Bách Biến Dạ Hành

Chương 22: Thu Phục Đà Phu

Tử Huyền Long

24/01/2016

Khi đối mặt với cái chết đang cận kề trước mắt, đa số ai cũng sẽ điên cuồng muốn bám víu lấy một cơ hội để duy trì sự sống càng lâu càng tốt. Nhất là những kẻ đang hưởng thụ những thú vui trần thế, thỏa mãn với lạc thú của thế gian thì lại càng muốn sống lâu hơn nữa. Đó là trường hợp của tên bò sát này. Chỉ cách đây vài tiếng, hắn còn đang tưởng tượng đến cảnh chiến thắng ở đại hội tranh đoạt sừng Ngọc Kỳ Lân, thế mà bây giờ mạng sống của hắn lại đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Khắp bốn phương tám hướng đang tràn tới từng đám từng đám người điên đông nghịt. Bọn người điên ấy cứ liều mạng lao vào hắn như thiêu thân vậy, khiến hắn phải điên cuồng chém giết, nhưng bọn điên ấy lại quá đông, hắn càng chém giết thì chúng lại càng xuất hiện nhiều thêm. Thời gian trôi qua, hắn dần dần bị lây cái bệnh “điên” của đám người đó. Bây giờ hắn đã gần như mất tính tự chủ, chỉ vô thức chém giết mọi thứ trước mặt, không phân biệt một cái gì cả, hắn cũng muốn phát điên luôn rồi.

Tử Phong nhìn cảnh điên cuồng múa may của tên bò sát cũng phải khâm phục Thiên Phú Huyễn Thuật của Song Khả. Với năng lực của tụi nó lại có thể dễ dàng khống chế một Đại Yêu trung cấp như thế thì đúng như Vân Phi từng nói về hai đứa nó: “Một vũ khí vô cùng nguy hiểm.”, Song Khả khi đối đấu với một kẻ địch thì sự nguy hiểm của hai đứa được phát huy hết tác dụng, tên bò sát đang phát điên này là một điển hình cụ thể. Thế nhưng Vân Phi vừa nói sẽ đem tên này làm đàn em để luyện tập cùng là thế nào, chẳng lẽ lại cho hắn vào nhóm hay sao? Việc này rất khó xảy ra. Tử Phong cảm thấy thắc mắc nên hỏi:

“Tên bò sát kia sắp làm đàn em tao là thế nào? hắn đâu có thích hợp với nhóm chúng ta?”

Vân Phi hiểu ý nên cười khà khà rồi nói:

“Trong nhóm có một con kỳ nhông là mày rồi, tao hơi đâu mà kiếm thêm một thằng nữa làm gì. Mà mày cũng phải biết là không dễ dàng gì để nhận một người vào nhóm chúng ta đâu, mày là trường hợp ngoại lệ duy nhất đấy? biết tại sao không?” - Vân Phi cười cười nhìn Tử Phong.

Tử Phong nhìn Vân Phi đang nở một nụ cười gian manh, thầm đoán là hắn đang có mưu mô gì đó, nhưng vì tò mò muốn nghe đáp án nên lắc đầu tỏ vẻ không biết. Vân Phi thấy vậy nên cười to rồi nói:

“Ha ha ha ha….là tại vì mày ngu, nhưng không phải như những loại ngu bình thường đâu, mà là loại ngu kỳ lạ nhất tao từng gặp, những đứa ngu như mày mới dễ bảo, đem mày vào nhóm là để sai vặt ấy mà.”

Tử Phong không ngờ trong trường hợp này mà thằng cẩu tặc vẫn kiếm chuyện moi móc cái vụ lúc trước, đang định phát tác với thằng này một trận thì Tiểu Thanh đã ra tay trước rồi.

“Bộp…”

Tiểu Thanh tung một đá vô cùng nhanh vào người Vân Phi, nhưng hắn cũng không phải dạng vừa, ngay lập tức đưa hai tay bắt chéo trước ngực chặn được cú đá chính diện của Tiểu Thanh.

“Con mắm lùn này..mày làm cái gì đấy?” - Vân Phi lùi lại một bước bực bội nói.

“Nghiêm túc xử lý chuyện tên bò sát kia đã.” - Tiểu Thanh nói xong thì quay lại cười với Tử Phong - “Cậu đừng để ý những lời của tên cẩu tặc này. Hắn chỉ được cái miệng ăn nói linh tinh thôi. Việc cậu được vào nhóm một phần là do Vân Phi đưa về, nhưng quyết định chính thức lại nằm ở Nguyệt Tỷ. Còn việc hắn đưa cậu về thì nói thẳng ra là có hai nguyên nhân, thứ nhất cậu là một Tử Huyền Long, thứ hai cậu có phần giống với chúng tôi, những cái này chắc cậu cũng hiểu.”

Tử Phong cũng biết những nguyên nhân này từ trước rồi, vì hắn là Tử Huyền Long thì đã quá rõ ràng. Còn chuyện giống với mọi người thì chắc ý Tiểu Thanh muốn nói đến chuyện “một đám bị ruồng bỏ”. Có thể hắn cũng giống như vậy, cái đó tuy không chắc chắn được, nhưng hiện tại thì hắn chỉ có một thân một mình, không một người thân, không biết bất cứ một cái gì ở thế giới này thì nói hắn bị ruồng bỏ cũng không sai. Tử Phong gật đầu rồi nói với Tiểu Thanh:

“Chuyện này tôi cũng biết qua rồi, còn mấy lời nói của thằng cẩu tặc này tôi cũng không quan tâm lắm.”

Vân Phi nghe vậy liền nói:

“Được lắm, con kỳ nhông này…mày chưa gì đã dám học đòi con mắm lùn gọi tao là cẩu tặc à, có vẻ tiến bộ nhỉ.” - Vân Phi mặt hầm hầm nhìn Tử Phong.

“Quay lại chuyện chính đi, mày chỉ giỏi nói chuyện lạc đề thôi.” - Tiểu Thanh nắm cái vòng tròn kim loại bằng bạc đưa lên lắc qua lắc lại, muốn Vân Phi tập trung vô chuyện giải quyết tên bò sát ở đằng kia.

Vân Phi thấy cái vòng thì quên hết mọi chuyện vừa xảy ra, ngay lập tức chộp lấy cái vòng bạc trên tay Tiểu Thanh rồi cười to nói:

“Ha ha.. tao quên mất là có một con Kỳ Nhông thứ thiệt đang ở đây chứ.” - Nói rồi đi tới bên cạnh Tử Phong, quàng tay qua vai hắn như bạn bè thân thiết vậy, hắn khoái chí nói tiếp - “Mày vừa vào nhóm đã có ngay một thằng Kỳ Nhông làm đàn em để sai bảo, quả là may mắn mà khà khà.”

Tử Phong cảm thấy khó hiểu với thằng Vân Phi này, không biết lúc nào nó mới nghiêm túc thật sự đây, vừa mới ra vẻ như sắp đánh nhau tới nơi, vậy mà ngay lập tức đã quăng hết qua một bên rồi biến thành một thằng bạn thân thiết rồi.

“Mày cũng phải giải thích cho tao biết chuyện gì đang xảy ra đã chứ? cứ nói không không như thế làm sao tao hiểu ý mày đang muốn nói gì.” - Tử Phong hất tay Vân Phi qua một bên rồi nói.

Vân Phi ngay lập tức chỉ tay về Tiểu Thanh:

“Tiểu Thanh, giải thích là nhiệm vụ của mày, tao đi thu phục con Kỳ Nhông đây.” - Vân Phi đẩy trách nhiệm giải thích mọi chuyện qua cho Tiểu Thanh, hắn không hứng thú với mấy chuyện ăn nói này.

Tiểu Thanh bĩu môi nói:

“Mày có đủ Tâm Năng để thu phục được nó hay không mà đòi đi? Nên nhớ tên bò sát kia là một Đại Yêu trung cấp đấy.”

“Ha ha ha...mày coi thường khả năng của tao quá rồi, với trình độ của tao mà phải sợ con Kỳ Nhông kia à?”

Vân Phi cười đắc ý rồi quay quay cái vòng bạc trên ngón tay, xoay người hướng tới chỗ tên bò sát đang hóa điên ở đằng trước. Tiểu Thanh đành lắc đầu cười trừ rồi quay lại giải thích với Tử Phong:

“Cái vòng mà Vân Phi đang cầm trên tay là một Pháp Bảo dạng trói buộc ý thức, có tên là Khống Linh Khuyển. Nó được sử dụng để ép buộc người bị Khống Linh Khuyển khống chế phải nghe theo mọi mệnh lệnh một cách vô điều kiện với người dùng nó. Vân Phi đang dùng cái vòng ấy để thu phục tên bò sát, nếu thành công thì tên bò sát ấy sẽ trở thành một người trung thành với chúng ta.”

Tử Phong nghe xong thì vô cùng bất ngờ với cái vòng bạc được gọi là Khống Linh Khuyển ấy. Cái loại Pháp Bảo này hiệu quả phải nói là cực kỳ hữu hiệu, có thể khiến một kẻ khác trở thành một nô lệ trung thành. Như vậy có thể nói Khống Linh Khuyển còn lợi hại hơn cả vũ khí dùng để đánh nhau nữa. Thế nhưng khi Tiểu Thanh nói thêm về Khống Linh Khuyển thì Tử Phong mới rõ, đâu phải cứ nghe tới tác dụng tốt là có thể dễ dàng sử dụng ngay được, cái gì cũng có mặt lợi và hại riêng cả.

“Khống Linh Khuyển chỉ được dùng trong trường hợp khi đã chắc chắn có thể áp chế được đối phương, hoặc về mặt Tâm Năng của bản thân cao hơn đối phương rất nhiều thì mới dám sử dụng. Vì nếu như đối phương có thể chống cự được sức trói buộc từ Khống Linh Khuyển và thoát khỏi nó, khi đó tình thế sẽ bị đảo ngược. Ví dụ như trường hợp của Vân Phi bây giờ, nếu như hắn đang dùng Khống Linh Khuyển để trói buộc tinh thần của tên bò sát kia, nhưng tên bò sát lại có thể thoát khỏi khống chế ấy, khi đó Tâm Năng của Vân Phi đang tập trung dồn vào Khống Linh Khuyển sẽ bị dội ngược lại, khiến bản thân hắn bị mất ý thức trong giây lát. Nhưng chỉ trong giây lát ấy, nếu như tên bò sát có thể dùng Khống Linh Khuyển trói buộc ngược lại Vân Phi, thì người trở thành nô lệ sẽ chính là tên cẩu tặc. Đây chính là một con dao hai lưỡi, cho nên bình thường ít ai dám dùng tới.”

Tử Phong gật gù xem như đã hiểu rõ. Lợi ích đem lại tuy lớn, nhưng về mặt nguy hiểm còn lớn hơn gấp nhiều lần. Đem bản thân mình ra đánh cược như thế thì chả ai dám dùng tới là phải. Dù gặp trường hợp đối phương có bị đánh cho tàn tạ rồi, nhưng biết đâu Tâm Năng của hắn cao hơn mình, khi đó mình dùng Khống Linh Khuyển với hắn, có khi lại giúp hắn đảo ngược tình thế không biết chừng.

“Với tác dụng như thế thì xem ra Khống Linh Khuyển không được sử dụng nhiều lắm?”

Tiểu Thanh cười nói:

“Đúng là nó rất ít xuất hiện, việc nó là một con dao hai lưỡi chỉ là vấn đề nhỏ khiến không ai sử dụng đến. Còn nguyên nhân chủ yếu là vì Khống Linh Khuyển là một bảo vật rất hiếm gặp nên ít được sử dụng phổ biến. Chúng ta chỉ có duy nhất một cái Khống Linh Khuyển đó thôi.”

Thì ra là hàng hiếm, nghe Tiểu Thanh nói nó hiếm như vậy nhưng cô ấy lại lấy ra mà có vẻ không quan tâm lắm đến Khống Linh Khuyển, lại còn đem nó đưa cho Vân Phi sử dụng cũng không nói năng gì. Khác hẳn với tên Vân Phi lần trước đưa ra mỗi viên Hóa Hình Đan mà càm ràm tiếc của suốt cả ngày.

“Như vậy Khống Linh Khuyển dù quý hiếm nhưng cũng không thực sự hữu dụng lắm.” - Tử Phong nhìn qua Vân Phi rồi nói tiếp - “Vân Phi tự tin đi thu phục tên bò sát như vậy hẳn là nhờ có Song Khả giúp sức rồi”

“Hi hi..cậu nói đúng đó” - Tiểu Thanh cười tủm tỉm đáp - “Tên cẩu tặc ấy nếu không nhờ có Song Khả ở đây thì đến một Yêu Linh hắn còn chẳng dám mạo hiểm đi thu phục đâu.”

“Dạng Pháp Bảo như Khống Linh Khuyển này đúng là rất thích hợp với Song Khả.” - Tử Phong ngẫm nghĩ rồi nói.

Tiểu Thanh lắc đầu:

“Cậu quên là Song Khả không có một tí Chân Khí nào trong người sao, thế nên tụi nó không thể dùng Pháp Bảo được, mà chỉ có thể hỗ trợ cho Vân Phi thôi.”

Tử Phong quên mất chuyện Song Khả không có Chân Khí, đúng là nếu hai đứa nhóc này mà có Chân Khí thì đã dùng Khống Linh Khuyển ngay từ đầu rồi.

“Như vậy việc Song Khả đang dùng Huyễn Thuật vào tên bò sát kia, khiến hắn hao tổn Tâm Năng đến mức mất tự chủ, sau đó dùng Khống Linh Khuyển để thu phục hắn chính là một phần trong kế hoạch mà cậu đã vạch ra ngay từ đầu.” - Tử Phong nghi hoặc hỏi Tiểu Thanh, vì Song Khả có thể ra tay dùng Huyễn Thuật khống chế tên bò sát ấy ngay từ lúc hắn vừa xuất hiện. Nhưng Tiểu Thanh lại dây dưa kéo dài thời gian tới mức đâm mù một mắt của hắn, ắt là có sắp đặt từ trước.

Tiểu Thanh gật đầu xác nhận.

“Đúng vậy, tôi không để Song Khả ra tay ngay từ đầu chính là muốn dụ toàn bộ những kẻ còn lại trên phi thuyền phải xuống đây, tránh trường hợp khiến bọn chúng thấy có biến mà tẩu thoát mất. Khi đó chúng ta có thể để lại một hậu họa về sau. Vậy nên khi đã ra tay, tốt nhất chúng ta phải diệt cỏ tận gốc, tiêu diệt toàn bộ.”

Tử Phong hít một hơi dài, không ngờ trong trường hợp chỉ có bản thân đối chọi với một tên có thực lực hơn mình, cộng với một đám trên Phi Thuyền. Vậy mà Tiểu Thanh vẫn bình tĩnh nghĩ đến việc khi đã ra tay là phải truy cùng giết tận, không muốn để lại một hậu họa cho tương lai. Lại còn có kế hoạch thu phục luôn một tên Đại Yêu trung cấp nữa chứ. Quả là đáng khâm phục. Nhưng Tiểu Thanh cũng đã biết chắc là Vân Phi sẽ đến đây nên mới dám hành động như thế. Với năng lực của hai người bọn họ thì có thể giải quyết đám đàn em có thực lực dưới Đại Yêu trung cấp một cách dễ dàng. Còn tên mạnh nhất thì đã có Song Khả trói buộc, khiến hắn trở nên vô dụng. Chỉ với ba nhân vật trong nhóm sát thủ ra tay mà đã có thể tiêu diệt hoàn toàn một đám hơn mười tên bò sát với thực lực nhỉnh hơn nhiều so với họ, không biết khi cả nhóm ra tay thì sẽ thế nào. Tử Phong rất cảm thấy rất tò mò, muốn thời gian một tháng ở đây trôi qua nhanh để tụ họp với mọi người cùng tham chiến, khi đó hắn sẽ biết rõ hơn nữa về nhóm của mình.

Vân Phi đang mặt mày hớn hở đi đến cách tên bò sát một khoảng, hắn đứng đó ngắm nghía tên sắp trở thành đàn em sẽ nghe theo lời mình một cách vô điều kiện, chứ không như con mắm lùn hay thằng kỳ nhông tím kia, chỉ biết cãi lại là giỏi thôi. Ngắm được một lúc thì hắn nhìn qua Song Khả nói:

“Ê Song Khả, tao sắp thu phục con Kỳ Nhông một mắt này về cho hai đứa mày sai khiến, nhớ giúp đỡ tao nhiệt tình đấy.” - Vân Phi vẫn muốn chắc chắn sẽ không có trắc trở nào diễn ra lúc thu phục nên phải dụ Song Khả bằng cách sẽ giao tên bò sát này cho hai đứa nó sai khiến. Nhưng thực ra thì nếu như thu phục thành công thì chỉ có hắn mới trực tiếp khiến tên bò sát kia nghe theo mệnh lệnh tuyệt đối mà thôi, khi đó cứ giả vờ để tên bò sát làm theo lệnh Song Khả vài ngày là được, hai đứa nhóc này tính trẻ con nên cũng nhanh chóng chán tên bò sát ngay thôi.

Song Khả bốn mắt đang phát sáng nhìn tập trung vào tên bò sát, nghe Vân Phi nói sẽ thu phục rồi để cho tụi nó sai khiến thì lập tức mừng rỡ, miệng cười hí hửng, khiến Huyễn Thuật đang trói buộc tên bò sát mất tác dụng.

Vân Phi thấy hai đứa nhóc này mất tập trung như thế cũng không lo lắng gì, tay cầm Khống Linh Khuyển quăng về hướng tên bò sát rồi hô:

“Song Khả, đợi hắn mất tập trung thì tấn công bằng Tâm Năng vào ý thức của hắn.”

Tên bò sát đang chém giết điên cuồng, đúng vào lúc Song Khả mất tập trung thì cả đám kẻ điên đang lao vào hắn tự dưng tan biến mất. Cảnh vật bên ngoài hiện ra trước mắt, tên bò sát vẫn còn chưa hóa điên hoàn toàn, ý thức còn tỉnh táo nên nhận ra những việc xung quanh. Cảnh tượng vẫn như lúc trước, không có lấy một bóng cây ngọn cỏ nào bị giẫm nát hay nhiễm đầy máu tươi từ đám người điên, mọi thứ đều yên ắng chứ không như một bãi chiến trường mà hắn vừa trải qua. Hắn còn đang bất ngờ khó hiểu với sự việc vừa xảy ra thì bỗng thấy một người quăng một cái vòng bạc về hướng mình. Cái vòng bạc lập tức hóa thánh một cái vòng rất to, bay lơ lửng trên đầu tên bò sát, từ cái vòng bạc phát ra một chùm ánh sáng bao trùm lấy hắn. Tên bò sát dù chưa biết chuyện chém giết vừa xảy ra là gì, nhưng nhìn vào cái vòng bạc thì hắn biết ngay đó là Khống Linh Khuyển, có kẻ đang có ý khống chế hắn thành nô lệ. Tuy nhiên hắn đã không kịp thoát khỏi sự khống chế của Khống Linh Khuyển nên chỉ còn cách chống cự lại mà thôi. Tên bò sát không tỏ ra mất bình tĩnh mà ngay lập tức tập trung tinh thần, muốn giữ ý thức càng thanh tỉnh càng tốt.

Vân Phi đang dùng Tâm Năng điều khiển Khống Linh Khuyển. Luồng ánh sáng phát ra từ nó đang bao bọc lấy tên bò sát, ánh sáng ngày càng đậm đặc và thâm nhập sâu vào thân thể của hắn, nhưng vẫn chưa công phá được tầng ý thức của tên bò sát ấy vì hắn đã dùng Tâm Năng phòng hộ ý thức ở vùng đầu. Tâm Năng của tên này rất cao nên Vân Phi khó mà xâm nhập vào được.

Tên bò sát cảm nhận được lực tấn công bằng Tâm Năng của kẻ dùng Khống Linh Khuyển kia yếu hơn mình rất nhiều nên cười to nói:

“Ha ha ha...lần này mày đã tự giao mạng sống của mày cho tao rồi.”

Vân Phi cười nhếch mép không nói gì, vẫn tập trung vào việc điều khiển Khống Linh Khuyển.

Tên bò sát không muốn dây dưa nữa, định dùng Tâm Năng công phá lực trói buộc của Khống Linh Khuyển sau đó sẽ khống chế ngược lại Vân Phi. Nhưng đúng lúc đó bỗng dưng có một luồng sức mạnh Tâm Năng cực lớn từ đâu đó ập tới hắn. Luồng Tâm Năng kỳ lạ này còn có thể hóa thành hình dạng một thanh đao hư ảo giống như được hình thành từ Chân Khí vậy. Thanh đao hư ảo ấy vừa xuất hiện liền xông thẳng vào đầu tên bò sát, chém mạnh vào tầng phòng vệ bằng Tâm Năng của tên bò sát, khiến hắn chỉ kịp thất kinh hô lên một câu:

“Công pháp tấn công bằng Tâm Năng…..?”

Tên bò sát không ngờ đến việc lại bị một kẻ nào đó biết Công Pháp sử dụng Tâm Năng để tấn công, phải biết loại Công Pháp này hắn chưa bao giờ nghe qua chứ đừng nói là gặp phải. Nhưng hắn còn chưa hết ngạc nhiên về đòn tấn công bằng Tâm Năng ấy thì tầng phòng vệ ý thức do hắn tạo ra đã bị vỡ vụn, cả người lập tức vô lực buông thõng hai tay, ánh mắt thất thần rồi nhắm lại. Vân Phi nhanh chóng lợi dụng thời khắc ấy, ngay lập tức dùng Khống Linh Khuyển khống chế tên bò sát. Ánh sáng phát ra từ cái vòng bạc toàn bộ đều xâm nhập vào ý thức của tên bò sát, cái vòng cũng thu nhỏ dần dần lại, từ trên cao rơi nhẹ nhẹ xuống rồi đeo lên cổ hắn.

Trải qua một khoảng thời gian ngắn, cảnh vật xung quanh liền trở nên yên tĩnh, ánh sáng từ Khống Linh Khuyển đã không còn phát ra nữa, cái vòng đó cũng đã đeo vào cổ tên bò sát trông như một cái vòng cổ bằng bạc vậy. Tên bò sát từ từ mở mắt ra, nhưng hắn không còn tỏ chống đối hay bạo ngược nào nữa, ánh mắt hắn nhìn về Vân Phi với vẻ sùng kính, sau đó tên bò sát đi tới trước mặt Vân Phi cúi đầu nói:

“Chủ nhân.”



Vân Phi cười đắc ý:

“Được được, có được một thằng đàn em biết nghe lời lại còn là Đại Yêu trung cấp thế này là quá đã rồi ha ha ha….” - Vân Phi cười xong rồi nhìn con mắt phải đang chảy máu vì bị Tiểu Thanh đâm một phát - “Mày có thuốc gì để xử lý con mắt kia không, chẳng lẽ cứ để như thế à.”

Tên bò sát vội lấy ra một viên thuốc hình tròn, hắn đập vỡ viên thuốc ra thành một đám chất lỏng bầy nhầy rồi bôi lên con mắt đã bị mù. Tức thì vết thương lành lại, không còn chảy máu nữa, tuy nhiên không có cách nào có thể chữa lành con mắt ấy, nó bị đâm bởi Pháp Bảo của Tiểu Thanh chứ không phải là một vũ khí bình thường. Vì vậy mà hắn chính thức trở thành một kẻ chột.

Tử Phong cùng Tiểu Thanh cùng lúc đó cũng đã đi đến bên cạnh Vân Phi, cả hai nhìn qua tên bò sát giờ đã tỏ ra vẻ vô hại chứ không còn là một tên vô lại như lúc mới xuất hiện. Song Khả cũng ngay lập tức bay nhanh tới, bốn mắt háo hức nhìn tên bò sát, rồi ngay lập tức hỏi.

“Con quái vật này có biết bay không?”

Vân Phi không ngờ hai thằng nhóc này lại muốn tìm một đứa cho tụi nó cưỡi như lần đầu tiên gặp Tử Phong. Vân Phi lẩm bẩm chửi, “bộ hai thằng thiểu năng này không hiểu là tụi nó đang bay hay sao? đúng là tâm lý của mấy đứa chậm phát triển”. Nhưng Vân Phi vì nhờ Song Khả mới thu phục được tên bò sát này nên cũng phải thực hiện lời hứa sẽ cho Song Khả sai khiến.

“Ê...hai thằng nhóc này hỏi con Kỳ Nhông mày có biết bay hay không kìa.” - Vân Phi biết thừa là không có chuyện tên bò sát này biết bay nhưng vẫn hỏi.

“Thưa chủ nhân, tôi là người tộc Varanus, thuộc về nhánh Kỳ Đà chứ không phải Kỳ Nhông, và cả hai chi trên đều không biết bay.” - Giọng tên Kỳ Đà trầm trầm đáp.

Vân Phi gật gù nói với Song Khả:

“Đó, thằng này là Kỳ Đà và không biết bay, nghe rõ chưa”

Song Khả đã xác định là tên quái vật này không biết bay, thua xa quái vật Tử Phong nên không thèm quan tâm đến nữa, hai đứa vội bay qua bên cạnh Tử Phong, bốn mắt long lanh nhìn hắn tỏ vẻ vẫn thích Tử Phong hơn tên đàn em mới kia. Tử Phong lắc đầu cười, đúng là hai đứa này chỉ ham vui là giỏi thôi.

Tiểu Thanh không bận tâm đến chuyện biết bay hay không biết bay của tên Kỳ Đà mà hỏi về chuyện khác:

“Ngươi nói ngươi là tộc Varanus, nhưng ta nhớ không lầm thì ở Lục Địa Thiên Tước chúng ta không tồn tại chủng tộc này.”

Tên Kỳ Đà nhìn qua Vân Phi tỏ ý có nên trả lời hay không. Vân Phi hiểu ý nên nói:

“Tất cả mọi người ở đây hỏi hay muốn sai bảo mày làm gì thì mày đều phải nghe lời theo, trừ việc gây hại cho tao ra” - Vân Phi chỉ tay về từng người rồi nói - “Từ nay mày cứ gọi tao là Phi Ca, thằng tóc tím này là Phong Ca, con nhỏ lùn này là Thanh Tỷ, không cần phải gọi chủ nhân gì gì đó nữa, nghe không được tự nhiên.”

Song Khả thấy không nhắc gì tới mình nên vội kêu:

“Còn có Song Khả ca ca nữa chứ.”

“Nhìn lại hai đứa mày đi..như thế này mà….” - Vân Phi chưa nói hết câu nhưng thấy Song Khả tỏ vẻ giận nên ngay lập tức sửa - “À à...ý của tao là gọi bằng Khả Ca thì nghe không hay lắm, tụi mày tướng hơi bé nên gọi là tiểu ca nó mới hợp, vừa oách lại vừa oai.”

Song Khả nghe có vẻ cũng có lý, gọi thế nào cũng được, nhưng nghe cái tên Tiểu Ca có vẻ hay hay nên hai đứa cười tươi nhìn tên đàn em mới. Vân Phi vội nháy nháy mắt với tên Kỳ Đà, hắn ngay lập tức hiểu ý nên chắp tay cúi đầu với Song Khả rồi gọi:

“Đàn em xin ra mắt Song Khả tiểu ca.”

Song Khả vui ra mặt nên cười hi hi không ngớt. Tiểu Thanh vừa mới hỏi có một câu về chủng tộc của tên bò sát này mà đã lạc đề thành tên gọi mất rồi.

“Ngươi trả lời câu hỏi của ta đi?” - Tiểu Thanh gợi lại câu hỏi về chủng tộc của tên Kỳ Đà.

Vân Phi vội ngăn tên bò sát lại đang chuẩn bị trả lời:

“Khoan, còn chưa song cái vụ tên gọi mà, làm gì cũng phải đến nơi đến chốn chứ. Lúc nãy mày nói mày là Kỳ Đà rồi, nhưng tên của mày là gì.”

Tiểu Thanh lắc đầu ngán ngẩm, nhưng thôi cứ để giải quyết cho xong cái chuyện này rồi hỏi tiếp vậy.

“Tên của em là Pờ Rây Phu.”

Vân Phi nghe xong thì cười to rồi đọc lại từng chữ:

“Pừ.. pờ...rrrây...Phu..ha ha ha, thôi dẹp mẹ cái tên đấy dùm tao, để tao đặt tên lại tên cho mày, chứ gọi bằng cái tên ấy còn bẩn bựa hơn cái tên của con kỳ nhông kia nữa.” - Vân Phi chỉ tay về Tử Phong ý muốn nói đến cái lần đặt tên cho Tử Phong trước đó, sau đó hắn nói - “Mày là Kỳ Đà, tên là Phu, vậy từ này gọi là Đà Phu...xong, dễ nghe hơn nhiều.”

“Vâng thưa Phi Ca.”

Vân Phi mặt đắc ý thấy rõ, lần đầu tiên có đứa đàn em gọi mình là Phi Ca một cách cuồng nhiệt như thế nên hắn rất khoái.

“Vụ tên gọi coi như xong rồi, bây giờ thì trả lời câu hỏi của ta đi.” - Tiểu Thanh không muốn vụ này kéo dài nữa nên nói ngay.

“Vâng, đúng như Thanh Tỷ đã nói, tộc Varanus chúng tôi không sinh sống ở Lục Địa Thiên Tước, chúng tôi xuất xứ từ Lục Địa Đề Lan. Nhóm chúng tôi đã vượt qua vùng biển Hải Khâu cách đây 15 năm để đến đây.”

Tiểu Thanh đã rõ thắc mắc, thì ra là từ một Lục Địa khác vượt biển mà đến đây. Chuyện này cũng khá phổ biến nên Tiểu Thanh không hỏi về xuất xứ nữa.

“Các ngươi đến Đế Quốc Phương Kiều làm gì? có phải muốn tham gia đại hội thi đấu hai tháng sau?”

“Đúng vậy thưa Thanh Tỷ, chúng tôi nghe tin có xuất hiện sừng Ngọc Kỳ Lân nên cũng muốn tham gia thử vận may.”

Tiểu Thanh nhoẻn miệng cười nói:

“Đã vậy sao còn có ý đồ nhắm đến ta và Tử Huyền Long.”

Đà Phu vội tỏ vẻ vô cùng hối hận nói:

“Xin Thanh Tỷ và Phong Ca thứ tội, lúc trước em vì có ý đồ muốn cướp đoạt Long Châu của Phong Ca nên mới mạo phạm đến hai người.”

Vân Phi đúng một bên nói chen vào:

“Lúc đó mày không nhận ra là con kỳ nhông này vẫn còn là Yêu Linh nên chưa có Long Châu sao? Hay mày định nuôi nó lớn rồi mới làm thịt.”

Đà Phu ra vẻ hối lỗi gật đầu xác nhận là sẽ đợi Tử Phong có Long Châu thì mới cướp đoạt.

Tử Phong nghe nhắc đến mình, lại còn là ý định cướp Long Châu của mình nên hỏi:

“Ngươi có ý định gì với Long Châu của ta?”

Đà Phu cúi đầu nhận lỗi với Tử Phong rồi nói:

“Thưa Phong Ca, vì em chỉ ngầm đoán là chúng ta có cùng họ về giống loài có vảy nên em muốn đoạt Long Châu để tìm hiểu xem có thể thu hoạch gì về Thiên Phú của Tử Huyền Long hay không. Nếu không thì em sẽ đem bán Long Châu ấy đi, vì nó là của Tử Huyền Long nên sẽ có giá rất cao. Việc này chỉ là những suy nghĩ điên rồ của em lúc trước, mong Phong Ca bỏ qua mà thứ lỗi cho kẻ dại dột này.”

Vân Phi không kiên nhẫn với mấy vụ này nữa nên can ngăn:

“Được rồi, được rồi...mấy chuyện đó tụi mày thích thì gặp riêng mà nói đi, tao không hứng thú. Còn bây giờ thì nghe nhiệm vụ chính tao giao cho con Kỳ Đà mày đây, coi như chuộc lỗi với Phong Ca của mày.” - Vân Phi chỉ tay về Tử Phong rồi nói - “Từ nay mỗi ngày mày sẽ đối luyện những kỹ năng chiến đấu với nó trong vòng hai tuần để nó có thể tham gia vào đại hội sắp tới. Chi tiết thì một lúc nữa tao sẽ nói riêng với mày. Trong lúc tập luyện nó có bảo gì thì mày cứ nghe theo. À còn thêm một chuyện nữa, nếu Song Khả tiểu ca của mày có nhắc gì đến luyện Tâm Năng thì mày cũng phải bồi tiếp nó luôn.”

Vân Phi nói xong quay người định chuồn đi đâu đó thì Tiểu Thanh đã nhanh chóng gọi lại:

“Mày đi đâu đó?”

“....tao chuẩn bị chỗ để ngày mai cho hai con kỳ nhông với kỳ đà tập luyện.”

Tiểu Thanh nhìn trời cũng đã gần tối rồi nên nói:

“Hôm nay không cần phải luyện tập gì nữa, kể từ ngày mai cũng không cần phải chia ra từng khu vực để tập luyện gì hết. Tất cả đều tập trung ở đây, tránh trường hợp gặp rắc rối như chuyện vừa rồi.”

Vân Phi vội lắc đầu nguầy nguậy phản đối:

“Không được, có mấy chuyện chỉ có tao với con kỳ nhông được phép biết thôi...với lại…”

Tiểu Thanh không để Vân Phi tìm cớ chối nữa, liền nhờ đến khắc tinh của Vân Phi:

“Song Khả này, chúng ta nên ở chung một chỗ mới an toàn nhỉ, lỡ gặp trường hợp như lúc chiều thì có thể dễ dàng xử lý hớn. Với lại có Tử Phong ở đây, lúc rảnh rỗi hắn có thể biến thành Tử Huyền Long chở Song Khả lượn vài vòng cũng được đó.” - Tiểu Thanh cười cười đánh vào đòn tâm lý của Song Khả.

Song Khả nghe tới vụ cưỡi Rồng thì ngay lập tức chấp nhận với ý kiến của Tiểu Thanh mà không cần phải suy nghĩ.

“Đúng...Đúng..Song Khả cũng nghĩ vậy đó, chúng phải ở bên nhau mới an toàn.” - Hai đứa nhóc cười híp cả mắt, không dấu được vẻ hứng thú nói.

Vân Phi biết hắn không có cách nào chống lại hai thằng thiểu năng quái thai này, miệng lầm bầm “An toàn cái cục ***, có mà không an toàn cho tao ấy.” Dù miệng lầm bầm phản đối nhưng người thì quay ngược lại chỗ cũ không dám đi đâu nữa. Tiểu Thanh xem như đã giải quyết xong vụ kiếm cớ trốn tránh của Vân Phi nên nở một nụ cười tinh quái, không biết đang có ý đồ gì trong lòng không.

Tử Phong nhìn qua Phi Thuyền ở đằng xa cùng với mấy cái xác của đám bò sát lúc trước rồi hỏi:



“Còn những thứ kia giải quyết thế nào?”

Đà Phu vội lên tiếng đáp:

“Phong Ca cứ để em lo liệu” - Nói xong, Đà Phu liền đi về trước thu hết toàn bộ xác của đám bò sát vào nhẫn không gian, sau đó tiến vô Phi Thuyền.

Phi Thuyền giống quả bóng bầu dục nhẹ nhàng không một tiếng động bay đến bên cạnh mọi người. Đà Phu sau khi cho Phi Thuyền dừng lại rồi mới từ trong đi ra. Vân Phi thấy vậy liền hỏi:

“Mày giải quyết kiểu gì mà lại đem nó tới đây, sao không thu nó lại đi?”

Đà Phu lúng túng giải thích:

“Phi ca..chuyện này...vì nhẫn không gian của em không đủ khoảng trống để chứa Phi Thuyền nên chỉ đành để bên ngoài.”

“Vậy là mày cùng cả đám kia ở trong cái Phi Thuyền đó mà đi suốt à? không bị cướp lần nào sao?” - Vân Phi bất ngờ hỏi.

“Tụi em thật ra cũng chỉ vừa cướp được cái Phi Thuyền này từ một nhóm khác thôi.”

“Ha ha..thì ra tụi bay là một nhóm ăn cướp, cũng được đó, coi như có tố chất. Nhưng tụi bay lại đi ăn cướp của một nhóm trộm chuyên nghiệp thì đúng là vận xui rồi.” - Vân Phi cười to rồi nói tiếp - “Vậy còn xác của đám đàn em mày thì sao, định giải quyết thế nào?”

“Nếu Phi Ca cần thì em xin giao ra toàn bộ, đám đó cũng không thân thiết gì với em lắm. Chỉ là cùng gặp gỡ trên chuyến vượt biển tới Lục Địa Thiên Tước trước đây, cả đám đó nhận thấy thực lực của em mạnh hơn nên mới đi theo thôi.”

Vân Phi phẩy phẩy tay nói:

“Thôi thôi...tao lấy cái đống thịt ấy làm gì? mày muốn xử lý thế nào thì tùy mày. Còn cái Phi Thuyền kia tao cũng không chứa được nó, thôi thì cứ để nó bên ngoài vậy. Tháng sau dùng nó làm phương tiện để bay tới Đế Đô cũng được, như vậy coi bộ cũng oách hê hê.”

Song Khả nghe nói tới có Phi Thuyền để bay thì mắt sáng lên vội nói:

“Song Khả muốn cưỡi Phi Thuyền…”

Tiểu Thanh liền cười nói:

“Phi Thuyền không phải để cưỡi, nó giống với cái Pháp Bảo Vân Thuyền của chúng ta vậy đó”

Song Khả nghe tới cái Pháp Bảo Vân Thuyền thì chán nản, lần trước cả nhóm có một cái Pháp Bảo phi hành tên là Vân Thuyền, chỉ dùng vài tuần rồi bán đi mất rồi. Song Khả không thích cái Vân Thuyền ấy lắm, vì lúc ở bên trong nó lại chẳng có cảm giác như đang cưỡi Rồng gì cả, chỉ giống như ở trong một ngôi nhà bình thường, chả có gì khác biệt so với bên ngoài. Bây giờ nghe nói cái Phi Thuyền này cũng giống vậy nên Song Khả không còn hứng thú gì với nó nữa, nhưng vẫn tò mò về Phi Thuyền:

“Tối nay Song Khả thích ngủ trong Phi Thuyền.” - Song Khả lí nhí nói.

Tiểu Thanh gật đầu rồi nói với Đà Phu:

“Vậy ngươi chuẩn bị chỗ cho chúng ta đi.”

Đà Phu cười nói:

“Thanh Tỷ yên tâm, bên trong có rất nhiều phòng, nội thất cũng rất tiện nghi, mọi người có thể tùy ý chọn lựa.” - Đà Phu nói xong liền tháo cái vòng trên tay đưa cho Tiểu Thanh - “Đây là bộ điều khiển chính của Phi Thuyền, mong Thanh Tỷ nhận lấy.”

Tiểu Thanh gật đầu nhận lấy cái vòng điều khiển rồi đeo vào tay. Tiểu Thanh cũng đã sử dụng qua rất nhiều loại trang bị Tinh Thạch cũng như các loại Phi Thuyền nên có thể dễ dàng điều khiển được cái Phi Thuyền trước mắt.

Tử Phong cùng mọi người đi đến trước Phi Thuyền. Nhìn kỹ thì kích thước của nó cũng tương đối lớn, với chiều cao hơn 10m và chiều dài cũng phải hơn 40m. Với kích thước như vậy thì sinh hoạt cả chục người trong đó vẫn thừa sức, so với chỉ có 5 người bọn Tử Phong thì quá rộng rãi rồi.

Tiểu Thanh mở cánh của bên hông của Phi Thuyền, sau đó tiến vào trước, Tử Phong đi vào sau cùng vì còn mải nhìn xung quanh. Khi vào bên trong, cảnh tượng khiến Tử Phong phải bất ngờ. Đúng là khác xa với cái vẻ đen xì ở bên ngoài, bên trong Phi Thuyền có rất nhiều nội thất sang trọng, mọi thứ được cấu tạo trông rất cầu kỳ và bóng bẩy. Ở giữa Phi Thuyền là 5 chiếc ghế ngồi điều khiển được đặt đối diện với một màn hình rất lớn. Ngoài bộ điều khiển ấy ra thì xung quanh chẳng có gì là có vẻ giống với một Phi Thuyền cả, mà giống với một trung tâm giải trí hơn. Rải rác quanh Phi Thuyền là những bức tượng điêu khắc đẹp đẽ đầy sống động với nhiều màu sắc khác nhau. Có những bức tượng của những chủng tộc kỳ lạ đầy sức sống, có đầy đủ tất cả các loại kích thước từ to lớn cho tới bé nhỏ, có cả những bức tượng nữ nhân lõa thể với những đường cong tuyệt đẹp trông như người thật, lại còn có tượng của nam nhân cũng lõa thể đang tạo dáng nốt. Ngoài tượng ra còn có những bức tranh trông như những đoạn phim ngắn, rồi những thứ trang trí cầu kỳ khác mà Tử Phong không biết nó là gì. Xem ra chủ nhân trước đây của Phi Thuyền này coi bộ rất thích nghệ thuật

Mải chăm chú nhìn xung quanh, Tử Phong đi đến trước một căn phòng có tên là phòng Trọng Lực. Tử Phong không hiểu cái này là gì thì Đà Phu đã đi đến trước mặt rồi nói:

“Phong Ca, đây là một phòng có tác dụng tập luyện thể lực rất tốt, nó có thể thay đổi trọng lực bên trong phòng lên gấp nhiều lần bình thường. Rèn luyện thể lực trong môi trường như vậy rất thích hợp cho Phong Ca trong lần tham gia đại hội thi đấu sắp tới.”

Tử Phong vui mừng trong lòng, đúng là nếu chỉ tập luyện về kỹ thuật nhưng thể lực lại không đủ thì cũng ảnh hưởng rất lớn đến hiệu quả của việc luyện tập. Tử Phong cũng từng nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng không biết giải quyết thế nào vì thời gian không đủ để rèn luyện thể lực, nên chỉ đành luyện tập kỹ thuật trước rồi tính về vụ thể lực sau. Nhưng bây giờ đã có một nơi như phòng Trọng Lực này, coi như đã giải quyết xong vấn đề lo ngại trong lòng.

Tử Phong gật đầu nói:

“Như vậy chúng ta hãy tập luyện luôn trong phòng Trọng Lực này, vừa tập kỹ năng cũng như thể lực luôn thể, không cần phải ra ngoài làm gì.”

Đà Phu gật đầu đồng ý, Tử Phong quyết định thế nào thì hắn sẽ nghe theo như vậy.

Đúng lúc đó bỗng có tiếng của Vân Phi trầm trồ thật to:

“Waaaaaaaaa…...ây da, ây da...thật là đẹp, đẹp quá mà, công nhận bức tượng này là một tạo tác nghệ thuật có một không hai.” - Vân Phi sau đó gọi Tiểu Thanh - “Ê...Tiểu Thanh lại xem cái món này này.”

Tiểu Thanh đang cùng Song Khả xem xét qua các phòng trong Phi Thuyền thì nghe Vân Phi gọi nên cũng đi qua chỗ hắn xem thế nào. Vừa tới nơi liền thấy Vân Phi đang vuốt cằm chăm chú nhìn ngắm một bức tượng, miệng khen ngợi không ngớt. Thấy Tiểu Thanh tới nơi liền quắc tay nhanh lại rồi nói.

“Đây, đây….xem này, đúng là một tác phầm nghệ thuật mà, thằng cha sở hữu cái Phi Thuyền này đúng là rất có đầu óc thẩm mĩ.”

Tiểu Thanh nhìn qua bức tượng, đó là một nữ nhân lõa thể đang uốn người thành hình chữ S với tư thế vô cùng khiêu gợi, tay đang vuốt tóc, ánh mắt đầy dục cảm. Bức tượng có màu sắc vô cùng sống động, trông giống hệt người thật vậy. Tiểu Thanh nhìn bức tượng sơ qua rồi nói:

“Tao thấy cũng như mấy bức tượng khỏa thân khác thôi, có gì đặc biệt đâu?”

Vân Phi cười cười nói:

“Sao lại bình thường được, lại đây ….lại đây, mày đúng là chả tinh ý tí nào.” - Vân Phi chỉ tay vào dòng chữ nhỏ ở bên dưới bức tượng.

Tiểu Thanh lại gần đọc qua dòng chữ ấy: “Nữ nhân Ảnh Miêu tộc.” Đọc xong thì Tiểu Thanh nhíu mày nói:

“Cũng không có gì đặc biệt, nữ nhân khi biến thành Nhân hình thì cơ thể ai lại chả như nhau.”

Vân Phi vội phản bác:

“Sai...mày nói thế làm tao hiểu lầm mất, từ lúc nhìn thấy bức tượng này tao mới nhận ra là mình đã nhầm lẫn bấy lâu nay, tất cả là tại mày.”

“Nhầm lẫn cái gì?” - Tiểu Thanh nghe giọng tên cẩu tặc là biết hắn đang kiếm chuyện.

Vân Phi chỉ tay vào bộ ngực tròn lẳng của bức tượng rồi cười cười nói:

“Đây nè, quen với mày lâu như thế nên tao cứ tưởng tất cả nữ nhân của Ảnh Miêu tộc đều có vú lép như mày chứ, nhưng nhìn bức tượng này tao mới ngộ ra….thì ra mày là trường hợp đặc biệt.” - Vân Phi tỏ ra như đang sáng tỏ điều gì đó, miệng cười nham nhở nói.

Tiểu Thanh nghe tới đó thì mặt mày đỏ gấc lên, nổi giận vung tay đấm vỡ tan nát bức tượng nữ nhân trước mặt, quay người định đập cho Vân Phi một trận thì hắn đã chạy biến đi mất, miệng còn vọng lại.

“Tối nay tao ngủ ở bên ngoài, có gì mai gặp nhé mắm lùn vú lép….ha ha ha.”

“Đồ cầu tặc chết tiệtttttttttt…..aaaaaaaaaaaaa” - Tiểu Thanh thét lên một câu rồi nhìn xuống ngực mình, rõ ràng là vẫn đầy đặn bình thường, chỉ tại bức tượng kia làm quá lố như vậy thôi, tên cẩu tặc đang kiếm chuyện trả đũa mình vụ bắt hắn ở lại đây mà. Tiểu Thanh bực bội phóng một loạt phi dao, phá vỡ hết mấy bức tượng khỏa thân khác trong Phi Thuyền. Phá xong nhưng vẫn còn giận phừng phừng, hậm hực đi vào một căn phòng rồi đóng cửa ở luôn trong đó. Song Khả không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thấy Tiểu Thanh tự dưng lại phá vỡ tượng trông có vẻ vui nên hai đứa bay vèo vèo trong khắp Phi Thuyền đẩy ngã hết mấy bức tượng khác, tháo tranh ảnh quăng tung tóe, rồi còn làm loạn hết mấy đồ trang trí khác nữa. Vừa phá hoại vừa cười ầm cả lên.

Tử Phong cùng Đà Phu đứng gần đó chứng kiến cảnh tượng vừa rồi mà thầm than, xét về độ phá hoại thì nhóm này đúng là không biết tiếc của là gì mà. Nếu tên chủ của Phi Thuyền mà biết được mấy món mình khổ công sưu tập lại thành ra nông nỗi này chắc phải hộc máu mà chết mất.

Đà Phu không tỏ vẻ tiếc của gì mấy, vì mấy món đồ này chẳng phải của hắn. Đà Phu tiến lại gần Tử Phong rồi nói nhỏ:

“Hình như Phi Ca và Thanh Tỷ rất thân thiết với nhau thì phải?”

Tử Phong không hiểu Đà Phu nói vậy nghĩa là sao, thân thiết theo cái kiểu cắn nhau như chó với mèo ấy thì đúng là lạ thật.

“Ngươi thấy thế nào mà lại gọi là thân thiết? chứ ta thấy hai người đó chả hợp nhau tí nào.”

Đà Phu cười cười nói:

“Phong Ca chưa nghe câu ‘Thương nhau lắm, cắn nhau đau’ sao, theo kinh nghiệm tình trường của em, em cảm thấy trường hợp của Phi Ca và Thanh Tỷ là như vậy đó.”

“Thôi chúng ta cũng nghỉ ngơi đi, mấy chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa ấy mà. Một lát sau dậy sớm rồi vào phòng Trọng Lực này luyện tập.” - Tử Phong chẳng biết vụ tình trường là cái gì. Hắn chả quan tâm tới chuyện của cặp chó mèo này nữa nên muốn đi nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai.

Đà Phu tuân lệnh, dẫn Tử Phong tới một căn phòng rất tiện nghi cho hắn nghỉ ngơi, Đà Phu sau đó lui ra bên ngoài.

Nằm trong căn phòng, Tử Phong muốn chợp mắt một tí, hôm nay xem như chỉ vừa tập luyện căn bản. Ngày mai mới bắt đầu gọi là tập luyện chính thức. Trải qua cảnh chiến đấu lúc chiều của Vân Phi và Tiểu Thanh cùng với đám bò sát, hắn đã xác định mình phải mạnh mẽ hơn nữa, trước tiên phải ngang với mọi người trong nhóm, khi đã mạnh mẽ rồi thì mới có thể lưu lạc bên ngoài mà tìm hiểu về bản thân, cũng như tìm người mà hắn đã được mách bảo lúc vừa xuất hiện. Tử Phong vừa nằm suy nghĩ được một chút thì đã ngủ thiếp đi, ngày đầu luyện tập coi như đã trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Biến Dạ Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook