Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 107: Chương 75.2

Tam Thiên Lưu Ly

25/06/2018

Nếu như biết sớm một chút… Sớm một chút…

Có thể thay đổi được chuyện gì sao?

Buồn cười nhất chính là, ngay cả chính hắn cũng không thể xác định được chuyện này.

Phần hai

Đến lúc này, ngay cả cô cũng ý thức được tình hình có chút không đúng lắm.

"Greens, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Trong đầu Greens chỉ có một suy nghĩ, muốn bảo vệ cô, cho nên thực tế tàn khốc này thật sự vẫn nên…

"Không được gạt ta!"

"…"

Mạc Vong nhớ câu hỏi của Greens lúc nãy, lại nghĩ tới Esther đã lâu không về, tất cả dị trạng bị xem nhẹ vào giờ phút này cuối cùng cũng liên kết với nhau, cô nắm chặt quả đấm, đôi mắt đen nhánh nhìn đối phương chăm chú, trầm giọng hỏi: "Esther đã xảy ra chuyện gì?"

"Hắn…"

"Ta không hy vọng nghe được những câu dối gạt từ miệng của ngươi." Cô vừa nói vừa bước đến gần hắn hơn. Rõ ràng cao hơn đối phương, Greens lại cảm thấy mình bị một cỗ tà khí không rõ hoàn toàn áp chế, cho tới lúc hắn không tự chủ quỳ xuống, tự mình thể nghiệm loại phục tùng phát ra từ tân đáy lòng này: "Bệ hạ…" Đây chính là uy nghiêm chân chính của Ma vương bệ hạ sao?

"Greens, nói ra tất cả."

“… Dạ." Greens cung kính cúi đầu.

Lúc này cô không giống bất cứ lúc nào trong quá khứ, cô lúc này làm cho người ta không kìm được có cảm giác mãnh liệt muốn hiến dâng tất cả…Không dung thứ cho bất cứ sự lừa gạt và tâm cơ nào…

Vì vậy, hắn thành thật nói ra tất cả mọi chuyện mình biết.

"Ý của ngươi là…" Một cơn gió đêm thổi qua làm váy của cô bay phần phật, nhìn thoáng qua giống như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ: "Esther biết tính mạng của mình sắp gặp nguy hiểm, cho nên mới rời khỏi ta, lựa chọn một mình chết trong im lặng?"

"Vâng, đúng là như vậy ạ."

"Ngu xuẩn."

“…”

"Nguyên nhân thúc giục hắn làm như thế là gì?"

"Sợ rằng có liên quan đến tình hình của Ma giới."

"Tình hình của Ma giới?" Đây là lần đầu tiên cô nghe được câu nói có liên quan đên chuyện này, bây giờ cô mới nhớ ra, lúc trước khi còn sống chung, Esther và Greens luôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái nói đến các phong tục tập quán thú vị ở nơi đó, nhưng lại chưa bao giờ giới thiệu rõ ràng nơi đó với cô. Mà thật sự trong lòng cô cũng muốn trốn tránh, bây giờ nghĩ lại… Quả nhiên là có nguyên nhân.

"Đúng vậy." Greens gật đầu nói tiếp: "Kể từ lần trước sau khi Ma vương sống thọ và chết tại nhà, Ma vương bệ hạ mới chậm chạp không xuất hiện, trong triều đình dần dần xuất hiện rối ren. Nhưng đúng lúc này, có một tổ chức xuất hiện, bọn họ hô to khẩu hiệu là “thứ chúng ta cần không phải là Ma vương, mà là tự do”. Thật sự vô cùng xấu hổ, nếu như không qua nhiều triều đại Ma vương chăm lo việc nước, bọn họ làm sao có thể được hưởng cuộc sống bình an như thế, rồi có sức lực và tiền bạc làm ra loại chuyện nhàm chán thế này." Nói xong, đột nhiên Greens phát hiện lời hình như mình nói lệch đề tài quá xa, vội vàng vòng trở về.

"Bởi vì cũng gần ba mươi năm rồi không có Ma vương mới xuất hiện, không ít người quên đi tín ngưỡng, quên đi sự tôn kính, quên đi sự sợ hãi, bọn họ tin cái khẩu hiệu tội ác tày trời đó, cho rằng Ma Thần Đại Nhân cũng đồng ý với sự lựa chọn của bọn hắn."

"Ma Thần?" Tên này cũng không giống Ma vương, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này, đây hình như là thần linh duy nhất của Ma giới, tất cả mọi người đều tin phục hắn, mà hắn cũng đảm nhiệm tất cả công việc của thần linh, chuyện gì cũng trông nom.

"Đúng vậy." Greens tiếp tục nói: "Bởi vì Ma vương tân nhậm xuất hiện bình thường đều cần Ma Thần Đại Nhân chỉ rõ, nhưng cũng gần ba mươi năm thần cũng…. Sau đóchúng ta mới hiểu, sức lực của ma thần đại nhân bị những tên tiểu nhân hèn hạ kia không biết dùng các nào cắt giảm, cho nên người bị buộc phải lâm vào ngủ say. Nhưng mà cuối cùng Ma Thần đại nhân cũng vẫn tỉnh lại, dùng một phần lực lượng đã khôi phục giúp chúng ta xuyên không, đến bên cạnh bệ hạ."

Lời Greens nói cũng không tỉ mỉ nhưng Mạc Vong nghe xong cũng biết rõ đối phương sẽ không nói dối cô, không nói rõ mọi chuyện chứng tỏ tám mươi phần trăm là hắn thật sự cũng không biết nhưng mà chuyện quan trọng cúng không phải là chuyện này mà là: "Rốt cuộc chuyện của Esther là thế nào?"



"Sợ rằng…Có liên quan đến Thain."

"Hắn?"

"Bệ hạ, xin đừng hiểu lầm, hắn đối với ngài tuyệt đối trung thành, không thể nghi ngờ. Nhưng mà… Ánh mắt Greens trầm xuống, vẻ mặt hiện lên vẻ thống hận: "Từ sau khi Esther và ta được ngài triệu hồi đến đây, hình như Thủ Hộ Giả bị theo dõi." Chứng cớ là: "Trên người của của Thain hạ ma pháp trận."

Cô không khỏi nhớ tới kinh nghiệm “ đá ác mộng”: "Chính là cái ta đã thấy."

"Đúng vậy." Greens lại gật đầu: "Đó là một ma pháp trận quy mô nhỏ, mặc dù không cách nào giống ma thần đại nhân có thể truyền tống người đến thế giới này, nhưng đưa một vài thứ cũng hoàn toàn không thành vấn đề."

"Đá ác mộng chính là như vậy sao?"

"Đúng vậy. Nhưng, không chỉ có như thế…" Greens từ từ nắm chặt quả đấm, trong giọng nói còn có sự tự trách: "Nếu lúc THAIN vừa tới, ta kiểm tra cẩn thận thân thể của hắn thì tốt rồi. Nếu như ta đoán không sai, lúc đầu ma pháp trận này đang ở trạng thái chưa khởi động, cho nên cũng không hiển hiện ra."

Mạc Vong nhớ lại tình cảnh lúc Thain được triệu hoán, đồng ý nói: "Ừ, đúng là như thế, không sai."

"Sau khi trên người Thain vô thức phát ra ma lực, nó dần dần được kích hoạt."

"Không chỉ có truyền tống đá ác mộng, nó còn có thể làm cái gì?" Cô hỏi thẳng vào trọng tâm lời Greens nói: "Có quan hệ gì với Esther?"

"Tình hình cụ thể thần cũng vậy không phải rõ ràng lắm, nhưng mà… Bọn họ khẳng định ra tay gây nguy hiểm cho tính mạng."

"Tại sao lại là Esther?" Mạc Vong không hiểu hỏi: "Người bọn họ thật sự nhắm vào là các người, chẳng lẽ không phải là ta à?"

“…” Greens nhớ lại câu Esther đã nói trước khi đi, sau một lúc trầm mặc, hắn nói: "Bệ hạ, ta nghĩ chuyện đó cũng có nguyên nhân." Vì lòng trung thành, tất nhiên hắn nên nói ra, nhưng mà…

Ma vương bệ hạ lại ngắt lời hắn: "Không cần nói."

Greens ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Bệ hạ?"

"Không phải bây giờ ngươi cảm thấy rất khó nói hay sao? Vậy thì không cần nói." Cô hơi cong môi, ôn hòa nói: "Đợi đến lúc cảm thấy thích hợp thì nói cho ta biết."

"Bệ hạ…"

"Hơn nữa, bây giờ chuyện quan trọng cũng không phải là chuyện này." Mạc Vong hít một hơi thật sâu: "Trước tiên phải bắt cái tên Esther ngu ngốc đó về mới đúng!"

"…" Đây là lần đầu tiên Greens nghe cô gọi “đối thủ một mất một còn” của mình" là tên ngu ngốc, những lúc thế này hắn nên hả hê mới đúng, nhưng tại sao lúc này, trong lòng hắn chỉ có phiền muộn, còn có rất nhiều hi vọng, nếu như là lời bệ hạ nói, nhất định có thể…Có thể…

"Đều đã nghe được chứ? Esther!" Đột nhiên đôi tay của cô đặt lên miệng thành hình cái loa, hướng về khoảng không, ngoại trừ hai người họ không có ngời nào khác, kêu to: "Ngươi đi ra cho ta! Trốn trốn tránh tránh như vậy thì giống cái gi?!!”

Greens kinh ngạc: "Bệ hạ?"

"Ngươi vẫn luôn không rời khỏi đúng không?" MẠc Vong hô tiếp: "Ta luôn cảm thấy kỳ quái, cảm giác thỉnh thoảng có thể cảm nhận được hơi thở của ngươi, lúc đầu còn nghĩ là ảo giác, nhưng là bây giờ mới phát hiện đó là thật!"

"Trước phát ra âm thanh “ầm” một tiếng là ngươi, đúng chứ? Trên danh nghĩa người rời đi, lại ở chỗ tối tăm nghe lén ta cùng người khác nói chuyện, không cảm thấy xấu hổ sao? Cảm ta nói đúng thì đi ra nói xin lỗi!!!"

"Esther!!! Ngươi đi ra cho ta!!!!!!!"

Cô kêu khàn cả giọng, hình như rất chắc chắn Esther đang ở gần đây.

"Bệ hạ, hắn thật sự…”

"Greens, ngươi đi xuống dưới, gọi Thain đến cho ta."

“Dạ?"

"Đi đi."



"Dạ!"

Trong lúc lơ đãng cô lại lộ ra vẻ mặt uy nghiêm làm cho người ta khó có thể chất vấn lời cô nói, điều duy nhất có thể nghĩ tới chỉ là "phục tùng" , trừ việc đó ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Nhìn thấy bóng Greens đi khỏi sân thượng, Mạc Vong hít một hơi thật sâu: "Tốt lắm, bây giờ không còn ai khác, Esther, cái tên khốn kiếp này cút ra đây cho ta!"

"…” Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió thổi xào xạc.

Vốn dĩ nên cảm thấy lạnh nhưng cô chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào: "Ngươi biết trong khoảng thời gian này ta lo lắng cho ngươi nhiều lắm không? Mỗi ngày đếm ngón tay xem ngươi rời đi đã bao lâu rồi, còn bao lâu nữa mới có thể trở về. Ngươi đã lớn như vậy, lại để cho một cô gái nhỏ như ta lo lắng, không cảm thấy tự trách sao?"

Không được đáp lại cũng không sao, cô cứ không ngừng hô to như vậy.

"Xảy ra chuyện như vậy, tại sao ngươi lại nghĩ đến biện pháp một mình chịu chết? Esther! Ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

. . . . . .

"Ngươi có nghe thấy hay không? Đi ra cho ta!"

. . . . . .

"Esther!! "

Thét lên cuối cùng, nhìn chăm chú vào sân thượng không một bóng người, cuối cùng cô hoàn toàn nổi giận.

Côcắn răng, hung tợn nói: "Ngươi không muốn đi ra ngoài sao? Rất tốt." Nói xong, cô trực tiếp đi đến sát sân thượng, đạp mắt lưới trèo lên phía trên, bởi vì được gia tăng nhanh nhẹn và tốc độ, rất nhanh cô đã leo lên đến đỉnh, sau khi ngoảnh mặt vào bên trong, cô khẽ cười: "Esther, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng —— Rốt cuộc ngươi có ra ngoài hay không?"

"…"

"Rất tốt, ngươi thắng."

Sau khi nói xong câu đó, Mạc Vong hơi ngửa người ra sau, cả người cứ rơi xuống như vậy.

Trong khi lao nhanh xuống, trong tai cô chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, tình huống này vốn dĩ nên khẩn trương, nhưng mà cô lại cảm thấy vô cùng quỷ dị, hình như nhịp tim cũng không tăng nhanh bao nhiêu, hay là do… Cô đã sợ đến mức không cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể nữa?

Trong lúc sợ hão hình như cô có ảo giác không phải cô đang rơi xuống mà là tầng trệt của tòa nhà đang đi lên.

Mạc Vong nắm chặt khăn quàng cổ trên biển, trừ cách này cô không biết nên làm sao để ép con rùa đen rút đầu Esther kia ra ngoài, tất nhiên sinh mạng quy giá như vậy, nàng không thật sự muốn chết, nếu như tên kia không xuất hiện, cô phải tự mình cứu mình rồi!

Ánh mắt của cô nhìn lan can cửa sổ ở đối diện.

Nhưng đúng lúc này, một hình bóng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt cô.

Rõ ràng mặc bộ quần áo đen nhánh nhứng trong mắt cô lại giống như ánh trăng sáng tỏ, đáng tiếc ánh trăng này lại nhanh chóng rơi xuống, chỉ trong chốc lát đã bắt được cô, vững chắc ôm cô vào tron lòng. Trong miệng phát ra một câu nói nhỏ, bỗng nhiên lòng bàn tay của hắn xuất hiện một sợi dây thừng màu bạc, sợi dây quấn chặt vào lan can mà lúc nãy Mạc Vong đã nhìn chăm chú.

Ngay sau đó, thân hình của hắn vụt qua, nhờ lực và dây thừng, hai người vững vàng từ không trung đáp xuống cửa sổ đang mở.

Từ lúc Mạc Vong nhảy xuống đến lúc này chỉ có mấy giây nhưng đối với hai người đây là thời gian mệt mỏi hơn so với thời gian vừa qua.

Hắn quỳ một chân xuống, vững chắc như núi, ôm cô trong ngực, sống lưng đầy mồ hôi lạnh, hắn nhíu mày, dùng giọng nói không khách khí hiếm có nói: “Bệ hạ, ngài quá lỗ mãng rồi!”

Cô cũng sợ đến nỗi đổ mồi hôi lạnh khắp người nên tất nhiên tâm trạng của cô cũng không tốt, cô ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên, mỉm cười, vỗ nhẹ khuôn mặt hắn rồi sau đó hung hăng ấn mạnh một cái. Sau một tiếng “Phanh”, hắn thành công úp mặt xuống sàn. Hắn còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã thấy cô cưỡi lên người hắn, cắn răng nghiến lợi nói: “Người nghĩ rằng đó là lỗi của người nào?”

“…”

“Nếu không phải tại ngươi, ta cũng không nghĩ đến việc trong cuộc đời tươi đẹp của mình lại có ngày phải nhảy lầu.” Cô vừa nói vừa nắm cổ áo của hắn, vẻ mặt đáng sợ nói: “Nói, ngươi làm sao đền cho ta!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook