Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 291: Tại sao cô không bị trừng phạt hả?

Cận Niên

31/08/2018

Trình Dĩ Sênh cũng không nói nhiều thêm một chữ, gương mặt be bét máu của anh ta xanh mét, mặc cho cô ta điên cuồng ra sức đẩy cánh cửa muốn đóng lại, Trình Dĩ Sênh chỉ gắt gao dùng cánh tay chống đỡ, nở nụ cười nhạo nhìn người phụ nữ đang mất khống chế và sợ hãi này.

"Đến cùng thì anh muốn như thế nào......" La Tình Uyển thử nhiều lần cũng không có cách nào đóng cửa được, kinh hãi và hoảng hốt đến rơi nước mắt, run giọng nói: "Việc anh muốn tôi làm tôi đều đã làm! Anh kêu tôi làm gì tôi cũng không hề cự tuyệt! Anh còn muốn như thế nào?!"

Cô ta đã dùng hết hơi sức, nhưng vẫn không thể nào đóng cửa được, bàn tay dính máu của Trình Dĩ Sênh cầm thật chặt tay nắm cửa ở phía ngoài, đột nhiên hung hăng dùng sức đẩy ra! Cả người La Tình Uyển bị hất một cái phải thụt lùi, cô ta hoàn toàn hoảng sợ, bước chân lui về phía sau.

"Tôi còn có thể như thế nào đây?" Đôi mắt lạnh như băng của Trình Dĩ Sênh mang theo sát khí nhìn cô ta chằm chằm, trên khóe miệng lại vẫn nở nụ cười tươi: "Gặp phải đồng đội vô dụng thế này, chuyện gì cũng làm không xong...... Cô nói xem, nếu như hiện tại trong tay tôi có đứa bé, cô ấy có dám đối xử bạo lực với tôi như vậy hay không?...... Nếu như cô, con đàn bà đê tiện này có thể giúp tôi bắt đượcTiểu Ảnh, Thiên Tuyết cũng sẽ rơi vào tay tôi, lúc đó tôi muốn gì được nấy, cô ấy cũng sẽ không dám giở thủ đoạn dẫn theo người của Nam Cung Kình Hiên tới thu thập tôi!"

Giọng nói của anh ta càng lúc càng nhẹ, đến mấy chữ cuối cùng lại gầm lên!

Đôi mắt như mắt chim ưng lộ ra sự âm lãnh, kích động di chuyển bước chân tới gần La Tình Uyển.

"Anh đừng tới đây...... Đừng tới đây!" La Tình Uyển lui về phía sau, lưng áp vào cái kệ chứa các loại tạp chí, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cảnh giác nhìn chung quanh: "Ba mẹ tôi tạm thời đi vắng, nhưng người giúp việc của nhà tôi đang ở trên lầu thu dọn đồ đạc, cũng không biết lúc nào ba mẹ tôi sẽ về...... Anh đi nhanh lên! Tôi van anh, anh mau đi đi!"

Điều mà cô ta sợ nhất, không phải là bị Trình Dĩ Sênh châm chọc hay dạy dỗ, mà là sợ những thủ đoạn bẩn thỉu tàn nhẫn của bọn họ bị tất cả mọi người biết đến! Cô ta là đại tiểu thư của nhà họ La, xinh đẹp giỏi giang, dịu dàng hào phóng, có vẻ ngoài ưu tú nhất, tâm hồn cũng lương thiện nhất, gả cho Nam Cung Kình Hiên là tuyệt đối xứng đôi, cô ta không phải là hạng người âm hiểm ti bỉ gì đó, tay của cô không hề dính máu.

"Tôi còn có thể đi đâu đây?" Trình Dĩ Sênh cười nhạo một tiếng, lách thân thể đầy máu vào phòng khách nhà cô ta, quăng chìa khóa xe lên trên khay trà phát ra tiếng vang giòn tan, trên vest trắng dính đầy bụi đất và máu, chầm chậm đi về phía cô ta: "Cô có biết hiện tại khắp nơi đều là người của Nam Cung Kình Hiên hay không, mặc dù bản thân anh ta nằm trong bệnh viện, nhưng bước chân của tôi đi đến đâu cũng đều bị người của anh ta giám thị, tôi không có chỗ nào để đi, tôi có nhà nhưng không thể về! La Tình Uyển...... Trong chuyện này cô không tốt hơn bao nhiêu so với tôi, tại sao cô không bị trừng phạt? Hả?"

"Anh đừng nói nữa......" La Tình Uyển cau mày, vẻ mặt thống khổ: "Cả ngày nay tôi trôi qua cũng không tốt, trong đầu tôi đều là hình ảnh hai tay mình dính đầy máu tươi, tôi bị giày vò đến sắp điên rồi! Kình Hiên bị thương sao?...... Là do tôi nhúng tay nên khiến anh ấy bị thương phải không?!"

Rốt cuộc, sắc mặt của Trình Dĩ Sênh trở nên âm u.

Anh ta lạnh lùng tiến lên mấy bước, mặc kệ tiếng thét chói tai của La Tình Uyển, hung hăng bóp chặt cổ của cô ta, kéo đến trước mặt mình!

"...... Bị thương? Trái lại cô vẫn còn rất quan tâm Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc có bị thương hay không!!" Gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh tái nhợt, trong mắt lộ ra sát khí rất đáng sợ: "Tôi cũng bị thương cô không thấy sao? Tôi không có nơi nào để đi, chỉ có thể đến chỗ cô trốn tránh khó khăn, cô không nhìn ra sao?! Thật sự không uổng phí là vợ chưa cưới của anh ta, dù bây giờ anh ta hận cô đến tận xương, chỉ muốn mau chóng bỏ rơi cô, cô cũng không biết tự ghê tởm mà cứ muốn nhào vào anh ta...... Ha ha, sao cô lại hèn hạ đến như vậy?"

Cổ của La Tình Uyển bị anh ta bóp chặt, hai tay nắm tay anh ta muốn kéo ra, muốn lên tiếng kêu cứu, nhưng hô hấp cũng dần không có, mắt càng mở càng lớn, thân thể cũng co rút.

"Vậy cô có nhớ chuyện của chúng ta hay không?" Trình Dĩ Sênh nhìn biểu tình bất lực sắp chết của cô ta, đột nhiên kéo cổ của cô ta sát vào người mình, khàn giọng hỏi: "Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, tôi và cô không coi là vợ chồng, nhưng dầu gì cũng có quan hệ xác thịt...... Tình Uyển, lần đầu tiên của cô là cho tôi, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô, ở thời điểm này, không phải cô nên tính toán giúp tôi......"



La Tình Uyển nói không ra lời, sắc mặt từ tái nhợt nghẹn thành màu đỏ tím.

Trình Dĩ Sênh cười yếu ớt, dùng tay kia thăm dò vào cổ áo của cô ta, di chuyển theo đường cong cần cổ xinh đẹp, kéo mở cổ áo của cô ta ra! Bàn tay mò xuống dưới, sờ tới bộ ngực mềm mại và trơn mềm của cô ta...... Thật sự rất đẫy đà, rất xúc cảm!

"......" Cả người La Tình Uyển cũng run rẩy, giống như hít thở không thông.

Đúng lúc đó, người giúp việc từ trên lầu đi xuống, đột nhiên nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói của đàn ông, cô ta cho là khách tới chơi, nhưng càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, vội vàng chạy xuống lầu nhìn thử.

"A ——!!!!" Người giúp việc thấy một người đàn ông cả người dính máu đang bóp cổ tiểu thư, tay kia còn không thành thật sờ soạng cơ thể của tiểu thư, cô ta sợ tới mức mặt trắng bệch, hét lên một tiếng ngã ngồi ở trên cầu thang.

Trình Dĩ Sênh hướng ánh mắt sắc bén nhìn lên lầu, thấy người giúp việc ngã ngồi ở cầu thang.

"A...... Đúng là có người giúp việc......" Trình Dĩ Sênh nhạo báng nói một câu, trong mắt lộ ra sự hung ác.

Hung hăng bóp ngực của La Tình Uyển một cái, đột nhiên buông cô ta ra! Trình Dĩ Sênh sải bước đi lên lầu, người giúp việc sợ tới mức trừng mắt lớn hơn, vội vàng bò dậy lảo đảo chạy lên lầu, ở lầu hai có điện thoại, phải gọi cho lão gia và phu nhân ngay lập tức!

Bước chân của Trình Dĩ Sênh cũng biến mất ở lầu hai, La Tình Uyển liều mạng hô hấp ở trên sàn phòng khách, hít vào thở ra từng ngụm từng ngụm, từ ranh giới gần như tử vong nhặt về một cái mạng, cả người cô ta cũng co quắp.

Mà lúc này ở ngoài cửa, Nam Cung Dạ Hi chờ Trình Dĩ Sênh đi vào, sau đó nhìn không thấy hình ảnh bên trong, cô ta lái xe qua phương hướng khác, từ hoa viên phía sau nhà đi vào, có thể nhìn qua cửa sổ khi rèm bị gió thổi bay lên, thấy cảnh tượng bên trong rất rõ ràng, khi nhìn thấy Trình Dĩ Sênh cả người đầy máu, cô ta kinh ngạc trợn to mắt, nhìn anh ta vừa bóp cổ La Tình Uyển vừa chỉ trích, cô ta càng thêm mờ mịt không hiểu, không dám tùy tiện ngắt ngang bọn họ, bởi vì không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì! Cô ta nín thở nhìn chằm chằm, cho đến khi Trình Dĩ Sênh đuổi theo người giúp việc kia lên lầu hai.

Thật vất vả La Tình Uyển mới tỉnh lại, yếu ớt nằm trên sàn nhà, chỉ nghe thấy trên lầu hai có thét chói tai cùng tiếng đánh nhau, rất nhanh, thanh âm kia càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ......

Cô ta run rẩy đứng dậy, nhớ tới người giúp việc, trong lòng tràn đầy sợ hãi chạy về phía cầu thang, lại thấy Trình Dĩ Sênh đang từ lầu hai đi xuống!

Bàn tay vốn dính chút ít máu, giờ phút này đã dính đầy máu sềnh sệch, một giọt một giọt rơi xuống trên từng bậc thang nhà của cô ta.

"......!" La Tình Uyển trợn to hai mắt, sợ tới mức cả người cũng thất hồn lạc phách, lui về phía sau, giọng run run: “Anh đã làm gì...... Hiểu Hiểu đâu? Trình Dĩ Sênh, anh đã làm gì!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook