Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Chương 23: VẤN ĐỀ CON NỐI DÕI

THIÊN BẢN ANH CẢNH NGHIÊM

28/05/2017

Trong nhà kê ba chiếc bàn, một bàn ở phòng trong là đích phúc tấn các phủ, hai bàn phòng ngoài là trắc phúc tấn cùng thứ phúc tấn, nha hoàn ma ma thì đứng đầy bốn phía. Bởi vì lần này Thái tử phi không tới, Lý Giai Thị liền đại diện cho Thái tử phi ngồi vào bàn của đích phúc tấn, chuyện này ít nhiều khiến cho Đông Thục Lan thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có thể để cho bản thân thư thái ăn một chút gì đó, chứ không phải ăn cũng nuốt không trôi, tạo thành rối loạn tiêu hóa.

Rượu quá ba tuần, ăn quá ngũ vị, Đông Thục Lan vẫn duy trì cảnh giới tối cao ăn không nói ngủ không nói, chuyên tâm đối phó với mấy đĩa thức ăn trước mặt. Cho dù có người tới chào hỏi, lấy lòng, thăm dò thực hư, Đông thứ phúc tấn cũng chỉ nói mấy từ đơn giản như “ừm”, “đúng”, “xin chào”,… qua loa cho xong. Thế nên chẳng bao lâu, những vị phu nhân kia đã cảm thấy mất hết tinh thần, tụm năm tụm ba thành từng nhóm, bắt đầu tán gẫu bát quái của các phủ.

Song, có người cứ nhất định không chịu để Đông Thục Lan tiêu dao như vậy được. Lý trắc phúc tấn của phủ Thái tử cố ý cao giọng, để cho người ngoài phòng cả dặm cũng có thể nghe thấy được tiếng nói: “Nghe nói trong phủ Tứ bối lặc xuất hiện một tài nữ đọc đủ loại thi thư, ngày hôm nay chẳng hay có thể giúp tỷ muội chúng ta được mở mang đầu óc không?”

Lập tức, không ít đôi mắt chế giễu đều quét về phía Đông Thục Lan. Chỉ tiếc, người nào đó không hề tỉnh ngộ, căn bản ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ nhìn chằm chằm vào món ăn trước mắt, nghĩ xem đôi đũa trong tay tiếp theo sẽ gắp món nào. Tiểu Thúy thấy thế, vội vươn tay kéo vạt áo tiểu thư. Đông Thục Lan ngẩng đầu, dùng ánh mắt để hỏi, Tiểu Thúy để nàng nhìn vào phòng trong. Thục Lan vừa quay đầu lại, liền phát hiện cả bàn người ở phòng trong đang nhìn nàng chằm chằm, đặc biệt là vị Lý Giai Thị kia, tựa hồ giận đến mức trên đầu cũng muốn bốc khói xanh. Ánh mắt vô tội lần nữa quét về phía đích phúc tấn nhà nàng, xảy ra chuyện gì sao?

“Tứ phúc tấn, người trong phủ Tứ bối lặc cũng kênh kiệu thật đấy, một thứ phúc tấn nho nhỏ lại dám không để phúc tấn các nhà ở đây vào trong mắt, cũng không cho người ta chút mặt mũi nào”.

“Thục Lan, còn không nhận lỗi với mọi người”.

Đông Thục Lan vội vàng đứng lên, khẽ cúi người: “Thục Lan đáng chết, Thục Lan không biết trắc phúc tấn đang tán dương Thục Lan. Thục Lan ở trong phủ Tứ bối lặc chỉ là một thứ phúc tấn nho nhỏ, không dám được trắc phúc tấn khen nhầm. Nếu bàn về văn tài, không cần nói Thục Lan cũng biết bản thân kém cỏi so với phúc tấn nhà mình, cho dù không kể phúc tấn, Niên trắc phúc tấn trong phủ năm đó cũng nổi danh bác học đa tài. Thục Lan tính là cái gì, không gánh nổi chữ ‘tài nữ’ trắc phúc tấn gọi”.

“Hừ, đúng là ăn nói lanh lợi, miệng lưỡi rất giảo hoạt”. Bát phúc tấn hùa theo khiến cho Lý Giai Thị càng thêm dương dương đắc ý, khí thế dâng cao.

“Được rồi, chúng ta còn chơi phạt rượu nữa không vậy?” Thất phúc tấn có phần không kiên nhẫn.

“Chơi, sao lại không chơi. Đông Giai Thị, ngươi cũng chơi cùng đi”. Lý Giai Thị vẻ mặt chế giễu.

“Thục Lan không hiểu những thứ này, sẽ chuốc thêm phiền cho phúc tấn, Thục Lan sẽ ở đây nỗ lực ủng hộ phúc tấn nhà mình”.

“Ôi, đúng là kênh kiệu mà”. Sắc mặt Quách Lạc La Thị bắt đầu khó coi.

“Không phải, không phải, nàng ấy thật sự không hiểu những thứ này, để cho nàng tới sẽ quét hết hứng thú tỷ muội chúng ta mất”. Ô Lạt Na Lạp Thị vội vàng hòa giải, có lẽ lúc trước Dận Chân đã nhắc qua với phúc tấn.

Những lời ấy như chứng thực tiết mục Đông Thục Lan dùng sách ngụy trang, muốn làm cho Tứ a ca chú ý, nàng thu được càng nhiều ánh mắt khinh bỉ. Tiểu Thúy vẻ mặt không phục, miệng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở lại. Tình thế không bằng người, trước khi ra khỏi cửa, tiểu thư đã đặc biệt dạy bảo, không cho phép nàng mở miệng, muốn nàng giả câm vờ điếc. Bảo rằng các nàng nói cái gì thì cứ vào tai trái, ra tai phải, cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào, nhưng ngược lại, vạn nhất ầm ĩ, chịu thiệt chính là bản thân, vì loại chuyện cỏn con thế này mà phải chịu phạt, không đáng. Tiểu thư còn nói, ngay cả Hàn Tín năm đó còn phải chịu nhục chui háng, chúng ta dù sao cũng không dự định làm Hàn Tín, hơn nữa Tứ bối lặc sẽ không để cho chúng ta chịu quá nhiều oan ức, bởi vì tiểu thư mất thể diện, trên mặt Tứ bối lặc cũng chẳng vẻ vang. Mặc dù nàng không biết Hàn Tín kia là ai, có điều lời của tiểu thư khẳng định không sai được! Kể từ khi được Đông Thục Lan cứu một mạng, còn thêm chuyện Cung Thân Vương, Tiểu Thúy đối với lời nói của tiểu thư cung kính tôn thờ, tin chắc không nghi.

Thế nhưng, mọi người chưa chơi được lâu, Hoằng Thịnh, tiểu thọ tinh (người có sinh nhật) của ngày hôm nay, đã bị ma ma bế trở lại trước phòng, hai mắt còn rưng rưng nước, Tam phúc tấn vừa thấy, mặt cũng thay đổi, vội vàng ôm lấy nhi tử đã qua năm tuổi, nhẹ giọng dỗ dành. Phòng trong, phòng ngoài thoáng cái yên tĩnh lại, mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước đó không phải vẫn còn rất tốt sao? Bối lặc gia sai người bế tiểu a ca đến nhà trước cho a ca các nhà nhìn một cái, tại sao bây giờ lại nhìn đến đỏ cả mắt thế này?”

“Nô tỳ đáng chết. Nô tỳ đã không chiếu cố tốt cho tiểu a ca”.

“Trước đừng nhận đáng chết, nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đổng Ngạc Thị giao nhi tử cho nhũ mẫu đứng bên cạnh, trước tiên cho người ôm tiểu a ca về phòng, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm mấy ma ma quỳ đầy đất.

“Vừa nãy khi tiểu a ca được ôm đến nhà ngoài, chủ tử các phủ còn thật cao hứng, tặng không ít đồ. Không ngờ, lúc đó Thập a ca lại nhắc tới vấn đề con nối dõi của Tứ bối lặc gia”.

Ánh mắt không ít người đều hướng về phía Tứ phúc tấn.

“Chuyện này cũng không có gì, Thập a ca là một người thẳng tính, điểm này mọi người đều rõ ràng”.

“Dạ. Sau Cửu a ca lại nói dây dưa đến chuyện trong cung của Huệ phi nương nương và Đức phi nương nương. Thập Tứ a ca liền không ngồi yên, xảy ra tranh chấp với Đại bối lặc, dọa tiểu a ca phát khóc. Hiện giờ chủ tử các nhà còn đang khuyên giải”.

Chuyện này thật là… sắc mặt phúc tấn mấy nhà đều khó coi. Vốn là một chuyện thật vui vẻ, lại ồn ào thành như vậy. Tam phúc tấn thân là nữ chủ nhân, dĩ nhiên không thể nào thấy chuyện mà không để ý tới; Tứ phúc tấn là căn nguyên chuyện tình, cũng không thể mặc kệ; những phúc tấn khác dĩ nhiên càng không thể bỏ qua chuyện náo nhiệt này. Cho nên, quân đoàn nương tử trùng trùng điệp điệp liền hướng tới viện trước.

Chỉ thấy mấy hạ nhân ở nhà trước đều trốn ra ngoài, ngồi gần cửa sổ chính là Đại bối lặc Dận Đề, Thái tử ngồi bên cạnh hắn khuyên giải; ở một góc khác sát tường chính là Thập Tứ a ca, Tam bối lặc cùng Thập Tam a ca đang thấp giọng khuyên bảo, Tứ bối lặc đứng ở bên cạnh, không mở miệng, ngồi quanh chiếc bàn tròn ở chính giữa là a ca của mấy nhà khác, xem ra bọn họ không muốn lẫn vào vũng nước đục này.

Quách Lạc La Thị vừa vào nhà, đầu tiên liền chen qua lão Thập, bản thân ngồi xuống bên cạnh phu quân. Những phúc tấn khác cũng rối rít đi về phía chủ tử nhà mình. Dận Chân nhìn thấy các nàng thì khẽ cau mày: “Tại sao các nàng cũng tới?”

“Ầm ĩ khiến cho tiểu thọ tinh hôm nay cũng phát khóc, có thể không làm cho người ta đến nhìn xem sao?”

“Yên tâm, không có chuyện gì”. Dận Chân nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ô Lạt Na Lạp Thị, cầm chặt tay nàng trong tay mình. Sau đó, ánh mắt của hắn nhân tiện quét qua Đông Thục Lan cùng theo tới, hai mắt Dận Chân khẽ nheo lại, nữ nhân này dường như chẳng mảy may quan tâm đến chuyện vừa xảy ra trong phòng, hai mắt nàng nhìn chăm chú vào chén trà đặt trên bàn tròn, trông có phần ngẩn ngơ. Phát hiện ánh mắt bối lặc gia nhìn về phía tiểu thư nhà mình, Tiểu Thúy lại vội vàng nhanh trí khẽ kéo vạt áo dưới của tiểu thư. Thục Lan thu lại ánh mắt lưu luyến không rời, căng lại da mặt, cho bối lặc gia nhà mình một nụ cười ngốc nghếch, sau đó, cúi đầu, nhàm chán, khi nào thì được trở về ngủ đây? Bây giờ cũng đã qua thời gian ngủ bình thường của nàng, buồn ngủ quá.



“Đông thứ phúc tấn, ngươi xem chuyện này phải làm thế nào bây giờ?” Bát bối lặc dùng ngón giữa xoa nhẹ miệng chén trà, cười nham hiểm.

“Ơ? Hỏi ta? Bát bối lặc gia, ngài lại nói đùa rồi”. Nhìn thấy ánh mắt của mọi người trong nhà đều tập trung vào người mình, Đông Thục Lan mạnh mẽ xốc lại tinh thần.

“Nguyên nhân vụ tranh chấp này liên quan đến Tứ ca, mà bây giờ Tứ ca cùng Tứ tẩu đều không biết làm sao, vậy cũng chỉ có thể hỏi người còn lại trong phủ Tứ ca là ngươi thôi”. Cửu a ca cũng tới tham gia náo nhiệt.

“Nếu đã nói việc này liên quan đến Tứ bối lặc gia, vậy ngài không phải nên hỏi Tứ bối lặc sao, Thục Lan đâu có tư cách thay Tứ bối lặc trả lời”.

“Cũng không thể nói như vậy, chuyện liên quan đến vấn đề con nối dõi của Tứ ca, ngươi đương nhiên là có tư cách nói”. Cửu a ca từng bước áp sát.

“Con nối dõi của Tứ bối lặc thì làm sao?” Đông Thục Lan vẻ mặt nghi hoặc. Câu này khiến cho Cửu a ca đen cả mặt, nữ nhân này thật sự rất thông minh? Hay là giả bộ ngu xuẩn? “Thánh thượng coi trọng Tứ gia, muốn gia gánh vác nhiều trách nhiệm, đó là một vinh quang, trái lại thời gian ở nhà sẽ thiếu, con nối dõi ít cũng là việc bình thường mà thôi”.

“Không phải ít mà là không có”. Lý trắc phúc tấn chen ngang.

“Sang năm phúc tấn của chúng ta sẽ sinh Đại a ca cho bối lặc gia, tại sao trắc phúc tấn lại nói không có?”

Ô Lạt Na Lạp Thị cảm thấy tay bị Tứ gia siết đến phát đau. Nàng ngẩng đầu liền phát hiện hai mắt Dận Chân sáng như tuyết, vẻ mặt kinh hỉ nhìn chằm chằm vào nàng. Hơn nữa người khắp gian phòng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

“Tứ đệ muội, đây là đại hỷ sự đó, tại sao muội không nói sớm, mới vừa rồi còn uống rượu nữa, việc này thật sự không tốt đâu. Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Nhanh, người đâu, mau chuẩn bị trà nóng, đi mời thái y nữa”.

“Tam tẩu, không phải, Thục Lan nói bậy đấy”. Ô Lạt Na Lạp Thị cúi đầu xuống, có phần bối rối, không dám nhìn ánh mắt thất vọng của Tứ bối lặc.

“Đông Giai Thị Thục Lan, ngươi có biết tội không?” Lý Giai Thị dáng vẻ bệ vệ thoáng cái tăng vọt lên.

“Thục Lan nói phúc tấn sang năm sẽ sinh hạ Đại a ca cho gia, từ đầu năm đến cuối năm đều xem như sang năm, kể cả đầu năm sau có thai, thì cũng không thể coi là Thục Lan nói sai được, không phải sao?”

“Ngươi!”

“Im miệng”. Thái tử nhíu mày, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện.

Dận Tự cười: “Đông thứ phúc tấn, chi bằng chúng ta đánh cược đi? Nếu sang năm mới Tứ tẩu giúp Tứ ca sinh hạ Đại a ca, vậy thời điểm đầy tháng Đại bối lặc sẽ tặng phần hậu lễ, toàn bộ để bồi tội, ý Đại bối lặc như thế nào?”

“Được”. Dận Đề rất dứt khoát.

“Nếu Tứ tẩu sang năm còn chưa giúp Tứ ca sinh Đại a ca, vậy Thập Tứ đệ sẽ xin lỗi Đại bối lặc chuyện ngày hôm nay”.

“Hừ”. Dận Trinh không nói gì, vẻ mặt không vui.

“Được. Nếu như thua, ta sẽ thay Thập Tứ đệ bồi tội với Đại bối lặc”. Đúng là khiến cho tất cả mọi người phải nghẹn họng nhìn trân trối, Dận Chân đáp ứng rất dứt khoát, hắn nắm chặt tay phúc tấn, không buông ra.

Sự tình phát triển đến mức có phần khiến cho Đông Thục Lan sờ không tới đầu mối, việc thắng thua này liên quan gì đến nàng?

Dận Đường thấy vẻ mặt mờ mịt của Đông Giai Thị, một ý tưởng chợt hiện lên: “Đánh cược thì cũng phải có tiền cược, Đông thứ phúc tấn, ngươi có thể lấy cái gì ra để đặt cược đây?”

Tinh thần rung lên, “Nghe Thập Lục a ca nói, Cửu a ca làm ăn rất rộng, không biết có thể chuẩn bị một khẩu hỏa súng ngắn cho Thục Lan chơi đùa được không?” Người nào đó không hề có cái cảm giác gọi là sự xấu hổ của kẻ xuyên không làm bậy, ngược lại còn cảm thấy, loại tài nguyên tốt thế này không được sử dụng thì thật có lỗi với việc ông trời cho nàng xuyên không.

Thấy Đông Thục Lan ăn nói nhẹ nhàng, vẻ mặt như trong lòng đã có dự tính, dường như không hề lo lắng mình sẽ thất bại, ánh mắt tò mò của mọi người đều chuyển hướng sang Dận Chân. Chỉ tiếc, kinh hỉ của hắn đã biến mất hẳn, lại khôi phục thần sắc nghiêm nghị bình thường, không nhìn ra trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Nếu như ta lấy hỏa súng làm tiền đặt cược, ngươi có thể lấy cái gì?”

“Cửu a ca hẳn cũng biết cách làm món kem kia xuất hiện từ ba trăm năm trước, trong một cuốn sách tên là Marco Polo du ký, Thục Lan lấy bản dịch của nó làm tiền đặt cược, ngài thấy thế nào?”

“Bản dịch?”



“Trừ phi Cửu a ca thông thạo tiếng Latin, nghe nói Marco Polo đến từ Ý. Hơn nữa, nếu như Hoàng Thượng nhận được bản dịch, hẳn sẽ rất hài lòng”.

“Được”.

“Giấy trắng mực đen, viết giấy làm tin, các vị a ca làm chứng”.

Lúc này ngoại trừ Tứ bối lặc, tất cả mọi người trong phòng đều có chút nhìn không thấu vị Đông thứ phúc tấn này, nàng dựa vào đâu mà dám tự tin với một chuyện không chắc chắn như vậy? Sau khi viết lên giấy làm bằng chứng xong, Đông Thục Lan cẩn thận từng li từng tí thu hồi giấy tờ, cười híp cả mắt, nhiều thêm một món đồ phòng thân rồi.

Đêm đó Ô Lạt Na Lạp Thị trong lòng nặng trịch, rất không yên, không rõ vì sao Tứ gia lại để Đông Thục Lan tùy ý làm loạn như vậy, nếu đến sang năm còn không có a ca, đánh cược thua là chuyện nhỏ, Tứ bối lặc bị người chê cười mới là chuyện lớn, Tứ gia sẽ mất hết mặt mũi. Nhìn thấy đôi mày phúc tấn nhíu chặt lại, Dận Chân không mở miệng an ủi không được: “Yên tâm, Thục Lan biết xem tướng”.

“Xem tướng?” Ô Lạt Na Lạp Thị mở to hai mắt, “Ý Tứ gia là, Thục Lan nhìn ra được sang năm…” Nàng lấy hai tay che ngực, vẻ mặt khó tin.

“Ừ”.

“Nhưng thiếp cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói nàng có bản lĩnh này”. Phúc tấn vẫn còn một chút thấp thỏm không yên.

“Hình như không có người nào biết, nàng cũng đừng truyền ra ngoài”.

“Dạ”.

“Một tháng trước khi Ngũ hoàng thúc mất, từng đi qua cảnh uyển, Đông Thục Lan liếc mắt liền nhìn ra được tử kỳ của người. Ngủ đi, hôm nay đã đủ mệt rồi, nàng cũng phải chăm sóc thân thể cho thật tốt”.

“Dạ”. Ô Lạt Na Lạp Thị hai mắt rưng rưng.

Bên kia, ở trong Hinh Thần viện phủ Tứ bối lặc, đối thoại của chủ tớ hai người một lần nữa rơi vào tai kẻ đang leo xà nhà.

“Tiểu thư, người thật sự nhìn ra trong phủ năm tới sẽ có thêm tiểu a ca?”

“Làm sao, ngươi sợ thua hả?”

“Nhưng mà, còn bản dịch của Marco Polo?”

“Chúng ta không phải có một bộ sao? Cùng lắm thì dùng mười lượng bạc mua lại một bộ là được”.

Trán Tiểu Thúy hắc tuyến: “Bản dịch mà Cửu a ca nói đến dù không phải tiếng Mãn, cũng phải là tiếng Hán ạ!”

“Giấy trắng mực đen, hắn lại không ghi rõ ràng, ta cho hắn bộ bằng tiếng Anh này, cũng không tính là vi phạm”.

“Nhưng mà, nhưng mà, Cửu a ca biết tiếng Anh sao?”

“Cái này thì liên quan gì tới chúng ta? Hắn không hiểu có thể tìm những thầy tu kia phiên dịch mà, hắn muốn trực tiếp đem sách hiến cho Hoàng Thượng, đó cũng là chuyện của hắn. Càng ít chuyện để ta phải bận tâm, mười lượng bạc đổi một khẩu hỏa súng của hắn, lãi thật. Cuối cùng cũng không uổng công chúng ta đi làm lá chắn một chuyến”.

“Nhưng mà tiểu thư cần hỏa súng làm cái gì?”

“Phòng thân. Chúng ta không biết võ công, có một khẩu súng phòng ngừa vạn nhất cũng tốt”.

“Tiểu thư biết dùng?”

“Tiểu thư ta thông minh như vậy, đợi đến lúc có súng thì cầm một chút là biết”. Không phải chỉ là súng ngắn thôi sao, thời điểm học quân sự có học qua bắn bia, cái khẩu súng nguyên thủy kia chắc hẳn cũng không khó dùng, cùng lắm là giật mạnh với tiếng to mà thôi, “Ngủ đi, ngủ đi, có chuyện gì ngày mai nói sau”.

“Vâng thưa tiểu thư”.

Tiểu Thúy vội vã dọn dẹp qua loa, thổi tắt nến, bóng người trên nóc nhà cũng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook