Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 45

Phong Tử Tam Tam

16/12/2017

Đường Khải Sâm cảm thấy lồng ngực muốn nổ tung, đã vậy lại còn không có bất kì biện pháp nào với người phụ nữ trước mắt, chỉ có thể đè nặng lửa giận hỏi: "Em đang trả thù anh, Khương Vãn Hảo? Em biết làm cách nào để khiến anh đau, nhất định muốn làm như thế —— "

Vãn Hảo thống khổ ẩn chứa nơi đáy mắt anh, đáy lòng cũng như có gì đó nhói lên, nhưng nhanh chóng bị cô cố ý không để mắt đến.

Cô không dám, cũng không dám đi yêu người này, quả thật tình yêu quá gian nan, không phải cứ trả giá bằng chân tình thì sẽ được hồi báo, cũng không phải anh nói yêu, sẽ thật sự yêu.

Một bài toán khó như thế, cô làm thế nào mới được đây? Cô ngốc như vậy, không phân biệt được lúc nào anh thật lòng, lúc nào là giả, tình yêu phức tạp như vậy, quả thực không thích hợp với cô.

Vãn Hảo nhìn Đường Khải Sâm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không phải, trước khi anh đến, Chu Tử Nghiêu nói cho tôi biết rất nhiều việc, tôi đã sớm không còn oán giận anh nữa."

Đường Khải Sâm ngạc nhiên nhìn cô, vì sao cô nói những lời này, ngược lại trong lòng anh không có một chút cao hứng nào?D@Đ#L$Q%Đ^^

Quả nhiên cô nhanh chóng nói thêm: "Trước đây tôi đã nói qua, hôm nay chúng ta đi đến bước này, không phải là bởi vì hiểu lầm tạo thành. Mà là bởi vì thật sự chúng ta không thích hợp, tại sao anh nhất định phải cố chấp như thế? Một lần lại tới một lần, cũng chỉ là giẫm lên vết xe đổ, lãng phí thời gian của mọi người mà thôi."

Đường Khải Sâm nắm chặt nắm tay, từ đầu đến cuối mặt vẫn trầm xuống, chờ cô an tĩnh lại, lúc này mới bước về phía trước một bước lớn. Anh cách cô rất gần, gần như có thể nghe được hô hấp của nhau, theo bản năng Vãn Hảo muốn đi lui về phía sau, lại bị anh dùng lực ôm cô vào trong ngực.

Anh hơi cúi người nhẹ giọng nỉ non bên tai cô, lại mang theo hương vị cắn răng nghiến lợi: "Khương Vãn Hảo, rõ ràng là em sợ, em không tin anh đúng không? Bởi vì lúc trước anh đã làm em tổn thương, lừa em, bây giờ em thấy anh là chỉ muốn trốn! Em là quỷ nhát gan!!"

Vãn Hảo không nói một lời, chỉ dùng lực muốn tránh thoát ràng buộc của anh.

Đường Khải Sâm cúi đầu chống lại ánh mắt kinh hoảng của cô, vô cùng kiên định tiếp tục nói: "Đi, em không tin, anh chứng minh cho em xem. Một năm không được thì 10 năm, 10 năm không được thì một đời, anh có thời gian để dây dưa với em!"

Vãn Hảo nhìn bộ dáng nổi nóng của anh, cuối cùng không thể nhịn được nữa dùng sức đẩy anh ra: "Đường Khải Sâm, làm gì phải giả bộ anh yêu tôi nhiều? Anh có dám nói hiện tại muốn cùng tôi hàn gắn không phải là bởi vì cảm thấy Lộ Lâm không thích hợp với mình, anh đang lui để tiến sao? Dựa vào cái gì mà Khương Vãn Hảo tôi phải chờ anh bốn năm để anh phát hiện cô ta không thích hợp mới quay lại tìm tôi! Anh cho rằng anh là ai!"

Chưa bao giờ thấy Khương Vãn Hảo nổi giận kinh khủng như thế, nhất thời Đường Khải Sâm đều ngây ngẩn cả người.

Cô thấy anh thất thần, trong lòng càng thêm bức bối không chịu nổi, dứt khoát nhấc chân chạy nhanh vào trong nhà, đoạn đường này trong đầu đều vô cùng loạn, chỉ còn một ý niệm —— không nên để anh làm đầu óc nhiễu loạn nữa, hiện tại cô rất tốt, để Đường Khải Sâm cùng Lộ Lâm đều gặp quỷ đi!

Cô hoảng hốt mở khóa để đi vào nhà, ai biết người nọ cũng đuổi theo rất nhanh, vươn tay chặn giữa khe cửa. Vãn Hảo giằng co với anh chưa xong, hơi thở không ổn định cảnh cáo nói: "Buông tay."

"Em mở cửa trước."

Không ai nhường nửa bước, Vãn Hảo cắn chặt răng, hai tay hung hăng dùng sức tưởng đóng cửa lại. Nhưng cũng giống như lần trước, anh cứ đứng gắng gượng như vậy.

Mắt thấy ngón tay thon dài trắng noãn của anh bị cửa kẹp trở nên sưng đỏ tụ máu, nhưng biểu cảm trên mặt anh cũng không có một chút đau đớn, anh nhíu mày, vẫn kiên định nhìn cô.

***

Chung quy Vãn Hảo vẫn mềm lòng, nhìn màu sắc ở ngón tay anh đang dần trở nên ghê người, nên chậm rãi lui ra. Cô nhìn anh trầm mặc, ngực kích động tâm tình khó tả: "Anh điên rồi sao? Điều nên nói đều đã nói xong, còn muốn thế nào?"

Cái gọi là tay đứt ruột xót, rõ ràng cảm giác đau đớn mãnh liệt hơn rất nhiều so với thứ anh biểu hiện ra bên ngoài, Vãn Hảo nhìn anh nhẹ nhàng giật giật ngón tay, kết quả mặt mày chợt lóe lên đau đớn. Nhưng trước mặt cô anh vẫn kiên cường chống đỡ, vào nhà mới nói: "Thuốc kia không tốt cho cơ thể, tối qua anh rất cẩn thận, em không cần phải uống."

Vãn Hảo trố mắt một giây, cô không nghĩ tới Đường Khải Sâm đuổi theo là vì việc này, lập tức nghĩ tới anh đang cẩn thận đề phòng chuyện gì đó xảy ra, hai má lại nghẹn đến mức đỏ bừng.



"Tôi đã biết." Mãi sau đó cô mới lên tiếng, đứng tại chỗ không có phản ứng gì, trên mặt còn kém khắc lên hai chữ "tiễn khách".

Nhưng Đường Khải Sâm cũng đứng ở đó không đi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm cô: "Bà nội đưa canh cho em, em uống nó xong, anh trở về báo lại."

Vãn Hảo cũng không ngốc, biết đây là anh đang kiếm cớ lưu lại, vừa nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua đến bà nội cũng biết, trong lòng vừa bất đắc dĩ lại không lời gì để nói, càng thêm không muốn đối mặt với anh: "Thật sự không cần..."

"Đó là tâm ý của bà nội." Anh kiên trì, không có chút ý định nhường bước.

Vãn Hảo cắn cắn môi, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Được."

Kết quả là cô cũng chỉ đổ canh gà anh mang tới vào một chiếc nồi rồi đặt lên bếp đun sôi, sau đó không cho anh cơ hội ngồi thêm một giây nào nữa: "Được rồi, thay tôi cảm ơn bà nội."

Đường Khải Sâm tuyệt đối không nghĩ tới cô còn có thể có trò này, nhìn bình giữ nhiệt cô đưa tới, khớp hàm cũng muốn cắn nát: "Em cho là anh giao hàng?"

"Giao hàng phải trả tiền." Thế nhưng Vãn Hảo lại có thể bình tâm tĩnh khí trả lời anh một câu, lại giơ giơ thứ gì đó trong tay, "Cực khổ."

Nếu đây là một cảnh diễn võ hiệp, Đường Khải Sâm thật sự không hoài nghi một giây sau mình sẽ hộc máu bỏ mình. Anh giằng co một hồi lâu, thấy từ đầu đến cuối cô vẫn không có động tĩnh, lúc này mới bất đắc dĩ vươn tay nhận lấy, nào ngờ vừa rồi tay phải bị cửa kẹp quá đau, lúc này vừa chạm vào thứ gì đó thì thần kinh cũng co rút đau đớn.

"Ôi ——" anh khàn giọng thét lớn một tiếng.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Mắt thấy bình giữ nhiệt sẽ bị rơi xuống đất, Vãn Hảo vội vàng vươn tay đỡ lấy. Mày rậm của anh nhíu lại rất sâu, đến sắc mặt cũng giống hệt tờ giấy trắng, nhìn ra được là thật sự vô cùng đau đớn, không giống đang làm bộ.

Vãn Hảo ôm bình giữ nhiệt nhìn anh một hồi, vẫn trầm giọng hỏi một câu: "Anh.. đau lắm sao?"

***

Người này còn thật sự không có chút phong độ nào ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: "Em để anh kẹp một chút mà xem?"

Vãn Hảo trợn trắng mắt, ánh mắt dời đi mắng câu "xứng đáng", nhìn sắc mặt anh vẫn khó coi như trước, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Muốn đi bệnh viện xem không?"

Dù sao cũng là cô tạo thành, mắt thấy chỗ khớp xương ngón tay hồng hồng như muốn chảy máu ra, trong lòng Vãn Hảo hơi có chút sợ, nếu dây thần kinh bị tổn thương thì không ổn rồi.

Đường Khải Sâm thở ra một hơi, thái dương chảy ra những giọt mồ hôi to như những hạt đậu, nhưng vẫn cố chống đỡ nói: "Có bình xịt thuốc không?"

Thật ra trong nhà luôn chuẩn bị sẵn thuốc, Vãn Hảo tìm trong hòm thuốc được một loại thuốc trắng Vân Nam, sau đó nâng mắt với anh: "Tay."

Đường Khải Sâm lập tức đưa tay tới trước mặt cô, Vãn Hảo nhìn "kiệt tác"của mình, ngực như bị cái gì cho hung hăng chặn lại một chút. Cô bắt lấy cổ tay của anh bắt đầu xử lý miệng vết thương, trên đồng hồ còn giữ độ ấm của tay anh, rồi lại mang theo lành lạnh của kim loại, nóng lạnh luân phiên, cực kỳ giống tâm tình giờ phút này của cô.

"Còn thật sự ra tay được, chán ghét anh như thế sao?"

Đuôi mắt cô còn có thể thấy được ánh mắt vô cùng nóng bỏng của anh, ngay cả lúc anh nói chuyện cũng có hơi thở thanh sạch phun lên gương mặt cô. Vãn Hảo cúi đầu từ đầu đến cuối không nhìn anh: "Ai bảo anh theo tới, thấy tôi mất hứng nên cách xa một chút mới đúng."



Đường Khải Sâm nghe xong nhưng không phản bác cái gì, ngược lại hơi nghiêng người, cách được cô gần hơn chút, giọng điệu cũng thay đổi trầm thấp hơn: "Anh tới tìm em, không muốn cãi nhau với em, nhìn em tức giận bước đi như vậy, lần sau gặp sẽ còn có thể tiếp tục ầm ĩ. Dù gì thì cũng không thể cứ rời đi như thế được."

Đối mặt với giọng điệu của người làm ăn như anh, Vãn Hảo hoàn toàn không phản đối, cô cố ý tăng thêm chút sức lực trên tay để nghe được tiếng kêu rên như dự liệu. Đường Khải Sâm trắng mặt, vẻ mặt không vui trừng cô: "Khương Vãn Hảo, em cố ý!"

"Đúng vậy." Một bên Vãn Hảo thu dọn hòm thuốc, một bên thản nhiên quét mắt nhìn anh một chút, "Còn tưởng rằng anh không biết đau đấy."

Đường Khải Sâm chuyên chú nhìn ngũ quan của cô, bỗng nhiên ánh mắt nhu hòa nở nụ cười: “Đương nhiên đau, mà nếu có thể đổi lấy cơ hội có thể cùng em một chỗ, có tàn cũng đáng giá."

Vãn Hảo liếc xéo anh, cuối cùng dùng sức đóng lại hòm thuốc trong tay, nói: "Những lời tình ái này không thích hợp với anh, về sau đừng nói nữa."

Người phụ nữ này thật đúng là dầu muối không ăn, trong lòng Đường Khải Sâm ít nhiều có chút thất bại, lại thấy ngón tay được cẩn thận băng bó, khóe môi vẫn hơi giương lên.

***

Vãn Hảo vốn nghĩ thay anh băng bó là không có việc gì, kết quả không nghĩ tới chính mình còn chọc phải một đống phiền toái. Đường Khải Sâm ỷ vào cô vẫn không đi, không có việc gì liền giơ tay phải lên trước mặt cô: "Bộ dáng này của anh, em cảm thấy có thể lái được xe sao?"D~Đ~L~~Q~~Đ~~

Sớm biết rằng anh vô lại như vậy, cô sẽ mặc anh đau chết thôi, Vãn Hảo đè ép thái dương đang đập thình thịch, vẻ mặt giả cười đánh tay của anh: "Vậy Đường tiên sinh có cao kiến gì?"

"Kết quả này là em tạo thành, cho nên em đưa anh về nhà."

Người cao 1m88, phẳng phiu ngồi trên sô pha, lại không biết xấu hổ mở lời như thế với một cô gái yếu đuối. Vãn Hảo chỉ chỉ chính mình, lại chỉ cái người ra vẻ đạo mạo, lặp lại: "Tôi, đưa anh về nhà? Đường Khải Sâm anh không cảm thấy rất buồn cười sao?"

Đừng nói anh có tài xế cùng trợ lý riêng, mà nhà họ Đường cũng có quản gia đặc biệt, mặc cho ai đều có thể tới đón anh trở về!

Đường Khải Sâm đã sớm dự đoán được cô sẽ có phản ứng này, ngồi trên sô pha chân dài vắt lên, chậm rãi nói: "Để cho người khác thấy anh bị vợ trước biến thành như vậy, bị truyền ra thì uy tín của anh ở đâu."

Ngụy biện thật đồng bộ, Vãn Hảo không chút nào keo kiệt ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng mặc dù cô quyết tâm mặc kệ người này, người này cũng có biện pháp không để cho cô sống yên ổn. Đường Khải Sâm vẫn ngồi ở đó không đi, không có việc gì liền lôi kéo cô nói chuyện phiếm, Vãn Hảo không làm được cái gì, đầu cứ ong ong.

Cô cuối cùng không thể nhịn được nữa, đứng lên hung hăng đá đá chân anh: "Lập tức đi, tôi cho anh biết Đường Khải Sâm, lần sau lại vô lại như vậy, tôi sẽ..."

Vãn Hảo nói xong thì tức chết, so sánh với người không biết xấu hổ này, quả thực cô không có một phần thắng nào. Quả nhiên mắt thấy cô nghẹn lời, lập tức mi mắt anh chứa đầy ý cười, hơi hơi ngửa đầu nhìn cô hỏi: "Em sẽ làm cái đó?"

Nhìn ý cười ở đáy mắt anh càng sâu, Vãn Hảo càng không nghĩ ra biện pháp trừng trị anh, dưới cơn giận dữ cô liền cầm một chiếc gối ném vào mặt anh: "Tôi sẽ báo cảnh sát, nói anh quấy nhiễu tôi!"

Lời uy hiếp này nghe vào tai chẳng có tí tính uy hiếp nào, Đường Khải Sâm dùng một tay đã bắt được cái gối ôm, bả vai cười đến mức rung động kịch liệt.

Vãn Hảo xoay người muốn đi, lại bỗng nhiên bị anh chặn ngang kéo lại.

Anh vẫn ngồi trên sô pha như trước, cho nên hai má vừa vặn chôn ở ngực cô, hai viên mềm mại chặt chẽ dán vào anh. Mặt Vãn Hảo "Xoạt" đỏ rực, cảm giác càng thêm rõ rệt, môi anh cách áo sơmi nhẹ nhàng dao động trước hai đỉnh nhọn.

"Vãn Hảo, có chuyện em phải rõ ràng, cho dù em chán ghét không hề thích anh, anh đều sẽ không buông tha. Anh không giống với Chu Tử Nghiêu, khi đã nhận định một người, dù cho trăm sông ngàn núi cũng đoạt cô ấy về. Em nhìn anh một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook