Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 98

Thư Ca

02/02/2018

Nàng tự nhiên ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm từng chữ cái Anh văn, Anh văn là tiếng mẹ đẻ thứ hai của nàng, tự nhiên nhìn không khó khăn gì. Cầm bút lông lên thêm vài chữ trên các ô trống.

Vũ Văn Mặc nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc, cảm thấy lúc này nàng rất đặc biệt, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa còn hiểu được chữ viết người Tây Vực mà cơ hồ cả Đại Hoa Quốc ai ai cũng không hiểu. Nhưng, hắn cảm thấy như vậy thật xa lạ. Đôi mắt đen loe lóe ánh sáng, nhìn cái trán sáng bóng của nàng, trong lòng đã có quyết định.

Khi hắn thất thần không tới một khắc chung, Mộ Dung Thư đã điền xong toàn bộ những ô trống vào rồi!

“Xong rồi!” Mộ Dung Thư để bút lông xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc, cười nói.

Tự tin như vậy! Tuyệt mỹ như vậy! Đôi mắt đen của Vũ Văn Mặc lại tĩnh mịch thêm mấy phần. Hình như bị lây bởi nụ cười sáng lạn của nàng, hắn cũng nâng khóe môi, gật đầu một cái: “Biểu đạt ý gì vậy?”

Mộ Dung Thư nhìn thấy hắn nở nụ cười hơi có chút mất hồn, sau khi nghe được lời hắn, vội vàng cúi đầu nhìn tờ giấy. Mới vừa rồi chỉ lo điền chữ, không có ghép câu lại đọc chút.

Kết quả khi nàng dịch ra chữ Anh văn xong, nụ cười bên môi lập tức biến mất.

“Sao vậy?” Vũ Văn Mặc hỏi.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, vẻ mặt nặng nề khác thường: “Đây là có từ đâu vậy?”

Vũ Văn Mặc nhíu mày, nhìn Mộ Dung Thư nói: “Vì sao xem xong lại hỏi?”

“Nếu tin này là thật, vậy mệnh của phụ thân và tất cả mọi người phủ Tướng quân đều bị người hãm hại.” Mộ Dung Thư nhíu mày lạnh giọng trả lời. Thư này đích thực là người Tây Vực viết, hơn nữa còn là tin Tướng quân Tây Vực viết cho Thẩm Tể tướng!

Nghe vậy, Vũ Văn Mặc kinh ngạc nhìn nàng, môi mím chặt khẽ mở, “Là cầm về từ phủ Tể tướng.” Dù thế nào cũng không nghĩ ra, làm hắn cực kỳ ngoài ý muốn, hắn cũng chỉ thử một phen, nhưng cũng không ngờ nàng thật có thể xem hiểu chữ viết Tây Vực. Rốt cuộc, nàng thật sự có thể nhìn hiểu! Hơn nữa hình như trong thư này thật ẩn dấu tin tức quan trọng gì đó!

Quả thật như Triệu Sơ từng nói, nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường! Chẳng lẽ, bởi vì nàng không phải là nữ tử bình thường, cho nên mới có cái yêu cầu kia sao?

“Vậy thì đúng rồi. Đây là thư Tướng quân Tây vực viết cho Thẩm Tể tướng. Có điều Tướng quân Tây vực này đánh giá quá cao sự thông minh của Thẩm Tể tướng rồi, những ô trống này nếu như người chẳng hiểu rõ chữ viết Tây vực, thì chẳng thể thêm vào được. Thẩm Tể tướng hẳn không biết chữ viết Tây vực, cho nên không có cách nào hiểu rõ trong thư là viết những gì, vì vậy mới cất thư này không kỹ, nên mới bị gia tìm được.” Mộ Dung Thư nói với Vũ Văn Mặc.

Hai hàng lông mày Vũ Văn Mặc nhăn lại nghi ngờ hỏi, “Chưa từng nghe nói Thẩm Tể tướng biết chữ viết người Tây vực.”

“Nội dung trong thư này là: tội phụ thân tư thông với địch phản quốc là giả không phải thật, là hoàng thượng cố tình hãm hại. Mà nước Tây vực khi lần trước giao chiến đã nhìn ra manh mối, sau đó tương kế tựu kế, bàng quan mà nhìn mà thôi. Về phần tại sao Tây Vực Tướng quân phải viết phong thư như vậy cho Thẩm Tể tướng, bên trên không viết rõ.” Mộ Dung Thư trầm giọng giải thích. Tây vực Tướng quân này đến tột cùng đóng vai trò gì giữa Mộ Dung Thu và Thẩm Tể tướng vậy? Hơn nữa, tại thời không không có trong lịch sử này, nước Tây Vực đã có trò chơi điền chữ rồi sao? Hay là nói, người này cũng xuyên không?

Thẩm Tể tướng thật xem không hiểu lá thư này? Vậy thì, lá thư này tại sao lại xuất hiện ở phủ Tể tướng? Thư đã bị Vũ Văn Mặc mang đi, nhưng nếu để người có lòng lấy được thì sao? Chắc chắn lại đưa tới biết bao sóng gió. Tương đương sóng gió như phủ Tướng quân vậy!

Mộ Dung Thư có một phỏng đoán to gan, nếu trong thư nói là thật, nếu là hoàng thượng gây nên, vậy cũng khó trách phủ Tướng quân căn cơ như thế lại dễ dàng bị quật ngã!

Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, thấy mới vừa rồi trong mắt Vũ Văn Mặc còn thoáng nổi nghi ngờ giờ đã là một mảnh sáng trong, hơn nữa còn ẩn ẩn thoáng hiện dị quang, liền biết, hắn cũng đoán giống như vậy!

“Thư này không thể giữ.” Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói. Một khi thư này bị hoàng thượng nhìn thấy, vậy thì sẽ đưa tới họa sát thân.

Vũ Văn Mặc gật đầu, đốt nến, đốt cháy thư tín.

“Nàng cứ xem như chưa từng nhìn thấy thư này.” Vũ Văn Mặc trầm giọng phân phó nói. Kết cục phủ Tướng quân là sự thật không thể thay đổi, lúc này lấy ra để nói chuyện, thật sự là hành động không sáng suốt. Huống chi, đây chỉ là một phong thư chưa điền xong hoàn chỉnh mà thôi.

Hơn nữa, tuyệt không thể liên lụy đến nữ tử trước mắt. Một khi liên lụy đến nàng, là đưa nàng lâm vào tuyệt cảnh.

“Vâng, cận thân hiểu.” Mộ Dung Thư gật đầu ứng tiếng. Dù sao chỉ là một lá thư, huống chi còn là một phong thư không xác định được rốt cuộc là có ý gì, muốn dùng lá thư này để tìm kiếm tin tức gì đó, quả thực chính là vọng tưởng. Nhưng mà, nàng lại có thể xác định, giữa Vũ Văn Mặc và hoàng đế đã có ám ba lưu động! (sóng ngầm mãnh liệt)

Có lẽ, Vũ Văn Mặc đã có dã tâm.

Nhưng, hình như cũng không phải đơn giản như vậy.

Vũ Văn Mặc nhìn nàng lạnh nhạt thong dong mà tự tin, với vừa rồi bởi vì thư tín biến mất cảm giác đau nhức lại xuất hiện, hắn ngăn cản cảm giác xa lạ đang nảy nở này, rồi lại dần quen thuộc cảm giác đau đớn đến tận xương tủy này.

Mộ Dung Thư không phải là người qua loa, nàng cực kỳ nhạy cảm tỉ mỉ. Cảm nhận thấy trong không khí có hơi thở biến hóa, còn có tầm mắt nóng rực chứa đầy tình cảm. Đáy lòng thở dài thật sâu, nếu như hắn chỉ là một người bình thường, thế thì, có lẽ....

Có điều thật đáng tiếc, hình như cả hai lại không thể dung nhập cùng nhau tín nhiệm và kiên trì.

Nói nàng ích kỷ cũng được, nói hắn không thể thay đổi cũng tốt. Nàng thừa nhận nàng ích kỷ. Nàng có kiên trì trước sau như một, tình nguyện chịu cơ khổ cả đời, tuyệt đối cũng không làm mình trở thành người đáng thương chỉ vì một nam nhân mà phải tranh đấu cùng những nữ nhân khác, dần dần để lạc mình.

Nàng nghĩ, nàng rất ích kỷ.

Nàng xoay người đi tới bên người Vũ Văn Mặc, dừng lại đóng chặt cánh cửa sổ phía trước.

Chân mày Vũ Văn Mặc nhíu chặt, đôi tay thon dài nắm chặt thành quyền, nhìn bóng lưng quen thuộc của nàng nhưng dần dần xa lạ, đáy lòng đau đớn càng sâu.

“Nàng tuyệt đối không phải là Mộ Dung Thư, nàng là ai?”

Sau lưng truyền đến tiếng chất vấn của hắn, tuy là nghi vấn, nhưng lại như khẳng định.

“Mộ Dung Thư chân chính tuyệt đối sẽ không biết chữ viết Tây vực, cũng sẽ không tính bằng bàn tính, lại càng không có trí thông minh có thể giải quyết tình hình tai nạn Giang Bắc. Đồng thời càng không thể có được phong thái như vậy. Lúc ở nhà giam, vẫn có thể tỉnh táo khiến nam tử cũng thẹn không bằng. Cũng sẽ không có can đảm chịu đựng tiếng mắng chửi của mọi người muốn trở thành phụ nữ bị ruồng bỏ. Nàng như thế, quá khác biệt với những người khác. Nữ tử thế gian này tuyệt đối không có ai giống như nàng. Nàng càng ngày càng đặc biệt, càng ngày càng chói mắt.” Cách hắn càng ngày càng xa, chờ hắn duỗi tay ra muốn ôm nàng thì nàng đã cách xa như thế.

Nàng làm tim hắn rung động! Tiến vào chiếm giữ tim hắn!

Bên tai truyền đến tiếng hắn nhỏ nhẹ, hình như nàng còn có thể cảm thấy tiếng hắn hơi run rẩy tay đã nắm thành quyền.



Đối mặt với cửa sổ giấy, nàng chầm chậm nhắm hai mắt lại. Thật sự nàng không phải Mộ Dung Thư. Nàng là linh hồn đến từ hiện đại, nàng tên là Lộ Hiểu. Đạo lộ đích lộ, xuân hiểu đích hiểu.

Nàng vừa định xoay người, kích động muốn nói ra bí mật nàng vẫn chôn trong lòng.

“Bất kể nàng là ai, hôm nay nàng là Mộ Dung Thư. Bổn vương nhận định, nàng là Mộ Dung Thư. Phu nhân của bổn vương.” Vũ Văn Mặc sợ Mộ Dung Thư nói, kích động nói ra trước.

Thân hình Mộ Dung Thư run lên.

Yên lặng, vẫn cứ yên lặng.

Hồi lâu, nàng xoay người nhìn hắn, dịu dàng cười nói: “Thời gian không còn sớm, cận thân sai người hầu bày cơm tối thôi.”

Tim, chợt bị bóp chặt. Đau, đau, đau quá... Sắc mặt Vũ Văn Mặc đột nhiên tái đi, càng cảm thấy nụ cười rực rỡ như hoa trên mặt nàng vô cùng chói mắt.

Mộ Dung Thư đi ra gian trong.

Chỉ để lại Vũ Văn Mặc, hai quả đấm hắn nắm chặt chậm rãi buông ra, nghiêng đầu nhìn về phía thư tín đã bị đốt thành tro bụi. Đôi mắt đen càng thâm trầm hơn.

....

Hôm sau.

Điểm tâm xong, Mộ Dung Thư đang nhìn sách thuốc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng kinh hô. Mơ hồ hình như có mấy ngày không nghe được âm thanh quen thuộc này. Mộ Dung Thư nghi ngờ để sách thuốc xuống.

Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói của Hồng Lăng, “Vương phi, Vân Mai đã về!”

Vân Mai? Mộ Dung Thư kinh ngạc, hai ngày nay có quá nhiều chuyện, suýt chút nữa đã quên mất Vân Mai rồi. Sao nàng lại đến đây? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi sao? Vội vàng trả lời: “Vào đi.”

“Vương phi, nô tỳ đã về.” Vân Mai vừa mới vào nhà, tựa người vào Mộ Dung Thư hô lớn. Đôi mắt nàng rưng rưng, hình như có hơi gầy chút, làn da cũng sạm đi, có điều lại giống như thành thục hơn không ít.

Mộ Dung Thư cười nói: “Nhìn ngươi kích động chưa kìa, trở về là tốt rồi.

“Mấy ngày nay nô tỳ phải làm thỏa đáng chuyện vương phi đã giao phó, hôm nay đã làm xong, lập tức trở về. Cũng không biết mấy ngày không có nô tỳ ở đây, vương phi có đủ người sai bảo hay không.” Vân Mai càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn. Made by diendanlequydon.com Mấy ngày nay nàng thật rất lo lắng cho vương phi, chỉ sợ không biết chuyện xảy ra ở phủ Tướng quân có khiến vương phi không chịu nổi hay không. Hôm nay tận mắt nhìn thấy vương phi không có gì khác thường, cuối cùng cũng yên tâm.

“Cái nha đầu này, mấy người bọn ta đều trung thành, tất nhiên hầu hạ vương phi tận tâm tận lực. Tuyệt đối sẽ không thất trách. Ngươi thật lo lắng vớ vẩn.” Hồng Lăng điểm chóp mũi Vân Mai xì cười, đúng là, mấy ngày nay cũng khá nhớ Vân Mai.

Thanh Bình che miệng cười nói: “Vân Mai tỷ tỷ trở lại thật tốt, sau này nước rửa mặt có người gánh giúp rồi.”

“Ngươi vì chuyện này mới nhớ tới ta sao? Nha đầu chết tiệt kia, về sau tự mình làm đi, ta mặc kệ đó!” Vân Mai bĩu môi giả vờ tức giận nói.

“Không được đâu...! Vân Mai tỷ tỷ, tỷ tốt nhất, muội muội sai rồi có được chưa?” Thanh Bình vẻ mặt đau khổ lắc lắc cánh tay Vân Mai, nũng nịu nói.

Vân Mai không nhịn được dáng vẻ này, cười nói: “Muội quỷ linh tinh.” Nàng nhìn bốn phía, phát hiện Thu Cúc không ở đây, lập tức hỏi “Thu Cúc đâu?”

Nghe vậy, sắc mặt Thanh Bình thay đổi, lắc đầu: “Có thể có việc bận gì đó, một lát gặp tỷ ấy, muội nói tỷ ấy một tiếng, tỷ trở về rồi.”

Vân Mai cũng không suy nghĩ nhiều, cười gật đầu.

Mộ Dung Thư nhìn mấy nha đầu cười cười nói nói, tâm tình không tự chủ cũng tốt lên ít nhiều. Có điều, nàng còn có rất nhiều lời muốn hỏi Vân Mai, tin chắc Vân Mai cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng nàng. Nàng nói với Hồng Lăng và Thanh Bình: “Bổn vương phi có vài việc muốn hỏi Vân Mai, các ngươi lui ra trước đi.”

“Vâng” Hồng Lăng và Thanh Bình lĩnh mệnh lập tức lui ra.

Đợi sau khi Hồng Lăng và Thanh Bình rời đi rồi, Vân Mai liền phịch một tiếng quỳ trên đất, nặng nề dập đầu hai cái mới dừng lại, nàng khóc rống nói: “Vương phi, nô tỳ về trễ!”

“Đứa ngốc.” Mộ Dung Thư biết hành động này của nàng là ý gì, lập tức đỡ nàng dậy.

“Ngày đó nô tỳ một mực ở ngoài cửa vương phủ chờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vương phi, sau đó nhìn thấy quan binh bao vây vương phủ, dẫn ngài đi còn nhốt vào nhà lao. Nô tỳ hỏi thăm mới biết chuyện Đại tướng quân tư thông với địch phản quốc, tất cả mọi người phủ Tướng quân đều bị bắt. Nô tỳ rất nóng nảy, một mực ở bên ngoài chờ tin tức. Sau khi biết được ngày hôm sau vương phi đã trở lại vương phủ, nô tỳ mới yên tâm. Nhưng cũng biết vương phi không có cơ hội rời đi nữa. Hôm nay chính là lúc khó khăn nhất của vương phi, sao nô tỳ có thể còn ở ngoài tiêu dao được? Tất nhiên sau khi an bài hết tất cả lại trở về giúp đỡ Vương phi.” Vân Mai chậm rãi đứng dậy, vừa nói.

Hôm nay Vương phi đã bình yên vô sự, lòng thấp thỏm của nàng rốt cuộc cũng để xuống. Vương phi chính là ân nhân cứu mạng cả nhà bọn họ! Nếu như không có Vương phi, muội muội đã chết ở Đỗ phủ, hôm nay sao có thể đi Vân Thành trải qua cuộc sống thoải mái được. Phụ mẫu nàng cũng sẽ không ở Vân Thành quản lý sơn trang, rốt cuộc không cần bị đói nữa, mỗi ngày còn có thịt để ăn.

Vương phi là ân nhân! Nàng há có thể để mình thoải mái bên ngoài, khiến vương phi ở trong vương phủ từng bước khó khăn?

“Thì ra là như vậy, nha đầu ngốc, bổn vương phi ở vương phủ tất nhiên không có chuyện gì. Hôm nay ngươi trở lại, muốn đi trở ra, nhưng lại khó hơn lên trời rồi. Hiên nhi khỏe không?” Mộ Dung Thư mỉm cười hỏi. Nha đầu Vân Mai này là cái cọc gỗ, không cần hoài nghi lòng trung thành của nàng. Nhưng mà, hiện tại nàng lo lắng nhất chính là Hiên nhi. Tính ra cũng đã hơn một tháng không gặp nó rồi.

“Nô tỳ không sợ, chỉ cần có thể hầu hạ vương phi, đời này nô tỳ đã thấy đủ rồi. Tiểu thiếu gia ở Vân Thành rất khỏe. Tiểu thiếu gia rất thích sơn trang, có mấy lần còn muốn cùng phụ thân mẫu thân nô tỳ xuống ruộng làm việc đồng áng nữa đó, hiện giờ muội muội nô tỳ đang chiếu cố tiểu thiếu gia, vương phi yên tâm. Có điều, tiểu thiếu gia luôn miệng nhắc tới vương phi.” Vân Mai trả lời.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư biết Hiên nhi đã thích ứng cuộc sống ở Vân Thành, tảng đá lớn trong lòng buông lỏng, nàng nhìn Vân Mai cười nói: “Vậy thì tốt quá!” Trái ngược với cuộc sống ngươi lừa ta gạt nơi vương phủ, cuộc sống tự do nơi thôn trang sợ là mới thích hợp với sự trưởng thành của Hiên nhi. Có điều, hiện giờ nàng tạm thời không dám có hành động gì sơ suất. Tuy mấy ngày nay khá êm đềm, không có động tĩnh gì. Nhưng ở vương phủ bốn phía không biết có bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng. Chờ lấy mệnh nàng.

Vân Mai dùng sức gật đầu, cười nói: “Cách đây vài ngày tiểu thiếu gia ở trong ruộng còn bắt được mấy con ếch đấy, còn nói chờ vương phi tới, sẽ cho vương phi nhìn nữa đó. Chân tay tiểu thiếu gia thật đúng là linh hoạt nha.”

“Thật sao? Con ếch này đúng là khó cầm lắm đó.” Mộ Dung Thư mở mắt thật to tràn đầy ngạc nhiên hỏi lại. Con ếch là loài rất nhanh nhạy, rất khó bắt được. Không ngờ Hiên nhi lại có thể bắt nó. Nhớ tới lúc trước khi nàng đến nông thôn, đến lúc tối cầm đèn pin soi vào trên thân ếch, ếch liền ngoan ngoãn bất động, muốn nàng làm gì thì làm, có điều, đáng tiếc ở cổ đại không có đèn pin.

“Thật mà, bắt được mấy con. Nhưng mà tiểu thiếu gia nói ếch thật đáng thương, thả lại rồi.” Vân Mai gật đầu trả lời.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Thư bất giác lại nở nụ cười tươi tắn, mấy ngày qua, đây là tin tức tốt nhất nàng nghe được, cũng là chuyện làm nàng có thể chân chính cười lên. diễn đàn Lê Quý Đônn



Sau đó hai người lại hàn huyên một chút, Mộ Dung Thư giao cho Vân Mai một chút sự tình cần chú ý xong, liền bảo Vân Mai đi xuống nghỉ ngơi.

Đến cơm trưa, Hồng Lăng liền vào phòng, có chút khó mở miệng nói: “Bẩm Vương phi, nô tỳ phát hiện Thu Cúc có chút không thích hợp.”

“Thu Cúc? Sao vậy?” Mộ Dung Thư nhướng mày hỏi, cẩn thận nhớ tới mấy ngày trước khi nàng vào nhà lao, Thu Cúc cũng có chút không thích hợp, dường như trong lòng đang có chuyện vậy.

Hồng Lăng cau mày trả lời: “Là Thanh Bình phát hiện Thu Cúc không thích hợp. Thanh Bình nói, mấy ngày trước đây Thu Cúc luôn tìm thời gian ra khỏi phủ. Tuy rằng từ khi vương phi trở lại vương phủ, Thu Cúc không còn ra phủ nữa, nhưng mỗi ngày lại dường như có đầy bụng tâm sự. Nô tỳ cũng cảm thấy Thu Cúc không tận tâm giống như trước kia nữa.”

“Ồ? Không cần hỏi Thu Cúc chuyện này, muội âm thầm nhìn một chút, nếu Thu Cúc có khác thường gì lại bẩm báo cho bổn vương phi.” Mộ Dung Thư đáp.

Hồng Lăng lập tức trả lời: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”

“Bên Trúc viên kia có động tĩnh gì không?” Mộ Dung Thư hỏi tiếp. Hai ngày nay bên Trúc viên không có động tĩnh gì, nếu theo tính tình của Thẩm Oánh, nàng ta không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia, lúc này sẽ nghĩ tất cả biện pháp thoát thân, hiện giờ Vũ Văn Mặc đã từ chối thẳng nàng ta, chắc chắn Thẩm trắc phi sẽ không vì Thẩm Oánh mà chọc giận Vũ Văn Mặc, thế thì, Thẩm Oánh hẳn sẽ có hành động. Bởi vì nàng phát hiện tình tỷ muội giữa Thẩm Oánh và Thẩm trắc phi cũng không phải sâu nặng như vậy. Mà là quan hệ lợi dụng.

“Hai ngày nay Thẩm Tam cô nương vẫn ở Trúc viên chiếu cố Thẩm trắc phi. Nói là nay mai chuẩn bị về phủ Tể Tướng rồi.” Hồng Lăng trả lời.

Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu: “Ừm.” Bình tĩnh như vậy? Nàng thực sự có chút chờ mong Thẩm Oánh sẽ cho nàng kinh hỉ thế nào đây.

Trúc viên.

Thẩm Oánh đỏ vành mắt nói: “Nhị tỷ, muội thật sự không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia đâu.”

Thẩm trắc phi nằm trên giường tĩnh dưỡng không kiên nhẫn nhăn mày, mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện, chịu kích thích cũng chẳng ít, chút nhẫn nại vốn có lúc này cũng không còn bao nhiêu, tiếng khóc Thẩm Oánh càng làm nàng phiền lòng không thôi, “Đừng khóc, thật ra Đỗ đại thiếu gia cũng không đến nỗi, dù sao muội gả vào cũng là bình thê, hơn nữa có nhà mẹ đẻ dựa vào, muội sống ở Đỗ phủ cũng sẽ không khó chịu lắm đâu, hiện giờ muội cũng không có khả năng tiếp tục ở lại vương phủ nữa. Thái độ hôm qua của vương gia hẳn muội nhìn ra được rồi đó, hắn sẽ không nạp muội.”

Nếu Vũ Văn Mặc thích thì tốt, nàng có thể không để ý đến Mộ Dung Thư phản đối để nạp Thẩm Oánh cho Vũ Văn Mặc, tiếc là, Vương gia dường như có chút chán ghét Thẩm Oánh, do đó, nàng làm sao dám chọc Vương gia nạp Thẩm Oánh vào chứ? Huống chi, tuy nàng không thể mang thai, nhưng sau này cũng có thể thu nuôi hài tử của thiếp thất cơ mà.

Thẩm Oánh nghe vậy lệ mi trong mắt tràn ra, cắn răng nhìn Thẩm trắc phi, nàng ta lẳng lặng lau khô nước mắt.

“Muội có trách thì trách Mộ Dung Thư ấy. Nếu không có nàng ta, ta cũng không rơi vào tình cảnh hôm nay, muội cũng sẽ thuận theo tự nhiên tiến vào vương phủ.” Thẩm trắc phi lại nói thêm.

Thẩm Oánh không nhịn được cười lạnh, thái độ của Thẩm trắc phi, đối với nàng mà nói, chính là đang nói mát! Càng khiến cho nàng càng phẫn hận. (phẫn nộ + thù hận)

“Vâng, tỷ tỷ nói phải.” Thẩm Oánh gật đầu trả lời. Buông xuống ánh mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh cùng hận ý.

Lúc này Thẩm trắc phi đã có tính toán khác, dù sao Thẩm Oánh không có đường này ra, vậy thì, nàng ta sẽ tìm đường khác được thôi.

Từ nhỏ Thẩm Oánh đã luôn chạy theo sau mông Thẩm trắc phi, nhìn thấy thần sắc biến hóa trong chớp mắt của Thẩm trắc phi, nhất thời đoán được trong lòng Thẩm trắc phi đang nghĩ gì, trong lòng không ngừng cười lạnh.

...

Buổi chiều, Thẩm Oánh thế mà chủ động cầu kiến Mộ Dung Thư.

Lúc này Mộ Dung Thư mới vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, ngày hôm nay nàng ngủ vẻn vẹn hai canh giờ. Mấy ngày nay dường như nàng càng ngày càng thích ngủ, hình như còn có chút lạt miệng. Mộ Dung Thư biết không thích hợp, nhưng cũng không biết vấn đề ở đâu, dù sao giờ phút này nàng chỉ có thể tự bắt mạch mình, lại không thể đi tìm đại phu.

Sau khi biết được Thẩm Oánh cầu kiến nàng, liền đến thiên phòng gặp nàng ta.

Vừa mới vào phòng, đã bị Thẩm Oánh yêu cầu cho mọi người lui xuống hết. Mộ Dung Thư cười nhạt đáp ứng.

Sau đó Thẩm Oánh cầm một lọ thuốc từ trong người ra đưa cho Mộ Dung Thư.

“Đây là đồ của Thẩm trắc phi. Lúc trước ta cũng không biết vật này có tác dụng gì, sau đó liền mang nó đi ra phủ hỏi vài đại phu đơn thuốc là gì, xác nhận thuốc này chính là có thể để nữ tử sau khi hoan ái qua đi không thể có thai được.” Thẩm Oánh chậm rãi nói. truyện chỉ đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn...

Mộ Dung Thư nghe được có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Oánh, không thể không nói, những lời này của Thẩm Oánh thực làm nàng có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Thẩm Oánh sẽ nghĩ ra biện pháp gì đối phó Thẩm trắc phi, lại không nghĩ rằng nàng ta lại xuống tay ngoan độc như thế!

Lấy ra thuốc thế này đưa nàng, tuy nàng đã hoài nghi Thẩm trắc phi, nhưng vẫn luôn không tìm được chứng cứ, hiện giờ đã có chứng cớ này, chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn.

Sau khi Thẩm Oánh nhìn Mộ Dung Thư một cái, lại nói: “Ta cũng sớm tìm hiểu rồi, Thẩm trắc phi thường hay sai nha hoàn thân cận Tú Ngọc đi đến Hòa Nhân Đường mua thuốc này của Lưu chưởng quỹ.”

Mộ Dung Thư có chút ngoài ý muốn, không thể tưởng được lúc Thẩm trắc phi đang giúp đỡ cho Thẩm Oánh nàng ta lại có thể làm nhiều chuyện như vậy! Hơn nữa lúc này còn báo toàn bộ cho nàng biết. Xem ra, Thẩm Oánh đã hận Thẩm trắc phi từ lâu.

“Không biết Tam cô nương nói cho bổn vương phi việc này là có ý gì?” Mộ Dung Thư gạn gạn nước trà, cười hỏi.

“Vương phi thông minh như vậy sớm đã nhìn ra rồi. Ta đã nỗ lực làm nhiều chuyện như vậy, kết quả ngày sau vẫn cứ khổ sở như vậy. Sao ta có thể hạ thủ lưu tình? Hẳn vương phi biết rõ, Thẩm trắc phi ở sau lưng ngài sử dụng thủ đoạn thế nào để đối phó ngài. Hiện giờ Thẩm trắc phi không thể có thai, mà nhà mẹ đẻ vương phi lại có chuyện, người bên ngoài như hổ rình mồi chờ xem kết cục vương phi. Quý phi nương nương vì mặt mũi muội muội duy nhất của mình và cả bản thân mình, càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tình cảnh vương phi bốn bề đều là địch, trong tay nếu có chứng cớ này, ta tin rằng thứ này trong tay ta khẳng định không bằng so với nằm trong tay Vương phi, tác dụng càng phát huy tối đa.” Thẩm Oánh vừa thay đổi thành vẻ ôn nhu, hiền thục, yêu kiều mềm mại khi xưa, khóe miệng lại gợi lên chút bày mưu tính kế, sảng khoái cười tươi báo thù.

Nhìn người không nhìn bằng vẻ ngoài chính là nói Thẩm Oánh trước mắt này! Sau khi biết bản thân không có cách trốn thoát kết cục đã định, sẽ phản kích. May mà, từ nhỏ đối tượng Thẩm Oánh nhận ức hiếp là Thẩm Quý phi và Thẩm trắc phi. Nàng ta sắm vai muội muội tốt mười mấy năm, hiện giờ vẫn bị sa vào ván cờ vận mệnh, tự nhiên cuối cùng hận nhất vẫn là Thẩm Quý phi và Thẩm trắc phi.

“Nếu Tam cô nương tặng hậu lễ như vậy cho bổn vương phi. Nếu bổn vương phi không trả lễ dường như quá mức không hiểu lễ nghĩa rồi.” Mộ Dung Thư thong dong cười nói.

Thẩm Oánh kinh ngạc nhìn nàng.

Mộ Dung Thư cười khẽ: “Đỗ đại thiếu gia đích thật không phải người có thể phó thác chung thân. Nếu bổn vương phi là Tam cô nương, thì nhất định sẽ chọn một tú tài nhân trung chi long (rồng giữa biển người) tham gia khoa cử năm nay. Tương lai sẽ làm Trạng nguyên phu nhân, so với làm bình thê hay tiểu thiếp Hầu gia còn hơn nhiều. Ngày sau vinh hoa phú quý càng không cần nói tới.” Kỳ thực đối với Thẩm Oánh người này nàng cũng không ghét lắm, nàng hiểu cuộc sống trong đại gia tộc sẽ như thế nào, ở cùng tỷ muội Thẩm trắc phi cũng chỉ là quan hệ lợi dụng. Nhưng sau khi bị Thẩm trắc phi lợi dụng lại bị vứt bỏ không lưu tình chút nào, nàng ta chỉ phản đòn lại mà thôi. Hơn nữa, sợ là trong mắt Thẩm Quý phi và Thẩm trắc phi, có lẽ Thẩm Oánh cũng chẳng khác nô tỳ là mấy.

Nghe nói, mắt Thẩm Oánh sáng rỡ lên, nàng chưa bao giờ nghĩ tới còn có khả năng này, nếu nàng có thể nghĩ đến điểm này, liền sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, tùy ý Thẩm Nhu lợi dụng rồi! Tức thời, nàng càng cảm thấy hôm nay làm chuyện này không sai, bỗng nhiên lại cảm thấy Mộ Dung Thư âm ngoan độc ác trong mắt Thẩm trắc phi kỳ thực cũng rất thiện lương. Vào lúc này còn chỉ cho nàng một con đường sáng. Liền lập tức đứng dậy cung kính hành lễ cho Mộ Dung Thư: “Oánh nhi tạ ơn vương phi.”

Sau khi Thu Cúc rời đi, Mộ Dung Thư lập tức đứng dậy, từ trong tóc lấy ra trâm bạc cài tóc chọc vào trong điểm tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook