Cố Phán Rực Rỡ

Chương 63

Dạ Man

01/04/2018

Vừa mới tỉnh dậy, là thời khắc Diệp Tử Nhuy buông lỏng phòng bị nhất, gương mặt cô vẫn đầy cảm xúc chưa kịp thu lại, phiền lòng, buồn ngủ, mệt mỏi, còn có mơ hồ... Bên má phải cô vì nằm nghiêng quá lâu nên đã in hằn lên vài vệt đo đỏ dài khoảng 5 6 cm.

“Ông chủ Chu...” Giọng cô khàn khàn, dường như cô đã trải qua một sa mạc mà không có một giọt nước vậy. “Sao ông lại ở đây?” Cô hỏi ngay mà không cần suy nghĩ gì, hỏi xong cô liền hối hận. Ông ấy là ông chủ, chưa về thì có gì kì lạ đâu.

Diệp Tử Nhuy cười cười, che giấu sự đường đột lúc nãy của mình.

Phòng làm việc yên tĩnh, ánh đèn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hai người đứng ở đây cũng khá là lúng túng.

Vẻ mặt Chu Nhuận Chi vẫn bình thản như thường. “Tôi quay lại lấy chút đồ. Bây giờ cô mới về sao? Để tôi đưa cô về.”

Diệp Tử Nhuy im lặng mấy giây sau mới phản ứng được. “Dạ được, cám ơn ông.”

Chu Nhuận Chi khẽ cười. “Tử Nhuy, tôi chỉ lớn hơn cô một chút thôi, nói chuyện với tôi không cần dùng kính ngữ đâu. Như vậy sẽ làm tôi có cảm giác như mình đã già 80 tuổi đấy.”

Diệp Tử Nhuy cúi đầu đi bên cạnh anh, ở giữa hai người có một khoảng trống, không xa không gần. Cô nhìn xuống nền gạch hoa văn, đan xen hợp lý. “Ông là ông chủ của tôi.” Giọng cô rất nhỏ.

Khoé miệng Chu Nhuận Chi nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Buổi tối mát rượi, tối nay các vì sao đều ẩn trong mây, chỉ có đèn đường toả sáng trong đêm. Xe khởi động, chậm rãi lướt đi.

Bên trong xe là một bầu không khí yên tĩnh.

“Về trường đúng không?” Anh hỏi.

Diệp Tử Nhuy suy nghĩ một chút. “Vâng!” Thật ra thì bây giờ đã muộn, kí túc xá cũng đóng cửa mất rồi, thôi, cô đành vào tiệm internet ngủ đỡ mấy tiếng đồng hồ vậy.

Xe đừng lại trước cổng trường đại học T, Diệp Tử Nhuy nghiêng đầu sang nói với anh. “Ông chủ Chu, cám ơn ông.”

Ngón tay Chu Nhuận Chi nhẹ nhàng gõ gõ trên vô lăng, không biết đang suy nghĩ gì, ánh sáng bên trong xe hơi tối, Diệp Tử Nhuy cũng không thấy rõ vẻ mặt anh. Đột nhiên anh lên tiếng: “Về đến phòng rồi thì gửi tin nhắn cho tôi.”

Diệp Tử Nhuy gật gật đầu, trong lòng không khỏi khen thầm, đàn ông lớn tuổi đúng là rất tỉ mỉ chu đáo. Tỉnh táo lại nào, đừng để bị ông ấy mê hoặc chứ!

“Có số điện thoại của tôi không?” Trước khi cô xuống xe, đột nhiên Chu Nhuận Chi hỏi một câu.

Diệp Tử Nhuy khựng lại, cô bước xuống xe, đứng trong vệ đường, không biết nên trả lời sao. Cô không thể nói không có số điện thoại của ông chủ mình được, dù sao thì trong túi xách vẫn còn danh thiếp của anh.

“139xxxxxxxx, số điện thoại di động của tôi, lưu lại đi.” Anh đọc với tốc độ chậm rãi.

Diệp Tử Nhuy sững sờ một lát rồi lấy chiếc điện thoại cũ của mình ra. “139xxxxxxxx, lưu rồi.”

Cô rất thông minh, Chu Nhuận Chi chỉ vừa đọc một lần, cô đã nhớ kỹ.

Chu Nhuận Chi lái xe rời đi, Diệp Tử Nhuy vẫn còn ngây ngốc đứng ở đó, cô nhìn chăm chăm vào số điện thoại của anh đã được lưu trong điện thoại mình, không khỏi cong môi cười một cái, sau đó ném điện thoại vào túi xách của mình.

Đi tới đi lui trước cổng trường đại học vài vòng, vẫn không nên quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. Cô thẳng tiến đến tiệm internet ngay khúc cua trước mặt.

Chu Nhuận Chi cũng không hiểu tại sao ngày hôm đó mình lại muốn quay trở lại, có lẽ là vì lo lắng cho một cô gái hơn nửa đêm mà còn ở bên ngoài như cô sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó. Anh chỉ muốn xác định cô có vào kí túc xá an toàn hay không, nhưng không ngờ lại thấy cô vẫn còn lang thang ngoài đường một mình.

Chu Nhuận Chi dừng xe ở lề đường đối diện, anh nheo mắt nhìn theo bóng lưng cô.

Nhiệt độ ban đêm có 6, 7 độ, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cổ áo đều được dựng lên bao quanh cổ mình. Có lẽ là vì thấy lạnh, nên cô luôn khoanh tay lại, bước chân cũng rất nhanh. Chu Nhuận Chi chỉ có một suy nghĩ, cô gái này vẫn luôn có thói quen như vậy, một mình bước về phía trước, mắt luôn nhìn thẳng, như thế sẽ không thấy được những người xung quanh mình.

Chỉ cần cô nhìn về hai bên một chút thôi, thì sẽ phát hiện được xe của anh đang dừng ở đó.

Chu Nhuận Chi lấy điện thoại di động ra, tìm được số điện thoại của cô, gọi đi.

Cô gái phía trước bỗng dừng chân.

Bản nhạc giao hưởng kinh điển vang lên, Diệp Tử Nhuy không nghĩ ra còn ai có thể gọi điện thoại cho cô lúc này, cô cho rằng nhất định là điện thoại quấy rối, nhưng tiếng chuông vang lên mười mấy giây cũng không hề ngắt máy. Lúc này cô mới lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là dãy số quen thuộc lúc nãy, da đầu cô như bị nhúng nước lạnh. »diễn ♡ đàn ♡ lê ♡ quý ♡ đôn«

“Ông chủ Chu?” Cô nghe máy, cực kì ngạc nhiên.

“Về tới kí túc xá chưa?” Chu Nhuận Chi trầm trầm hỏi.

Diệp Tử Nhuy im lặng một lát, cô hít một hơi sâu, lạnh quá. “Vâng, đã đến dưới sảnh rồi, rất nhanh sẽ về đến phòng. Ông chủ Chu, ông còn việc gì sao?”



Chu Nhuận Chi cau chặt mày lại, mím môi, trong lòng rối loạn khó hiểu, dường như thật lâu sau mới lên tiếng: “Quay đầu lại.”

Giây phút nghe thấy câu nói đó, trong lòng Diệp Tử Nhuy như bị một vật nặng đè xuống, cô sững sờ quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng của một người cao lớn đang đứng ở phía xa xa, một tay đút trong túi quần, một tay đang cầm điện thoại áp lên tai.

Diệp Tử Nhuy cứng đờ người, gió rét thổi thốc vào mặt, cô lạnh cóng đến run lẩy bẩy, vẫn cầm chặt điện thoại trong tay, hoang mang lo lắng y như một đứa trẻ nói dối mà bị vạch trần vậy.

Chu Nhuận Chi băng qua đường đi đến trước mặt cô. “Tại sao không về kí túc xá?” Giọng của anh không phải như đang chất vấn, mà giống một trưởng bối đang quan tâm đến tiểu bối của mình.

Diệp Tử Nhuy nuốt nuốt nước miếng, tâm trạng dần bình ổn lại. “Muộn quá rồi, quản lý kí túc xá cũng đã đóng cửa ngủ mất rồi. Tôi thấy không nên quấy rầy người khác nên định đi tìm chỗ nào đó ngủ tạm một đêm.” Tại sao anh quay lại? Tại sao? Là vì trùng hợp ư?

“Tôi đi với cô.” Chu Nhuận Chi lên tiếng, chân đã bước đi trước.

Gió đêm vẫn thổi không ngừng, hai người bước đi trên vỉa hè dành cho người đi bộ. Anh luôn trầm mặc không nói, đương nhiên Diệp Tử Nhuy cũng không dám chủ động bắt chuyện. Sau khi đi được một đoạn đường khá dài, Chu Nhuận Chi mới ngừng lại, hỏi: “Mệt chưa?”

“Dạ?” Đại não Diệp Tử Nhuy vẫn chưa bắt kịp tiết tấu của anh. “Không mệt. Tôi chưa mệt.”

Chu Nhuận Chi quay sang nhìn cô, nhíu mày: “Lên xe ngồi đi.”

Kết quả là, trong xe lại xuất hiện hai người quen thuộc, lại nói chuyện thêm một hồi, Diệp Tử Nhuy mệt mỏi dựa đầu vào ghế ngủ ngon lành.

Chu Nhuận Chi nhẹ nhàng điều khiển ghế thấp xuống, cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.

Anh nheo nheo mắt, nhưng không cảm thấy buồn ngủ gì cả.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc ánh mặt trời ló dạng, Diệp Tử Nhuy tỉnh dậy vì đói. Thấy người đang ngồi ngủ bên cạnh, trong đầu cô trống không một mảng, vẻ mặt cũng không che giấu sự ngạc nhiên.

Sáng sớm hôm nay sương mù dày đặc giăng lối, trời nhiều mây u ám, khó mà nhìn rõ được phía trước. D ̴ đªп ˱L/Q/Đ˲

Diệp Tử Nhuy không dám gây ra tiếng động nào quá lớn, cô chỉ xoa xoa cái cổ đang nhức mỏi của mình.

Chu Nhuận Chi đã tỉnh từ nãy, chỉ là vẫn nhắm mắt nằm đó không chịu dậy. Anh biết Diệp Tử Nhuy đang làm gì. Diệp Tử Nhuy thấy anh vẫn còn ngủ, thử mở cửa xe, vậy mà mở được, không có khoá. Cô rón rén bước xuống, đứng trước cửa xe, cô hơi trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu nhìn anh một cái rồi rời đi. Đi tới một quán ăn gần đó thì dừng lại, đi vào mua một phần bữa sáng, rồi quay trở lại xe.

Chu Nhuận Chi ngồi trên xe, dưới bọng mắt đen như mắt gấu trúc. Diệp Tử Nhuy đứng từ phía xa xa quan sát tình hình trong xe, cô không dám đến đó. Cuối cùng lòng cảm kích đã chiến thắng sự rối rắm trong lòng.

Cô gõ gõ cửa xe, tấm kính cửa sổ từ từ hạ xuống.

Chu Nhuận Chi lẳng lặng nhìn cô, gương mặt anh vẫn anh tuấn như vậy, dù chưa rửa mặt vẫn hấp dẫn mê người, ông trời thật không công bằng mà.

Diệp Tử Nhuy nặn ra một nụ cười mỉm. “Ông chủ Chu, cám ơn ông. Bánh nướng của tiệm bán đồ ăn sáng đó rất ngon, chúng tôi thường hay xếp hàng mua ăn, mời ông dùng thử.”

Cô nhanh chóng đưa cho anh. “Tôi về chuẩn bị đi học đây.”

“Chờ một chút...” Anh gọi giật lại.

Diệp Tử Nhuy ngạc nhiên dừng lại.

“Sau này, buổi tối đừng ở bên ngoài một mình.” Anh nghiêm nghị nhắc nhở.

Diệp Tử Nhuy cũng đáp: “Ông chủ Chu, buổi tối cũng không nên chạy loạn ngoài đường đâu.” Nói xong, cô lém lỉnh chuồn đi mất.

Cả ngày hôm đó, bài giảng của giáo viên trên lớp đều bị Diệp Tử Nhuy nghe tai này ra tai kia, không tiếp thu được một chữ. Trong lòng như có gì đó đang chậm rãi nảy mầm, loại cảm giác đó rất kì diệu, ngọt ngào, chua xót, xen lẫn chút tham lam và e sợ.

Cô cho rằng mình bị bệnh rồi.

Diệp Tử Nhuy phát hiện thứ tình cảm mà cô dành cho Chu Nhuận Chi không đơn thuần là của nhân viên đối với ông chủ bình thường nữa. Trong lòng cô rất rối loạn.

Sau đó, khi làm thêm trong phòng tranh, có thể tránh được Chu Nhuận Chi thì tránh, cơ hồ hai người cũng không có chạm mặt nhau nhiều.

Chu Nhuận Chi là ai chứ, thời gian lâu dài, đương nhiên anh liền nhận ra. Chỉ là anh cũng chưa xác định được trái tim mình muốn gì.

Mùa đông năm nay, Diệp Tử Nhuy không có ý định trở về nhà mừng năm mới. Mùa đông ở thành phố B rét lạnh hơn nhiều so với miền Nam. Mỗi ngày cô đều chạy qua chạy lại giữa trường học và các nơi làm thêm, cơ thể càng ngày càng gầy hẳn đi.

Chu Nhuận Chi biết ngoài làm thêm ở phòng tranh của mình ra, cô còn làm thêm ở nhiều nơi khác nữa, nhưng không nghĩ cô sẽ quay mình như chong chóng như vậy.



Diệp Tử Nhuy là một cô gái rất kiên cường, anh đã biết điều này từ lâu.

Gần cuối năm, trong phòng tranh càng ít người hơn, Chu Nhuận Chi đã cho bọn họ nghỉ phép về quê ăn tết rồi. Hôm đó, Diệp Tử Nhuy nhận được khoảng lương cuối năm của mình, rất dư dả, cô cười cười nói với chị kế toán phòng nhân sự: “Cám ơn chị.”

Chị kế toán rất thích cô. “Muốn cám ơn thì cám ơn ông chủ đấy, tiền này là do ông ấy chi trả mà.”

Diệp Tử Nhuy le lưỡi cười. “Em không dám đâu.”

Chị kế toán cười. “Hôm nay nữa thôi là được nghỉ tết rồi, không còn việc gì thì về sớm đi. Gần cuối năm nên siêu thị giảm giá rất nhiều, có rảnh thì đi xem thử, thích thì mua một ít. Haizz, chị nói em đấy, đừng cả ngày ăn mặc như bà cô già như vậy, cô gái trẻ thì nên mặc những bộ quần áo tươi sáng mới đẹp.”

Cô ăn mặc như vậy cho tiện, quần áo đậm màu dù bị dính màu vẽ cũng sẽ không gây chú ý lắm.

Cô không ngờ hôm nay sẽ đụng mặt với Chu Nhuận Chi, không phải anh đã đến Pháp rồi à? Không đón năm mới với vợ chưa cưới sao? Diệp Tử Nhuy đội mũ lưỡi trai, cô lặng lẽ kéo sụp nón xuống, đại khái như vậy anh sẽ không nhìn đến cô.

Chu Nhuận Chi đang nói chuyện với một người bạn, hai người vừa nói vừa đi đến đây. Dđ • LˆQ’Đˆ

Diệp Tử Nhuy đi lướt qua hai người họ thì ánh mắt của anh cũng thoáng nhìn cô, hơi sững người, lời nói cũng khựng lại.

Người bạn thấy vậy, hỏi: “Sao vậy?”

Chu Nhuận Chi bất đắc dĩ cười cười. “Không có gì, không biết từ khi nào thì mình bắt đầu làm cho người ta tránh xa rồi.”

“Ai tránh xa cậu chứ. Đừng có đùa!” Người bạn trêu ghẹo.

Diệp Tử Nhuy đi đến siêu thị thật, vòng tới vòng lui, cô mua được một cái áo vải nhung, nhưng không phải mua cho cô. Trả tiền xong, cô liền muốn trở về kí túc xá. Lúc này điện thoại di động reo lên, là một dãy số quen thuộc.

Do dự hồi lâu, cô mới nghe máy.

“Ông chủ Chu...” Giọng cô rất khẽ.

“Cô đang ở đâu?” Chu Nhuận Chi hỏi. “Đừng nói dối tôi.”

Diệp Tử Nhuy bất giác cắn cắn môi. “Ông chủ Chu, ông từ Pháp về rồi sao?” Cô nhìn về phía trước, bầu trời u ám, lúc này đã có mưa tuyết nhỏ, lác đác vài bông tuyết rơi xuống.

Chu Nhuận Chi bạnh mặt, anh đứng trước cửa sổ thuỷ tinh trong phòng làm việc, ngắm nhìn về phương xa, ánh mắt sâu thêm vài phần.

Điện thoại rơi vào trầm mặc.

Một phút im lặng kia, hai người đều đang nghĩ về đối phương.

Diệp Tử Nhuy cười, một tay cô đang ôm cái túi đựng chiếc áo vừa mới mua cho mẹ. Mẹ cô là một người phụ nữ đáng thương. “Ông chủ Chu, năm mới vui vẻ.”

Cô cúp máy, đứng ngơ ngác ở đó hồi lâu.

“Chị ơi....” Một cô bé kéo tay, đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Thì ra là cô đang khóc.

“Chị ơi, đừng khóc. Em tặng chị cây kẹo này, rất ngọt đó.” Diệp Tử Nhuy nhận lấy khăn giấy. “Cám ơn em.” Mẹ của cô bé đang đứng ở đằng xa nhìn, gật gật đầu với cô.

Một giây tựa như vạn năm, dường như Chu Nhuận Chi cũng cảm nhận được gì đó.

Chờ đến khi anh gọi lại cho cô, thì cô không nghe máy.

Trước đó, Diệp Tử Nhuy nhận được một cuộc điện thoại từ dì hàng xóm kế bên nhà mẹ của cô. “Tiểu Diệp Tử, mẹ con vừa mới ngất xỉu, con mau về nhà ngay đi, thật là đáng thương mà...”

Diệp Tử Nhuy mơ hồ có một dự cảm xấu. “Dì Lưu, mẹ con sao rồi?”

Trong điện thoại ấy là một bầu không khí trầm mặc khiến người ta không hít thở được.

“Ung thư dạ dày... Cũng sắp tết rồi, con mau về nhà với bà ấy đi.”

Diệp Tử Nhuy như tắt nghẹn, mông lung đi trên đường như người mất hồn, không quấn khăn quàng cổ, không mang bao tay. Cô không biết mình về trường bằng cách nào, đợi đến khi tới dưới sảnh lầu kí túc xá nữ mới có một bàn tay giữ chặt cô lại.

“Cô đã đi đâu?” Giọng nói của Chu Nhuận Chi cực kì lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Phán Rực Rỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook