Chuyên Sủng

Chương 51: Quay về thôn

Mộng Cầm U

02/02/2017

Editor: Sakura Trang

Cả nhà Vương Thành ngủ tương đối muộn, lúc này vẫn còn ở ngoài sân làm việc. Vương Thành đang vội vàng chẻ củi, hai người phu lang đang ngồi ở đàng kia tách hạt ngô, trên lưng nhị phu lang còn cõng đứa bé, thường thường nói mê vài tiếng, ngủ rất ngon... Bốn phía tuy vắng vẻ, nhưng cũng thể hiện ra một chút gì đó ấm áp.

Người trong sân vội vàng làm việc, lại không biết bản thân đã bị người ngoài tường nhìn một lúc lâu.

Lê Thư đạp tường, một tay bám vào đầu tường, một tay che chở Lê Phong ở trong ngực, cùng nàng nhìn trộm về hướng sân nhà Vương gia.

"Có lẽ, mấy người Vương đại tỷ có cuộc sống không tồi." Nam nhân khẽ nhướng khóe miệng, hạ kết luận, lại không che dấu được sự hoài niệm.

"Ừ..." Nữ tử trả lời khe khẽ, gần như không nghe thấy. Nam nhân hạ lông mi, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy trên khuôn mặt nữ tử vẫn lộ vẻ thê lương như cũ, trong lòng liền vô cùng đau xót.

"Phong Nhi..." Lê Thư thấp giọng kêu, ôm chặt người trong lòng, "Không có việc gì... Đừng khó chịu... Bọn họ sống rất tốt..."

"... Ừ..." Giọng điệu trầm thấp, không có chút tinh thần.

Trong lòng nam nhân lo lắng, cúi đầu cọ cọ mặt đối phương, "... Hay, chúng ta đi vào chào hỏi được không?" Dứt lời, cảm thấy nữ tử nắm chặt trước ngực mình, giống như đang do dự, sao đó lại nắm càng chặt hơn, "Quên đi... Thân phận và những thứ khác, gặp cũng thấy xấu hổ..."

"Ừ, tất cả đều nghe theo nàng."

"..." Nữ tử với cổ, nhìn sâu vài lần về phía sân, "Thư Nhi, chúng ta đi thôi."

"Được." Nam nhân nghe lời nhảy xuống tường, không phát ra một tiếng động.

"Lại nói, hiện tại cũng không tiểu muội Lê gia và tướng công như thế nào..." Trong sân, giọng nói của nhị phu lang Vương gia truyền đến, cách tường, cũng không lớn, lại đủ cho hai người ngoài tường nghe được rõ ràng, càng thành ngăn cản bước chân của đối phương.

"Đừng nói nữa!" Vương Thành gầm nhẹ, xen lẫn tức giận, "Nha đầu chết tiệt kia! Đều do ta không có dạy dỗ nàng thật tốt! Trước kia nàng đã xảy ra chuyện gì, tại sao khi trở về phủ Tướng quân lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Không có chuyện gì tại sao lại bỏ rơi nam nhân tốt như vậy tận ba năm? Lê Thư ngoại trừ lớn lên xấu xí thì có chút nào không xứng với Lê Phong nàng chứ?"

"Gia chủ..." Đại phu lang dịu dàng khuyên, "Thôi đi, đó là chuyện nhà người ta mà..."

"Tại sao lại thôi?" Cơn giận của Vương Thành không nguôi, "Ngươi cũng không phải không biết, hai năm trước thư sinh Lưu gia chạy đến trong thành muốn vào quân doanh một chuyến xem thế nào, muốn gọi tướng công Lê gia ra hỏi thăm, ai biết người ta nói đối phương bị trúng quân côn không đo nổi! Hỏi hắn có chuyện gì không, người ta lại nói hắn thì có chuyện gì được chứ, đã quen rồi! Con mẹ nó! Quân côn thì ai lại quen chứ! Mấy tên chó trong quân doanh, không nghĩ ràng hắn chỉ là một nam nhân thôi sao!" Nữ nhân đạp mạnh cái gì đó, "Mẹ nó! Muội tử của ta! Đều là do ta không dạy dỗ tốt!"

Ngoài tường, Lê Thư đã sớm muốn che lỗ tai thê chủ nhà mình, nhưng đối phương lại kiên quyết không cho hắn làm vậy, chì tựa vào trng ngực hắn, nắm lấy y phục của hắn, giống như đang nghiêm túc lắng nghe.

Lê Thư không biết bản thân có bao nhiêu lo lắng, vội vàng vừa vỗ về lưng nữ tử vừa thấp giọng an ủi: "Không có chuyện gì, nào có dọa người như vậy, cũng không chịu phạt cái gì..."

"Ừ.” Nữ tử hít sâu mấy hơi, buồn rầu trả lời, im lặng một lúc, sau đó dang tay ôm eo nam nhân, "CHúng ta đi thôi."

"Được." Nam nhân nghe lời gật đầu, cúi người ôm ngang người nữ tử, đang muốn rời đi, rồi lại nghe nữ tử nói, "Chờ một chút."

"Làm sao vậy?"

"..." Nữ tử dừng một chút, "Chúng ta, vẫn nên vào đi..."

"Ừ? Ừ..."

Nam nhân theo lời, buông nữ tử, đứng vững một lúc, sau đó mới tiến về phía trước, lễ phép gõ cửa ba cái. Ba người trong nha rất ngạc nhiên, "Ai vậy?"

"... Vương tỷ tỷ." Lê Phong hơi dừng một chút, trả lời, "Là ta, Lê Phong."

"... Muội tử Lê gia?" Nữ nhân đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức trong giọng nói lại không che giấu được vui mừng, lập tức ra mở cửa.

"Muội tử, ngươi..." Mặt Vương Thành đầy kích động ra mở cửa, mở miệng, như là có chuyện chưa nó hết muốn nói cho đối phương, nhưng khi nhìn thấy Lê Thư đứng sau lưng lại đột nhiên nhớ đến điều gì, lập tức ngậm miệng.



Dừng một lát, Vương Thành thở mạnh vài cái, chợt giơ tay lên, đúng là có ý muốn dạy dỗ Lê Phong! Tất nhiên là Lê Thư đứng phía sau sợ hãi, cũng không quan tâm việc cấp bậc lễ nghĩa, bắt lấy cổ tay của Vương Thành, lời nói hơi có ý tức giận, "Người làm cái gì vậy!"

"Thê, thê chủ đại nhân!" Hai người phu lang của Vương Thành cũng vội vàng chạy đến ngăn cản, "Xin người bớt giận, xin bớt giận mà..."

Vương Thành thở mạnh mấy hơi, vung tay ra, nhìn Lê Phong, "Chì vì do tiểu tử này vô cùng yêu thương ngươi, ngươi đã làm gì hắn cũng đều nguyện ý chịu đựng! Cho nên ngươi mới làm xằng làm bậy cái gì cũng có thể làm đúng không?" Lồng ngực kịch liệt phập phồng, "Ta thật hối hận không có giáo huấn ngươi thật tốt! Ngươi có biết nam nhân của ngươi đã chịu đựng đau khổ như thế nào không!"

"Đều là do muội sai..." Lê Phong cúi đầu, vô thức cầm lấy tay của Lê Thư -- thô ráp có chút dọa người. Cho dù đối với sự khổ sở mà hắn phải chịu trong ba năm, nàng đã hiểu rõ từ lâu rồi, nhưng khi nhắc lại, nàng vẫn không nhịn được khó chịu thở không ra hơi.

Hắn bị, nhiều đau khổ như vậy...

"Không phải!" Tất nhiên Lê Thư sẽ không nhìn thê chủ nhà mình bị người ta trách cứ, vội vàng giải thích, "Là do thê chủ nàng bị mất trí nhớ!"

"Cái gì?" Vương Thành nghe vậy, nhất thời sợ hãi, ngay cả hai vị phu lang đều khẩn trương, "Chuyện gì xảy ra? Ngã chỗ nào?"

"Đều không phải, ta không sao, là do người nhà muội làm." Lê Phong nhíu mày, "Cha muội."

"Phụ thân muội thật là... A, xin lỗi." Vương Thành dừng lại lời oán trách định nói, "Hắn làm sao vậy? Là chướng mắt tướng mạo của tiểu tử này? Ngươi nói cho hắn biết, tiểu tử này ngoài trừ tướng mạo xấu xí, toàn thân không có tật xấu nào khác! Nếu hắn thực sự ngài xấu xí, cùng lắm thì cho ngươi tái giá với người xinh đẹp khác đi! Khiến cho ngươi không nhớ cái gì... Hắn làm như thế nào? Không phải đập đầu ngươi vào tảng đá đấy chứ?"

"... Không phải..." Lê Phong biết, hiện tại cười rộ lên không tốt, bởi vậy biết ý mà nhịn, "Chỉ dùng thuốc thôi."

"Dùng thuốc, trên đời này có thuốc thần kỳ như thế à..." Vương Thành khó hiểu nói thầm.

"Thê chủ đại nhân, để Lê tiểu thư và Lê tướng công đứng ở ngoài cửa nói chuyện sợ là không ổn đâu." Đại phu lang Vương gia cúi đầu đề nghị.

"Ngươi thấy đó, ta quên mất, mau vào..."

.....

Ba năm không gặp, Vương Thành không thiếu chuyện để nói với Lê Phong.

Hai người phu lang đã ngủ, mà Lê Thư thấy Lê Phong không ngủ, liền cũng không buồn ngủ, ôn chuyện cùng hai nữ nhân thẳng đến bình minh.

Bầu trời lờ mờ sáng, Lê Phong liếc mắt, rúc về phía ngực nam nhân nhà mình ở phía sau, nam nhân ôm lấy nàng một cách tự nhiên.

"Làm trò trước một người ngoài như ta cũng không biết ngượng!" Vương Thành bất đắc dĩ lắc đầu.

"Làm sao phải ngượng chứ!" Lê Phong nghiêng đầu, vẻ mặt đương nhiên, "Đây là nam nhân của muội, cũng không phải nam nhân trong thanh lâu hay nam nhân đang hoàng đã có thê..., sao muội phải ngượng chứ."

"Thực là không biết xấu hổ." Vương Thành lắc đầu, lại nói, "Thật sự các muội không ở lại sao?"

"Cũng không còn cách nào khác." Nữ tử buông mi, "Không mỗi người trong thôn ai cũng hào sảng hiệp nghĩa như tỷ tỷ, người từng làm tướng quân hoàng đế hoàng hậu, nếu ở trong thôn này thì... Hai bên ai cũng khó chịu..."

"... Nghĩ như vậy, ngược lại cũng đúng."

"Không sao, chờ chúng muội có thời gian thì đến thăm tỷ một chút!Khi nào tìm được nơi ở sẽ đến tìm các tỷ, nói cho các tỷ biết chỗ chúng ta ở!"

"Ừ, tốt."

"... Thời gian cũng không còn sớm, bên Lưu Mặc Khanh và Lưu Yên Nhiên chúng muội cũng không đi, dù sao về sau cũng có nhiều cơ hội gặp lại."

"Bọn họ tuổi trẻ khí thịnh thích chạy loạn, tỷ đây lại không có thời gian gì, muội biết đó, vừa rồi còn làm tang sự...Không đi cùng mọi người được, muội muội ngươi đừng để ý nhé!"



"Không có chuyện gì, biết nhà tỷ tỷ có nhiều chuyện phải lo rồi!"

"Ừ, vậy là tốt rồi."

"Tỷ tỷ, bọn muội đi đây."

"Không ở lại thêm một chút sao?"

"Thừa dịp trời còn chưa sáng..."

"... Thật sự là không còn cách nào... Đi dường cẩn thận chút..."

....

Nhà trọ thường dân.

Lê Thư nhìn nữ tử nằm trong ngực mình ngủ say không biết gì, bất đắc dĩ nhẹ nhàng dịch lui lên trên để cho nàng thoải mái hơn một chút, sau đó tựa vào trên tường cạnh giường phòng trọ.

Hàn Triều đã đồng ý tìm người phù hợp để rèn luyện kế nhiệm chức vụ của mình, hắn chỉ không biết bao giờ Lưu Quý và Tiếu Ninh có thể rời đi. Chẳng qua, với sự giúp đỡ của người nam nhân kia thì... Thực sự, nếu hai người kia muốn rời khỏi triều đình, hắn cảm thấy cũng khong khó lắm.

Hắn cũng không biết sự tự tin như vậy của mình là từ đâu đến, có thể là bởi vì người nam nhân kia là phụ thân của Phong Nhi đi, cho nên hắn liền cảm giác, hắn nhất định sẽ có cách!

Hắn nhớ rõ, nhạc phụ của hắn -- chắc hắn có thể xưng hô như vậy đi -- gọi hắn vào trong phòng dạy dỗ một trận, cũng may chỉ đơn giản dùng tay chân, so với roi và quân côn thì không đáng giá nhắc đến. Hắn có thể cảm giác được, nhạc phụ của hắn đang tức giận, nhưng hắn lại không biết lí do vì sao.

Khi hắn sợ hãi chẳng biết phải xin lỗi thế nào, đặc biệt lại càng sợ nhạc phụ mang Phong nhi của hắn đi, cũng may nhị ca giải đáp thắc mắc cho hắn: Nhạc phụ là do tức giận nữ nhi của mình thành thân vào lúc không có hắn ở đó. Hắn không thể trút giận với nữ nhi mà mình vẫn cưng chiều, nên chỉ có thể trút giận lên hắn.

Hắn không quên được sự vui mừng lúc đó, đây là nói, nhạc phụ của hắn đã chấp nhận hắn rồi đúng không?

Đây có lẽ là lần chịu đánh đáng giá nhất trong đời của hắn.

Nam nhân nhếch môi, nhẹ nhàng xoa tóc của nữ tử.

Tuy rằng không thể gặp mặt mỗi ngày với những thôn dân có quan hệ tốt, nhưng bọn họ lại có thể tìm một làng khác.

Bọn họ có thể giống như trước đây vậy. Nàng có thể vẫn kiêu ngạo như với hắn, hắn có thể xuống đất làm sinh hoạt, có thể chăm sóc nàng, giặt quần áo cho nàng, nấu cơm cho nàng, còn có thể nhận một đứa nhỏ đến nuôi và chăm sóc thay nàng... Còn có thể, còn có thể, ừ... Còn có thể bị nàng trêu đùa, còn có thể cho nàng thư thái...

A, a! Hắn đang suy nghĩ gì vậy chứ!

Khuôn mặt nam nhân không tự chủ đỏ lên, cắn môi quay mặt sang một bên.

Thật, thật là...

Nói chung, ngày sau, có thể ở cùng một chỗ... Mãi mãi, mãi mãi...

Nam nhân cúi người, cố gắng hết sức đem cơ thể dính sát vào trên người nữ tử.

Lần trước, cái gì ta cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, không có gì cả, cho nên, để cho ngươi tính toán cuộc sống, còn làm bị mất vòng cổ quan trọng.

Lần này, những... việc vặt như vậy hãy đều giao cho ta, có được hay không?

Nam nhân kéo chăn, đắp lên trên người nữ tử, nhìn đôi môi đối phương đóng mở vài cái, sau đó ôm lấy hông hắn, đem cả khuôn mặt vùi vào trong lòng hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật thỏa mãn.

Tất cả đau khổ đều không đáng kể, chỉ cần có ngươi ở đây, chịu thêm nhiều năm đau khổ hơn nữa, đều có thể nói, không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyên Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook