Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 302: nàng mang thai, ngươi vui vẻ không

A Tiều

29/12/2018

"Nói bậy!" Thái phu nhân vội vàng nói: "Ngươi ở đây nói mê sảng cái gì? Hài tử trong bụng ngươi là hoàng tự Lưu thị ta, mặc kệ là ai, dám động hài tử trong bụng ngươi, Vương Thái hậu tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ!"

Thái phu nhân suy nghĩ một chút, liền quay đầu lại phân phó nói với Đổng Uyển: "Ngươi là vương phi, thiếp thất mang thai hài tử, ngươi có trách nhiệm chăm sóc thỏa đáng, cần phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần đừng sơ sót, để tránh tạo thành không thể bỏ lỡ, đến lúc đó, ngay cả ngươi phải có chuyện!"

Đổng, đậu hai nhà là địch, dòng chính thứ tiện, thân phận Vương phi tôn quý hơn thứ thiếp, hôm nay đại phu chẩn ra vậy mà Đổng Uyển vô sinh, Đậu Nguyên Nguyên lại mang thai lần nữa, khó bảo đảm nàng sẽ không ám hại máu mủ trong bụng Đậu Nguyên Nguyên. Bà phân phó trước mặt mọi người, gia tăng trách nhiệm ở trên người của nàng, là có kỳ dụng, nếu hài tử Đậu Nguyên Nguyên có vấn đề, như vậy, Đổng Uyển liền không thoát khỏi liên quan, kể từ đó, tất nhiên nàng sẽ tận tâm tận lực trông nom thai nhi trong bụng Đậu Nguyên Nguyên.

Đổng Uyển nghe xong, liền thật thấp đáp lời nói: "Vâng"

Thái phu nhân phân phó nói tiếp với Bảo Châu: "Đậu phu nhân đang có mang, ngươi mau dìu lấy nàng đi về nghỉ ngơi đi, nàng có thai, thai không yên, cần phải cẩn thận chăm sóc, nếu có bất kỳ thất thoát nào, coi chừng da của ngươi."

"Tuân lệnh." Bảo Châu vén áo thi lễ, liền nâng chủ tử nhà mình trở về.

Thái phu nhân đang phiền não con cháu quá đơn bạc, vui mừng biết được Đậu Nguyên Nguyên có thai, đã sớm đảo qua lo lắng vừa mới rồi, lòng bà tràn đầy vui mừng, cười nói với Lưu Ký: "Bốn mươi chín, Nguyên Nguyên thật là có thể làm, không ngờ mau như vậy lại mang thai hài tử, thai tiếp theo cũng không kém so với Túc nhi, nàng lập công lớn, ngươi phải ban thưởng thật hậu cho nàng mới phải!"

Lưu Ký uống một ly rượu, không nhanh không chậm mở đường: "Chuyện này liền theo ý thân mẫu thôi."

"Rất tốt!" Thái phu nhân gật đầu một cái, cười nói với mọi người: "Hôm nay vương phủ song hỉ lâm môn, mọi người liền tận tình uống rượu đi, thoải mái uống. Ngàn vạn đừng gò bó!"

*

Tay Lưu Ký vẫn nắm thật chặt tay Đổng Uyển, một lòng hơi có vẻ phải thấp thỏm, không bao lâu sau. Nàng đột nhiên đẩy hắn ra, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống. Vội vàng nhỏ giọng nói với nàng: "Ngươi. . . . . . Tức giận hả?"

Thái độ của hắn hiển nhiên cẩn thận.

Đổng Uyển không hờn không giận ngước mắt nhìn hắn nói: "Ta muốn dùng điểm tâm, Điện hạ vẫn nắm chặt tay của ta không thả, ta nên làm sao nhấc đũa đấy? Chẳng lẽ, ta nên giống heo, dùng miệng cắn cái mâm sao?"

Nghe vậy, hắn lập tức buông lỏng tay.

Lưu Ký nhìn nàng nói: "Ta lo lắng ngươi sẽ tức giận Bổn vương!"

Tuy nói nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, hắn không cần phải như thế. Thật vất vả nàng mới nguyện ý đón nhận hắn, ngày gần đây cùng hắn thân mật chút. Ngày trước nàng và Đậu Nguyên Nguyên hiềm khích khá sâu, Đậu Nguyên Nguyên lại đột nhiên mang thai hài tử, chuyện này để cho hắn rất lo lắng sẽ dẫn đến trong lòng của nàng không vui. Sau đó lại lần nữa đẩy hắn ra.

Đổng Uyển ngước mắt nhìn vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp, nghiêm mặt nói: "Biết được chuyện Đậu Nguyên Nguyên mang thai, trong lòng ngươi cảm thấy vui vẻ không, ta hi vọng ngươi có thể nói thực cho ta biết?"

Đôi mắt sáng của nàng nhìn chằm chằm theo dõi hắn, lộ ra muốn nhìn xuyên thấu hắn. Để cho hắn không chỗ nào trốn tránh.

Lưu Ký biết không thể gạt được nàng, không thể làm gì khác hơn là nặng nề mở miệng thừa nhận nói: "Vui vẻ. . . . . . . . ."

"Ngươi quả nhiên không lừa ta." Đổng Uyển nói.



Lưu Ký thừa nhận nói: "Ta mồ côi từ trong bụng thân mẫu, là con nối dòng của phụ thân thưa thớt hoàng tộc, nghĩ đến ta sớm mất phụ hoàng, ta không cách nào bởi vì lấy được con nối dòng. Khiến đời sau phải khai chi tán diệp mà cảm thấy vui mừng, coi như thân mẫu của hài tử là Đậu Nguyên Nguyên. Nhưng mà ở trong lòng của ta, đúng là chỉ có một mình ngươi. Uyển Nhi, ngươi phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không có cùng Đậu Nguyên Nguyên nối lại tình xưa."

Nếu trong lòng chỉ có nàng, vì sao lại cùng Đậu Nguyên Nguyên. . . . . .

Nếu là Tào Mộng Bình nàng còn có thể tiếp nhận, nàng không phải là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, cũng có thể hiểu được tầm quan trọng hoàng tự trùng điệp, nhưng cố tình là Đậu Nguyên Nguyên sao?

Đậu Nguyên Nguyên cậy vào chính mình mang thai, lại đối với nàng sử xuất quỷ kế âm độc gì?

Quả nhiên, Thái phu nhân đã dẫn đầu lên tiếng cảnh cáo nàng, nếu thai nhi trong bụng Đậu Nguyên Nguyên bất hạnh xảy ra chuyện không may, tất cả trách nhiệm trút trên người nàng.

Một khi Đậu Nguyên Nguyên bất hạnh sanh non, nàng đứng mũi chịu sào, tất cả tội lỗi phải do nàng tới gánh.

Đổng Uyển tùy ý ăn một khối bánh ngọt, liền mở miệng cáo lui: "Ta mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi, xin Điện hạ cho ta lui ra đi."

Lưu Ký lo lắng trong lòng của nàng không vui, liền không chịu để cho nàng rời đi, lần nữa lôi kéo nàng thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, vội vàng moi tim mổ ruột thổ lộ ra: "Kể từ khi ngươi xuất hiện ở trước mắt ta, ở bên trong lòng của Lưu Ký ta, đã dung không được những nữ nhân khác rồi, đây là lời tâm huyết, ta cũng không có lừa ngươi. Bổn vương quan tâm căn bản không phải Đậu Nguyên Nguyên, mà là con cháu của mình, nếu không phải say đến hồ đồ, ta cũng không đến nỗi sẽ cùng nàng. . . . . . Thật ra thì, ta cũng cảm thấy rất buồn bực, vì sao. . . . . . Ta đối với nàng. . . . . . . Chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, ta hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ cảm thấy rất là nghi hoặc, có lẽ, ta coi nàng ấy là ngươi đi?"

Nếu như thần trí cũng đủ rõ ràng, xác định người nọ là Đậu Nguyên Nguyên, hắn cũng sẽ không đụng nàng một cái.

Không chỉ có là vì Đổng Uyển, cũng vì mình có thể hoàn toàn đoạn tuyệt quá khứ cùng Đậu Nguyên Nguyên.

"Ngươi cảm thấy nghi ngờ. . . . . . Buồn bực hả?" Nghe vậy, Đổng Uyển trầm thấp chốc lát, sau đó ngước mắt hỏi hắn: "Theo lý, ngươi cảm thấy nghi ngờ sao? Ngươi có nhớ một đoạn nào sao? Ít nhất ngắt quảng trong trí nhớ sẽ có chút ấn tượng mông lung chứ?"

Lưu Ký trầm thấp mở miệng nói: "chuyện tình ở thư phòng cùng với nàng hoàn toàn không nhớ, chỉ nhớ rõ nàng hình như là giúp Bổn vương thay xiêm y, ta đột nhiên nghĩ tới ngươi, liền bỏ lại nàng, tông cửa xông ra, ta một lòng chỉ muốn đi tìm ngươi, nhưng trở lại trong tẩm điện, hình như là náo loạn một cuộc, làm ngươi không cách nào yên giấc chứ?"

Đổng Uyển nghe xong, lập tức hiểu rõ ra.

Dù là say mèm, đêm hôm đó xảy ra chuyện tình, hắn ít nhiều gì cũng có trí nhớ mơ hồ.

Chuyện trong thư phòng lâm hạnh Đậu Nguyên Nguyên, Ninh Vương lại hoàn toàn không có nhận thấy, hắn không phải không nhớ rõ, mà là căn bản cũng không có xảy ra chứ?

Cho nên, hắn mới hoàn toàn không có ấn tượng.

Chuyện mang thai, rất có thể là Đậu Nguyên Nguyên nghĩ mượn dịp diệt trừ âm mưu quỷ kế của nàng.

Nếu như, chuyện Đậu Nguyên Nguyên mang thai là giả, như vậy nàng tuyệt đối không thể nào sẽ thật sinh ra hài tử, cửa phủ Ninh Vương ngăn cấm nghiêm ngặt, nàng vô tài lực cũng không ngoại viện, không cách nào giả mang thai sinh con thật.

Đậu Nguyên Nguyên cố ý chuốc say Ninh Vương, ngay từ đầu đó là có ý đồ lại mang thai lần nữa, một lần nữa đoạt lại lòng của Ninh Vương, không ngờ Ninh Vương lại đột nhiên bỏ rơi nàng rời đi. Ninh Vương say mèm, không nhớ ra được chuyện xảy ra trong thư phòng, thế là nàng liền một mực chắc chắn hắn lâm hạnh rồi. Giả mang thai đương nhiên là không cách nào sinh con thật, nàng làm như thế, mục đích gì không khó suy đoán, ở sau lưng chuyện này, nàng lại cho gài ám tiễn rồi, chuẩn bị bắn tên trộm, bắn về phía nàng.



Không tới hai tháng, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp sanh non, sau đó đem tội mất đi hoàng tự đổ trên người của nàng. . . . . .

Không chỉ có Thái phu nhân, ngay cả Ninh Vương cũng rất để ý hài tử trong bụng của nàng.

Một khi bị hại thiết kế khiến Đậu Nguyên Nguyên sảy thai, nàng sợ rằng sẽ khó có thể đặt chân ở vương phủ, nàng phải canh phòng nghiêm ngặt chuyện này xảy ra, còn phải mau sớm phá hỏng lời nói dối của nàng.

Đổng Uyển ngước mắt nói với Lưu Ký: "Nghe nói Tây Hồ có tòa Miếu vô cùng linh nghiệm, ta muốn đi vào trong tòa miếu ở mấy ngày, cầu phúc với trời xanh."

Lưu Ký nghe nàng lại có thể tính toán rời phủ cư trú xa, sắc mặt khẽ biến thay đổi một lần, vội vàng nói: "Bổn vương đi với ngươi, vô luận ngươi phải đi đâu, Bổn vương cũng đi với ngươi."

*

Trong nhà, môn hộ khép chặt, tất cả tấm màn nặng nề rũ xuống, thật dầy ngăn cách bên ngoài, không chỉ có thần bí, càng lộ vẻ không khí trong phòng hết sức trầm muộn.

Bảo Châu đưa một túi ngân lượng cho Trần Đại Phu, từ từ nói: "Đây là tiền tiêu hàng tháng của phu nhân, sau này mỗi tháng, bảy thành tiền tiêu hàng tháng cũng sẽ giao cho ngươi, tuyệt không nuốt lời."

Đậu gia đã suy tàn, hôm nay Ngân lượng duy nhất chính là mỗi tháng lĩnh tiền tiêu hàng tháng ở vương phủ rồi.

Trần Đại Phu nhận lấy ngân lượng, lập tức thu vào trong tay áo, sau đó thở dài nói với Đậu Nguyên Nguyên: "Như vậy lão phu cáo từ, cách mấy ngày, lão phu sẽ tới thay phu nhân xem mạch bình an một lần, đoạn ngày này, xin phu nhân tận lực không nên đi ra ngoài, đợi ở trong phòng dưỡng thai thật tốt thôi."

"Đợi đã nào...!" Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt trừng mắt hắn một cái, đáy mắt nhanh chóng dấy lên một tia ác độc, lạnh lùng nói: "Thái phu nhân yêu cầu ngươi mỗi ngày nấu một chén thuốc bổ đưa đi nơi vương phi, giúp nàng bổ thân thể, như vậy ngươi nên biết làm sao chứ? Ngươi là đại phu, chuyện này đối với ngươi cũng không khó làm, ngươi hoàn toàn có thể làm được thần không biết, quỷ không hay, không có bất luận kẻ nào phát hiện, hài tử trong bụng của nàng tuyệt đối không thể lưu. . . . . ."

Trần Đại Phu nghe nói thế, bị sợ đến sắc mặt chợt biến, vội vàng nói: "Vạn lần không được! Máu mủ trong bụng Vương phi là Nhi tử trưởng của vương thượng, không nói đây là tội lớn chém đầu diệt môn, cả đời lão phu hành y, cũng không cách nào xuống tay đoạn tuyệt, làm một chuyện mất hết Thiên Lý!"

Nếu không phải là mình có nhược điểm rơi vào trên tay đậu phu nhân, hắn cũng không phải lừa gạt Ninh Vương và Thái phu nhân, chuyện nàng mang thai.

Thật ra thì người chân chính có thai là Ninh Vương phi, mà không phải Đậu phu nhân.

Từ xưa tới nay, trong hậu đình thê thiếp tranh nhau, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, hắn vốn có thể ở ngoài việc này, nhưng mình phạm vào chuyện sai lầm, bị bắt được nhược điểm, cho nên không thể không bị cuốn đi vào.

Lừa gạt là một chuyện, chân chính hại người sảy thai, giết hài nhi loại chuyện này thương thiên hại lý, là một chuyện khác.

"Chuyện này, lão phu tuyệt đối làm không được." Trần Đại Phu nghiêm chỉnh cự tuyệt.

Vô luận ra sao, hắn không cách nào xuống tay giết chết một thai nhi. Nữ nhân có thai sanh non, giống nguyệt sự một dạng, ngay cả vương phi cũng sẽ không phát hiện mình sảy thai, coi như chuyện này hắn hoàn toàn có thể im hơi lặng tiếng, không người biết, nhưng bên trên còn có ông trời, dưới có Hậu Thổ, còn có hắn làm thầy thuốc trời đất chứng giám.

Đậu Nguyên Nguyên lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, nổi giận mắng mỏ một tiếng. "Thật là một lão già vô dụng! Đừng quên, ngươi còn có nhược điểm giữ trên tay bản phu nhân rồi, nhi tử người kia không tiền đồ, ngươi cả tánh mạng của hắn cũng không cần sao?"

Trần Đại Phu nghe uy hiếp này, trên trán liền bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook