sự này, nhất định phải được tổ phụ đồng ý, nếu không thì tuyệt đối không được. Nhưng mà, bây giờ chúng ta không biết thái độ của tổ phụ, nên ta vẫn có chút lo lắng."

Nhàn Lạc cười cười, mở miệng nói, "Tiểu thư, người đừng suy nghĩ nhiều quá. Dù sao bây giờ mọi việc vẫn đang tiến hành thuận lợi, nô tỳ tin rằng không lâu sau nguyện vọng của tiểu thư nhất định sẽ thành sự thật, hơn nữa, tiểu thư, hầu gia vẫn vô cùng thương yêu tiểu thư, nên việc này nhất định sẽ thành công."



Sau khi nghe Nhàn Lạc nói, Triệu Khả Nhân nở nụ cười, "Cũng đúng, tổ phụ vẫn luôn thương ta, tin rằng sẽ không để cho ta chịu ủy khuất, hơn nữa, lần này Lâm Khê Nhiễm ở trước mặt mọi người động thủ với ta, tổ phụ biết được cũng tuyệt đối sẽ không muốn ta gả qua đó nữa!"

"Đúng vậy." Nhàn Lạc ở một bên phụ họa nói, "Tiểu thư, người phải biết rằng, việc lần này Lâm thế tử động thủ với người, không phải là việc giữa hai người nữa rồi. Tiểu thư, người đại diện cho thể diện của Trấn Bắc hầu phủ, Lâm thế tử, dưới tình huống như vậy động thủ với người, thậm chí chỉ là vì một nữ tử thanh lâu. Nô tỳ nghĩ, việc nhục nhã như vậy, ngay cả hầu gia có lẽ cũng sẽ không chịu được! Cho nên, tiểu thư, người hãy yên tâm. Mọi việc nhất định sẽ tiến hành như trong kế hoạch."

"Cũng đúng." Sau khi nghe Nhàn Lạc phân tích, Triệu Khả Nhân tán đồng gật đầu, "Đúng vậy, Nhàn Lạc ngươi phân tích rất chuẩn xác, lần này Lâm Khê Nhiễm đánh vào không phải là mặt của ta, mà là đánh vào thể diện của Trấn Bắc hầu phủ. Tin rằng việc lần này, tổ phụ cũng tuyệt đối sẽ không ngăn cản."

Sau khi nghe Triệu Khả Nhân tán thưởng, Nhàn Lạc cũng đưa ánh mắt đắc ý nhìn Nhàn Vân. Thật ra, mấy ngày nay, giữa Nhàn Vân và Nhàn Lạc minh tranh ám đấu vô cùng quyết liệt. Hai người đều vì tranh giành sự chú ý và tán thưởng của Triệu Khả Nhân mà không ngừng tranh đấu. Thế nhưng, chỉ cần ở trước mặt Triệu Khả Nhân, các nàng vẫn duy trì vẻ thân mật bên ngoài.

Đối với sự tranh đấu trong tối ngoài sáng giữa Nhàn Vân và Nhàn Lạc, trong lòng Triệu Khả Nhân hết sức rõ ràng. Có thể nói, năng lực quan sát và năng lực suy luận của Triệu Khả Nhân là rất tốt, cho nên sao lại không nhìn ra sự tranh đấu giữa hai nha hoàn thiếp thân của mình cơ chứ! Thế nhưng, đối với việc này, Khả Nhân cũng không đếm xỉa đến, giống như chính mình không phát hiện được chút nào, thấy đó chỉ là đấu đá náo loạn nhỏ giữa hai nha hoàn mà thôi. Hơn nữa, nàng cũng không tin, Nhàn Vân và Nhàn Lạc sẽ vì tranh đấu mà gây ra chuyện gì lớn. Hơn nữa, trong lòng Khả Nhân còn cho rằng, giữa hai người họ có chút đấu đá nhau thì đó là chuyện tốt. Bởi vì có áp lực mới có động lực. Có động lực mới có thể làm việc cho nàng càng tốt hơn!

Cứ như vậy, Triệu Khả Nhân chính là biểu hiện không chú ý tới sự tranh đấu giữa Nhàn Vân và Nhàn Lạc, tiếp tục mang hai người họ đi tản bộ ở trong sân.

Lúc này, tiểu nha hoàn Bình nhi chạy tới, vội vàng hành lễ với Triệu Khả Nhân, "Chào nhị tiểu thư."

Sau khi thấy Triệu Khả Nhân, tiểu nha hoàn Bình nhi rất cung kính cúi đầu hành lễ, cho nên, không ai chú ý tới, lúc nhìn thấy Triệu Khả Nhân thì trong mắt Bình nhi lóe lên tia oán hận. Sau khi thấy Bình nhi, Triệu Khả Nhân nhẹ cau mày, "Có việc gì cần bẩm báo không?"

Bình nhi vẫn không có ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng trả lời, "Thưa nhị tiểu thư, Á nhi tỷ tỷ bên người phu nhân đến, nói là phu nhân muốn mời tiểu thư đến Thanh Hà các gặp mặt, nói là có việc muốn thương lượng với tiểu thư."

"Có việc muốn bàn bạc với ta." Triệu Khả Nhân nhẹ cau mày, nàng không biết rốt cuộc mẫu thân có chuyện gì quan trọng như vậy, nhất định phải gọi nàng ngay lập tức, "Có biết là việc gì hay không?"

Bình nhi không có ngẩng đầu lên, tiếp tục nói, "Nô tỳ không hiểu rõ lắm, Á nhi tỷ tỷ không có nói."

Thấy Bình nhi vẫn cúi đầu, Triệu Khả Nhân nhíu chặt chân mày, "Ngươi, ngẩng đầu lên trả lời."

Triệu Khả Nhân cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy bộ dạng sợ hãi rụt rè của nha hoàn trước mắt này, trong lòng nàng bỗng tức giận vô cớ, đặc biệt là, nàng đã nói lâu như vậy rồi mà nha hoàn này vẫn cứ không ngẩng đầu lên, lẽ nào nha hoàn này xấu như vậy sao?

Nhưng, sau khi nghe Triệu Khả Nhân phân phó, Bình nhi vẫn không ngẩng đầu lên như cũ, chỉ thấp giọng trả lời, "Nô tỳ sợ hãi. Nô tỳ rất xấu, chỉ sợ làm nhị tiểu thư hốt hoảng, nên mới không dám ngẩng đầu lên."

Sau khi nghe Bình nhi nói, Triệu Khả Nhân cười lạnh một tiếng, "Lá gan ta khá lớn, ngươi hãy cứ ngẩng đầu lên đi! Hôm nay ta muốn nhìn một chút khuôn mặt thật sự của ngươi. Hơn nữa, có phải ngươi đã từng làm điều gì trái với lương tâm hay không! Nếu không thì tại sao không chịu cho ta xem dáng vẻ của ngươi!"

Triệu Khả Nhân thật sự là không nhớ nổi nha hoàn trước mắt này rốt cuộc là ai, nhưng đối với việc nha hoàn này hết lần này tới lần khác chống lại mệnh lệnh của nàng, nàng vẫn là hết sức tức giận, nên khăng khăng muốn nha đầu trước mắt ngẩng đầu lên, nàng muốn xem là nha hoàn nào mà lại chống lại mệnh lệnh của nàng như vậy.

Bình nhi bị ép không còn cách nào, đành phải ngẩng đầu lên. Vừa nhìn dáng vẻ của Bình nhi, Triệu Khả Nhân liền không nhịn được chau mày, Bình nhi không phải rất xấu, nhưng trán của nàng ta lại có một vết sẹo không nhỏ, làm cho dáng vẻ vốn thanh tú trở nên khó coi.

Sau khi thấy dáng vẻ của Bình nhi, Triệu Khả Nhân phất phất tay, "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi. Nên làm việc gì thì đi làm việc đó đi, tự ta sẽ đi tìm Á nhi."

Sau khi nói xong, Triệu Khả Nhân mang theo Nhàn Vân và Nhàn Lạc rời đi. Nhưng nàng không biết là, sau lưng nàng, một ánh mắt oán hận vẫn luôn chăm chú nhìn nàng.

Nhìn bóng lưng Triệu Khả Nhân rời đi, Bình nhi không nhịn được hận ý, đặc biệt là vừa rồi nàng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Triệu Khả Nhân, hận ý trong lòng lại càng sâu hơn. Nhìn bóng lưng Triệu Khả Nhân, Bình nhi không nhịn được cười lạnh, Triệu Khả Nhân lại còn dám ghét bỏ mình. Lúc đầu nếu không phải là nàng ta, thì mình sao lại biến thành dáng vẻ như thế này chứ! Nếu không phải là Triệu Khả Nhân, mình cũng sẽ không...

Vừa nghĩ tới những việc mà Triệu Khả Nhân đã từng làm đối với mình, Bình nhi không nhịn được hận ý. Triệu Khả Nhân không phải là là ỷ vào việc nàng ta là tiểu thư, nên cứ như thế mà chà đạp những nô tài như bọn họ hay sao? Thế nhưng, dù thế nào, bản thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Khả Nhân.

Triệu Khả Nhân đã rời đi tự nhiên là không biết Bình nhi đối với nàng hận ý đầy lòng, nàng lúc này, trong lòng vẫn đang tự hỏi rốt cuộc lúc này mẫu thân tìm mình là có chuyện gì!

Không lâu sau, Triệu Khả Nhân đã đi tới Thanh Hà các. Thế nhưng, Á nhi không dẫn Triệu Khả Nhân đến đại sảnh của Thanh Hà các, mà trực tiếp dẫn Triệu Khả Nhân đến phòng của Tần Hương Hà.

Triệu Khả Nhân vẫn đi theo Á nhi, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nàng không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện quan trọng gì, mà lại nói chuyện ở trong phòng, chứ không phải nói ở đại sảnh. Thế nhưng, Triệu Khả Nhân cũng không hỏi gì cả, chỉ im lặng theo Á nhi đến phòng của Tần Hương Hà.

Vừa đi vào phòng, Triệu Khả Nhân liền thấy Tần Hương Hà đang ngồi ở bàn bên cạnh chờ mình, hơn nữa, trên mặt mẫu thân tươi cười, xem ra tuyệt đối không phải là chuyện gì xấu. Vừa nghĩ đến điều này, nàng ta vững bụng hơn nhiều.

"Mẫu thân, con đến rồi đây." Triệu Khả Nhân cười đi về phía Tần Hương Hà.



Nhìn thấy nữ nhi tươi cười xinh đẹp đi về phía mình, đây là nữ nhi làm mình tự hào nhất, nụ cười của Tần Hương Hà lại càng xán lạn. Ngay cả tâm tình bị Triệu Khả Nhiên làm cho hỏng bét mấy ngày trước cũng dường như trở nên tốt hơn một cách kỳ lạ.

Nhìn Triệu Khả Nhân, trong lòng Tần Hương Hà vô cùng tự hào, đúng vậy, Khả Nhân mới là người quan trọng nhất trong lòng mình. Nghĩ tới những lời Triệu Khả Nhiên nói với mình mấy ngày trước, lại đem ra so sánh, Tần Hương Hà liền cảm thấy Khả Nhân thật đúng là nữ nhi khôn ngoan nhất trong lòng mình.

Chờ sau khi Triệu Khả Nhân ngồi xuống, Tần Hương Hà mới mở miệng nói, "Được rồi, tất cả các ngươi đều lui ra đi! Ta và nhị tiểu thư có việc quan trọng cần bàn bạc."

Sau khi nói xong, Tần Hương Hà nhìn Tần Ma Ma đang đứng ở bên cạnh mình, mở miệng nói, "Tần Ma Ma, ta có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với Khả Nhân, lát nữa ngươi đứng giữ cửa, dù là ai, cũng không cho vào đây, biết chưa?"

Tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng sau khi thấy thái độ cẩn thận chặt chẽ như vậy của Tần Hương Hà, Tần Ma Ma vô cùng cung kính trả lời, "Vâng, phu nhân, người hãy yên tâm, nô tỳ sẽ canh chừng cẩn thận."

Rất nhanh, tất cả nha hoàn đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân.

Thấy dáng vẻ thần bí như vậy của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhân cảm thấy hết sức kỳ quái, mẫu thân người tìm con rốt cuộc là có chuyện gì! Sao lại thần bí như vậy, còn muốn mọi người đi ra ngoài."

Nhìn Triệu Khả Nhân, trên mặt của Tần Hương Hà không ngừng được tươi cười, "Khả Nhân, con đoán xem, xem thử có thể đoán được hay không."

Thấy dáng vẻ của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhân có thể biết, hôm nay mẫu thân thật sự rất vui vẻ, bằng không, tuyệt đối sẽ không có tâm tình tốt như vậy mà nói cười với nàng, vì thế, nàng cười trả lời, "Mẫu thân, con không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhất định là chuyện tốt! Nếu không, sao người lại vui như vậy!"

Tần Hương Hà cười thần bí, "Khả Nhân, kỳ thực chuyện này có liên quan tới con, nếu con biết rồi, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng."

"Có liên quan tới con?" Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhân cau mày, nghĩ đến, rốt cuộc là chuyện gì? Có thể khiến cho mẫu thân vui như vậy, hơn nữa cũng sẽ khiến cho mình vui vẻ.

Đột nhiên, trong đầu Triệu Khả Nhân linh quang chợt lóe, chẳng lẽ nói, vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng của Triệu Khả Nhân không ngừng kích động, "Mẫu thân, lẽ nào, chẳng lẽ là nói, là hôn sự của con, đúng không?"

Nhìn dáng vẻ vui đến nỗi nói năng lộn xộn của Triệu Khả Nhân, Tần Hương Hà cười sờ sờ đầu của nàng, "Đúng vậy, đây chính là tin tốt mà hôm nay ta muốn nói với con. Hôm qua phụ thân con đã đi Trấn Bắc hầu phủ một chuyến, bàn bạc với tổ phụ con về hôn sự của con rồi."

"Thật sao?" Triệu Khả Nhân vội hỏi, "Mẫu thân, tất cả lời người nói đều là thật chứ? Vậy tổ phụ nói thế nào, người có đồng ý giải trừ hôn ước không?"

Thấy dáng vẻ vội vàng của Triệu Khả Nhân, Tần Hương Hà cũng không giấu diếm, cười nói, "Vốn tổ phụ con không đồng ý, nói rằng hôn ước này liên lụy rất rộng. Thế nhưng, phụ thân của con vẫn khuyên, tổ mẫu của con ở một bên lên tiếng phụ họa, cho nên, cuối cùng tổ phụ của con mới chịu đồng ý."

Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhân ngay lập tức vui vẻ ra mặt, "Mẫu thân, người nói thật sao? Tổ phụ đã đồng ý? Vậy chính là nói hôn ước của con có thể giải trừ rồi phải không?"

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Triệu Khả Nhân, trong lòng Tần Hương Hà cũng hết sức vui vẻ, "Đúng vậy, là sự thật. Hôm nay, phụ thân con đã qua bênTrung Nghĩa hầu phủ rồi, chính là để thương lượng chuyện từ hôn."

"Vậy thật là tốt quá." Sau khi nghe được tin này, Triệu Khả Nhân liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, trước đây, nàng vẫn luôn lo lắng, nếu việc từ hôn tiến hành không thuận lợi, vậy phải làm thế nào mới tốt. Đặc biệt là mỗi ngày một trôi qua, nhưng lại chẳng có chút tin tức nào, điều này không khỏi làm cho nàng cảm thấy vạn phần lo lắng.

Ngay cả sáng sớm hôm nay, nàng vẫn đang lo lắng nếu mọi việc không thuận lợi thì phải làm thế nào mới tốt, nhưng không ngờ, bây giờ mọi việc đều đã được giải quyết, phụ thân đã đi từ hôn. Mọi việc thuận lợi như vậy thật sự khiến nàng vui mừng!

"Khả Nhân à! Hôn ước của con đã được hủy bỏ rồi." Thấy dáng vẻ vui mừng của Triệu Khả Nhân, Tần Hương Hà cũng hết sức vui vẻ, nhung cũng tuyệt đối không quên việc quan trọng hơn, "Bây giờ con đã độc thân rồi, không còn bị hôn ước ràng buộc. Hơn nữa sai lầm của lần từ hôn này đều xuất phát từ Lâm Khê Nhiễm, cho nên, con sẽ không bị liên lụy chút nào. Vậy, bây giờ con cũng nên nắm chắt thời cơ một chút."

Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhân nhất thời chưa phản ứng kịp, "A!"

Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhân, Tần Hương Hà cười chẳng biết làm sao, "Ta nói là, việc của con và thái tử. Không phải con nói, thái tử nhìn trúng con sao? Vậy con phải nắm chắt cơ hội. Nhất định phải nhanh chóng, nếu không, ta lo là đêm dài lắm mộng."

Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhân xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời, "Vâng, mẫu thân, con biết rồi, con sẽ xem xét mà làm."

Sau khi nghe Triệu Khả Nhân trả lời, Tần Hương Hà hết sức hài lòng gật đầu, "Vậy là tốt rồi, bản thân con nắm chắt là được rồi. Con làm việc, ta vẫn rất yên tâm."

Tiếp đó, hai người lại hàn huyên thật lâu, chuyện trò rất vui vẻ.

Rất nhanh, hôn sự của Triệu Khả Nhân và Lâm Khê Nhiễm cũng đã được giải trừ, mọi việc tiến hành rất thuận lợi. Vốn là Lâm Khê Nhiễm vẫn luôn không đồng ý giải trừ hôn ước, Nhưng, dù nói thế nào cũng được, lần này đều do hắn làm sai, nên Lâm Trí cũng không để ý tới Lâm Khê Nhiễm không đồng ý, mà trực tiếp đồng ý. Dù Lâm Khê Nhiễm muốn phản đối, cũng không có cách nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Trưởng Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook