Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 8: Anh Có Em Quản Rồi

Đỗ Hồng

18/11/2016

Tuấn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha với một tư thế tuyệt đẹp như một vị vua vậy . Vâng và vị công tử này đã đợi chị heo nhà mình chính xác là một tiếng và hiện tại đã là 7 giờ => bà chị đã muộn học . Nghe tiếng bước chân "nhẹ nhàng , êm ái" của nó , anh đưa mắt về phía phát ra âm thanh .

- Ngủ dậy rồi hả vợ ? - Anh nở một nụ cười mà như không cười nói

" Á thôi chết anh ấy bảo đón mình đi học mà , chắc là phải đợi lâu lắm rồi .. ai da ...Thùy Linh ơi là Thùy Linh mày đúng là ngốc , vô tích sự mà . " Nó nhăn nhó mặt đứng trên bậc cầu thang

- Ba mẹ có lên gọi em nhưng sợ phá giấc ngủ của em nên anh bảo rằng anh sẽ chờ. Nhưng anh cũng không ngờ em lại ngủ ngon như vậy . Nào bây giờ đi thôi . - Anh đi đến chỗ nó giơ tay về phía đối diện nói

"Ba mẹ , gọi như vậy có sớm quá không đây? " - Má nó hơi ửng hồng nhìn anh

- Đi đâu giờ ạ ? - Nó nhìn anh nói

- Còn đi đâu nữa , anh xin ba mẹ cho em nghỉ rồi vì biết chắc là sẽ bị muộn . Nào , bây giờ anh đưa em đi ăn sáng . - Anh nhìn nó cười nhẹ

- Tuân lệnh sếp !!! - Nó giơ tay chào nghiêm cười hì hì rồi đặt tay mình lên tay anh

Nhìn nó , anh phì cười , quả là một cô vợ đáng yêu . Anh cầm tay nó bước vào chiếc xe thể thao trắng rồi vụt đi .

- Bao giờ em tốt nghiệp ? - Anh đang lái xe thì quay sang hỏi nó

- Khoảng gần một tháng nữa ạ , có việc gì sao ?- Nó hỏi

- Sao trăng gì nữa , em đó phải cố mà học vào , cố mà phải đỗ đế còn cưới anh đấy - Anh cốc nhẹ vào trán nó

- Ơ hay , vậy thì chính anh đang là người gián tiếp làm em thi trượt đấy - Nó xoa trán phụng phịu

- Vì? - Anh nhìn nó



- Nếu hôm nào cũng như hôm nay thì em còn học hành vào đâu - Nó bĩu môi

- Hahaa , chỉ có hôm nay là ngoại lệ thôi , còn đến những hôm khác thì anh sẽ có biện pháp riêng - Anh nhìn nó cười gian tà

- Biện pháp ? - Nó nhìn anh ngờ vực

- Bí mật - Anh nói

Cứ thế chiếc xe phóng vụt đến nhà hàng - nơi chứa đầy đồ ăn mà nó chờ đợi . Bước vào nhà hàng , không khí thật khác lạ , mọi người xung quanh không hẹn mà cùng nhau nhìn chằm chằm vào tụi nó làm nó đổ cả mặt

- Anh , bộ mặt em có dính gì sao? - Nó khoác chặt lấy tay anh , nhớn người lên hỏi nhỏ

- Đâu có , vợ anh rất xinh . Sao nào? - Anh cười nói

- Thế sao mọi người cứ nhìn em thế - Nó chau mày

- Đâu có nhìn anh đấy , chắc họ ghen tị với em đấy tại em có một người chồng đẹp rạng ngời như vậy mà . - Anh cười vênh mặt rồi chỉ tay về phía góc căn phòng nói - Đó , em nhìn xem toàn là phụ nữ , mắt họ vẫn mở tròn nhìn về phía này này , em đoán xem họ ngắm ai - Anh nhìn nó cười đắc chí

- Xí , xem ra xung quanh anh cũng có nhiều ong bướm quá ha - Nó nhìn mông lung nói

- Vợ ngốc , anh có em quản rồi còn gì , đừng lo - Anh nhéo má nó

- Ai thèm - Nó bĩu môi

- Hahaa thôi vào ăn thôi nào - Anh cười tươi rồi dẫn nó ngồi xuống chiếc bàn trống ở phía góc căn phòng .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook