Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Chương 19: A CA ĐẾN THĂM

THIÊN BẢN ANH CẢNH NGHIÊM

28/05/2017

Một ngày nào đó hai tháng sau, đột nhiên ngoài viện có người vội vã tiến vào thông báo, nói rằng Tứ bối lặc cùng Thập Tam a ca mang theo Thập Ngũ, Thập Lục a ca đến cảnh uyển, muốn mọi người chuẩn bị nhanh một chút. Tinh thần Đông Thục Lan bởi vì thời tiết quá nóng, còn có phần buồn ngủ, cũng không có tâm tình gì để đọc sách rốt cuộc phấn chấn lên, niềm vui quả nhiên đã tới.

“Tứ bối lặc cát tường, Thập Tam a ca cát tường, Thập Ngũ a ca cát tường, Thập Lục a ca cát tường”. Đông Thục Lan mang theo một đám hạ nhân nghênh đón ở cửa lớn. Bốn người kia đều cưỡi ngựa mà đến.

“Ừ”. Dận Chân xuống ngựa, nhìn nàng một cái, thẳng một đường đi về phía Tĩnh Huy các nơi mình ở.

Thập Tam vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, hô lên: “Chào Đông thứ phúc tấn”. Sau đó vội vã bắt kịp nhịp chân của Tứ a ca.

Tiểu Thập Lục mấy tháng không gặp cũng trầm ổn hơn nhiều, không còn ríu ra ríu rít như trước, học bộ dạng của Thập Tam a ca, lớn giọng: “Chào Đông thứ phúc tấn”.

Thục Lan có chút do dự, bây giờ phải đi theo, hay là mọi người có thể giải tán, việc ai người nấy lo? Suy nghĩ một chút, quên đi, vẫn cứ đuổi theo thôi, nhìn xem có chuyện gì.

Vào sảnh Tĩnh Huy các, Dận Chân vẫn không để ý đến nàng, chỉ cho người dâng trà, bản thân chậm rãi uống, nghỉ ngơi chốc lát.

“Nghe nói thứ phúc tấn đổ bệnh, ta vốn định đến quý phủ của Tứ ca thăm, không ngờ thứ phúc tấn lại đến cảnh uyển ở”.

“Thập Tam a ca khách khí rồi”.

Dễ nhận thấy, có Tứ a ca nghiêm túc ở đây, Thập Ngũ và Thập Lục đều hết sức kiềm chế. Mắt nhìn khắp nơi, nhưng đều không dám mở miệng.

“Sao ngày hôm nay mọi người lại rảnh rỗi vậy? Ta còn tưởng rằng mọi người đang cùng Thánh thượng đi đâu đó nghỉ hè chứ”. Mặc dù nếu đem ra so sánh, mức độ thích xuống Giang Nam chơi của lão Khang còn kém cháu trai Càn Long của mình, nhưng ông ta cũng đến đó rất nhiều, tại sao mấy người này lại không đi theo? Đông Thục Lan có chút nghi ngờ.

“Vốn là vậy, nhưng mà tháng trước Ngũ hoàng thúc bất chợt ra đi, Hoàng a mã cũng không có tâm tình”. Dận Vũ giúp đỡ giải thích nghi hoặc.

Tiểu Thúy thấp giọng kinh hô, dù sau đó nhanh chóng lấy tay che, nhưng cũng đã chậm, ánh mắt của mọi người trong sảnh đều tập trung trên người của nàng. “Nô tỳ đáng chết!” Tiểu Thúy cuống quýt quỳ xuống.

“Nói”.

“Hồi bẩm gia, Tiểu Thúy chẳng qua là quá kinh sợ. Bởi vì tháng trước trước nữa, Cung Thân Vương còn mang theo phúc tấn cùng a ca đi ngang qua cảnh uyển, ghé vào nghỉ chân, nhìn thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, không thể ngờ mới chưa đầy một tháng, ngài lại mất đột ngột như vậy, đúng là thế sự vô thường”. Đông Thục Lan điềm tĩnh khẽ khom lưng, trả lời thay Tiểu Thúy. “Mạn phép hỏi… ngài ấy vì sao mà…” Ánh mắt dè dặt nhìn về phía Dận Tường.

“Ngũ hoàng thúc chinh chiến quanh năm, thương hoạn quấn thân, lần này vì vết thương cũ tái phát quá dữ dội, không kịp chữa trị, người cũng bởi vậy mà ra đi”.



“À”. Tò mò xong, nàng đã có thể yên tâm.

Vì vậy, đại sảnh rơi vào trầm lặng, đôi bên không nói gì. Dận Chân vừa chậm rãi uống trà, vừa ngầm quan sát Đông Thục Lan, không biết đang suy nghĩ cái gì, Dận Tường ngồi ở một chỗ khác không hề chịu ảnh hưởng mảy may, từ từ uống trà rất nhàn nhã, ngược lại tiểu Thập Lục có phần chịu không nổi bầu không khí ngạt thở trong phòng, con mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tứ ca cùng Thập Tam ca. Chờ đến khi xong một chén trà nhỏ, Dận Chân rốt cuộc mở lời, nói rằng bản thân vẫn còn một số việc muốn trao đổi cùng Thập Tam, cho Đông Thục Lan mang theo hai tiểu a ca ra ngoài chơi đùa.

Rất hiển nhiên, định lực của tiểu Thập Lục còn chưa cao, vừa mới đi ra khỏi phòng không bao xa liền bắt đầu nói to: “Thứ phúc tấn, lần này ngươi bị bệnh nghiêm trọng đến như vậy sao? Nghe nói ngươi tới nơi này dưỡng bệnh, hù chết ta”.

“Thập Lục a ca có lòng”.

Thập Ngũ lớn hơn hai tuổi so với Thập Lục, xem ra cũng thành thục không ít, hắn cho rằng nhất định là vị Đông thứ phúc tấn này đã làm sai chuyện gì, mới có thể bị Tứ ca cách chức đến nơi này, Đông Giai Thị tất nhiên không thích nói đến vấn đề này, vì thế, Dận Vũ nhanh chóng đánh lạc hướng: “Thời tiết nóng quá, thứ phúc tấn có đồ gì tiêu nóng giải khát không?”

“Có chứ, đậu xanh, bách hợp, còn có chút tổ yến, hai người đến vườn của ta, ta sai Tiểu Thúy nấu cho ăn”. Vừa nói, vừa dùng ngón tay làm điệu bộ bên miệng mình. Mang hai vị a ca trở lại Lan Trúc tiểu tạ nơi nàng ở.

“Lại là mấy thứ đó, đều ăn đến phát ngấy rồi”. Dận Lộc bĩu môi khẽ lẩm bẩm.

“Được rồi, cứ đến chỗ ta đi, sẽ không làm cho ngươi thất vọng đâu”. Đến Lan Trúc tiểu tạ, Đông Thục Lan cũng không nói chuyện cung kính cẩn thận như trước nữa.

Trước tiên cứ cho hai vị tiểu chủ ăn thử kem dưa hấu đã, hiệu quả không tệ, cho mỗi người thêm nửa bát kem, mấy người này lại càng ham mê.

“Thứ phúc tấn, đây là cái gì? Sữa băng?” Dận Vũ ăn hai miếng liền hết sạch kem trong bát của mình. Dận Lộc thì đang lè lưỡi liếm bát, “Ta muốn nữa”.

Ngay cả Đông Thục Lan đối với kem còn không có sức chống cự, huống hồ là trẻ con.

Trước trả lời câu hỏi của Dận Vũ: “Đúng vậy, tên chính là sữa băng, ta đọc được công thức trong một quyển sách nên cho Tiểu Thúy làm thử, vừa mới làm thành công, nói không chừng lần sau tới còn được ăn vị dâu hay các vị trái cây khác nữa”.

“Thứ phúc tấn, chỉ có từng này sao mà đủ!” Dận Lộc dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Đông Thục Lan, thật sự, thật sự rất đáng thương.

“Không được, ăn một bát kem to, lại còn cho thêm như vậy là đủ rồi, còn ăn nữa không chừng ban đêm lại tiêu chảy. Ta có mười cái đầu cũng không đủ để Tứ ca của ngươi chém. Lần sau đi, hoặc là ngày mai ngươi tới cũng được”. Đông Thục Lan làm ra vẻ không quan tâm.

Dận Lộc cong cái miệng nhỏ lên: “Ngày mai? Thứ phúc tấn rõ ràng biết là không thể được”.

“Ta đây cũng không còn cách nào. Dù sao hôm nay cũng không có thêm”.

Hết hy vọng, con cún nhỏ cúi đầu xuống.



“Vậy thứ phúc tấn, không bằng ngươi viết lại cách làm cho chúng ta, chúng ta có thể cho người trong cung làm”. Dận Vũ vì miệng mình cũng phải tham.

“Ta đây không phải là người cao thượng. Ít nhất vì chơi, vì ăn, các ngươi còn có thể nhớ đến thứ phúc tấn ta một chút, đợi đến lúc trong cung các ngươi có chơi, có ăn, không phải sẽ ném ta ra sau đầu sao?”

“Đương nhiên là không”. Tiểu Thập Lục nhanh chóng nói, mặc dù một trong những mục đích đến thăm nàng cũng là để biết ở chỗ Đông Giai Thị này còn có đồ chơi mới mẻ nào nữa.

Da mặt giật giật, liền tỏ rõ là không tin: “Được rồi, chuyện này không quan trọng, chúng ta ấy, coi như là đôi bên cùng có lợi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ ta đây, mang sách đến cho ta, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, sẽ chuẩn bị đồ chơi hay, đồ ăn ngon, nếu mà bài tập ở trường có gì đó không hiểu, thái phó nói gì đó không hiểu, cũng có thể hỏi qua ta, thứ phúc tấn ta dù sao cũng đã đọc nhiều sách đến vậy, nói không chừng có thể nảy ra chút phương pháp, giúp được cái gì đó đấy chứ”.

“Thứ phúc tấn nói phải”. Dận Vũ gật đầu, nhưng mà Đông Thục Lan nhìn ra được, cậu ta cũng không để tâm đến mấy lời cuối cùng.

Ba người lại hàn huyên trong chốc lát, chủ yếu đều là tiểu Thập Lục nói, kể lại một ít tiểu bát quái trong cung. Nhìn lại sắc trời cũng không còn sớm, Dận Chân cho Thập Tam đưa hai đệ đệ hồi cung, Dận Lộc vẫn còn một lòng nhớ nhung sữa băng vừa rồi. Làm đồ uống ướp lạnh, cậu nhìn qua cũng biết, cho người mài khối băng thành vụn, lại đổ thêm nước trái cây, nhưng mà sữa băng này, hình như không đơn giản chỉ là cho sữa tươi vào hầm băng, hay là trước cứ về cho người làm thử xem sao?

“Thứ phúc tấn, lần sau ta mang sách, ngươi cũng phải gọi Tiểu Thúy làm sữa băng cho ta ăn”.

Vừa nghe đến có sách, Đông Thục Lan liền bày ra bộ mặt “vạn sự đều có thể thương lượng”: “Tuyệt đối không thành vấn đề, Thập Lục a ca yên tâm, thượng lộ bình an”. Quay người lại, Dận Chân đã đứng ở phía sau.

“Xem ra ngươi ở chỗ này rất thư thái”.

“Tứ gia quá khen. Tứ gia cho thiếp thân đến cảnh uyển không phải là để tĩnh dưỡng thân thể sao, nếu mà thể cốt thiếp thân yếu đi, không phải là phụ tâm ý ban đầu của ngài ư? Thiếp thân bây giờ hẳn không nên vướng bận Tứ gia xử lý công vụ, thiếp thân cáo lui”. Vung khăn, Đông thứ phúc tấn vội vã trở về viện của mình, chỉ sợ hắn bắt bản thân phục thị, cho dù không phải phục thị, chỉ cần đứng chung trong một không gian thôi cũng đủ căng thẳng thần kinh, tập trung tinh thần cao độ, sợ nói cái gì sai, bị bắt lỗi, giải thích cũng phiền phức.

“Lỗ Thái”. Dận Chân hướng về phía phương hướng Đông Thục Lan rời đi ra hiệu một chút. Lỗ Thái liền ôm quyền, bóng người biến mất.

Trở lại Lan Trúc tiểu tạ của mình, Đông Thục Lan vội vàng sai Tiểu Thúy truyền bữa tối, ăn sớm ngủ sớm thân thể tốt. Khi đang ăn, Tiểu Thúy không nhịn được mở miệng cảm thán: “Tiểu thư, thì ra là người biết xem tướng”.

“Hả?”

“Hèn chi lần trước khi Cung Thân Vương đến, người bị dọa sợ đến mức ngã phịch xuống nền đất. Nhất định người đã nhìn ra ngài ấy…”

Lý do Tiểu Thúy nghĩ ra cũng không tệ, lần sau có thể mượn dùng, “Đúng vậy, ta có học một chút từ trong sách, may mắn là ngay cả điểm tâm ta cũng không cho người chuẩn bị, bằng không lấy phải thứ gì đó khiến cho vết thương cũ của Vương gia tái phát, đến lúc đó không chỉ liên lụy đến Tứ bối lặc gia, mà cả người trong viện đều có thể bị chết không minh bạch, có oan mà không có chỗ báo”.

Mặt Tiểu Thúy cũng một trận trắng bệch, nghĩ đến mà sợ. Trên mái hiên, Lỗ Thái lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, không để cho người trong phòng phát hiện ra. Dận Chân nghe Lỗ Thái hồi báo, trên mặt không có thay đổi nào, chỉ nói một câu “Biết rồi”, rồi lại tiếp tục nghiên cứu tấu chương sáng mai phải thượng tấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook