Anh Có Thiếu Người Yêu Không?

Chương 12: Anh có biết không 3

Ngô Đồng Tư Ngữ

02/07/2018

Type: hân minh

Tiếng hát loáng thoáng phát ra từ nhà tắm, so với trước đó thì bài hát lần này vui vẻ hơn nhiều.

Diệp Lý cảm thấy vận may đúng là đến từng lúc từng lúc một, giống như cậu thấy, chữ “xui xẻo” đợt trước gần đây lại biến mất tăm, Diệp Lam không còn quấy rầy cậu, chuyển kinh doanh cửa hàng nhỏ cũng tốt đến bất ngờ.

“Ông chủ, có trọn bộ Phùng Tiểu Cương không?”

“Tìm ở hàng thứ ba. Dừng lại, chỗ này sao kì cục thế?” Nhận tiền của khách đưa, đầu ngón tay của Diệp Lý không quên chỉ vào màn hình máy tính, “Phương án này làm theo cách làm của cậu mà được chọn mới lạ!”.

“Thế cậu bảo phải làm sao?” Trần Khinh ấm ức nhìn Diệp Lý.

Cô cũng biết cô ngốc, nhưng sự thật này cô không thể nào thay đổi được.

Bóc lớp vỏ giấy của cây kẹo mút, Diệp Lý đẩy Trần Khinh ra, “Để tôi”.

Đừng nói chứ, sau mấy lượt điều chỉnh của Diệp Lý, phương án này đúng là đã tốt hơn trước nhiều.

Tối đó, Trần Khinh là xong bản demo phương án, hung phấn quay về khu ký túc, gõ cửa phòng ký túc đối diện.

“Mình làm được kha khá rồi, cậu xem thử đi.”Cô lau mồ hôi trán, nhìn cô bạn đang dùng tay vuốt phẳng mặt nạ trên mặt.

Mấy phút sau.

“Không được, cái này quá khác so với những gì mình vạch ra, Trần Khinh, sao cậu lại tùy tiện sửa đổi sườn bài của mình?”

Lớp mặt nạ giấy hơi nhăn lại, Trần Khinh hiểu được cơn giận ẩn đằng sau lớp mặt nạ đó.

“Nhưng sửa thế này hợp lý hơn, độ thực thi cũng cao hơn.” Cô thử giải thích, ngặt nỗi đối phương không thèm nghe.

Cuối cùng, chia tay mà chẳng vui vẻ gì.

Thật sự là cô ngốc, cô làm không tốt sao? Trần Khinh bỗng thấy mệt mỏi, quay về phòng mình.

Mới đẩy cửa ra thì một tiếng hét bên trong đã làm cô giật bắn mình.

Đại A khoa tay múa nhảy đến trước mặt cô:”Surprise”.

Trần Khinh nhìn chiếc laptop mới toanh trên bàn Đại A, nghe Đại A liến thoáng môi trên tai cô “Xem tớ cỗ vũ công việc của cậu ghê chưa, đặc biệt mua vì cậu đó, khỏi lo cậu không có máy dùng”, Trần Khinh chỉ đáp lại bằng nụ cười khổ sở.

“Đại A, cảm ơn cậu, nhưng cậu ấy tìm được đồng đội mới rồi, không cần tớ nữa.”

“Haizzz…” Khẽ thở dài, Trần Khinh vẫn cảm thấy bị shock.

Nghe nói cô bạn kia cuối cùng đã thuyết phục được mấy người bạn trong lớp cùng lập nhóm tham gia cuộc thi, thế nên Trần Khinh bây giờ trở thành người bị bỏ rơi.

Thật sự khó khăn lắm mới kéo được Đại A lại không để cô đi tính sổ với cô bạn phòng đối diện, Trần Khinh cố gắng mở mắt, cuối cùng khi chắc chắn Đại A sẽ không tìm phòng đối diện để cãi nhau, cô mới nặng nhọc ngủ thiếp đi.

Sang hôm sau, Trần Khinh tỉnh giấc trong tiếng ồn ào, cô ngồi bật dậy, chợt nhận ra tiếng ồn ào phát ra từ bên ngoài, có cả giọng Đại A nữa.

Cô thầm kêu “hỏng rồi”, loạng choạng xuống giường.

Ngoài cửa, Đại A đỏ bừng mặt, đang lý luận với người ta.

Phát hiện ra không phải nữ sinh phòng đối diện, Trần Khinh thở phào, bước tới kéo Đại A lại rồi hỏi:”Sao vậy?”.

“Trần Khinh…”

Đến khi nhìn rõ người mới tới, Đại A hoảng hốt, tờ giấy trong tay cũng bất giác giấu ra sau lưng.

“…Không có gì…”

“Sao mà không có gì?” Trần Khinh không tin trò này của Đại A.

“Trần Khinh, có người dán tờ giấy ngoài kia, nói cậu bị anh chàng thôi học kia lấy ra để đánh cược bao nuôi, phải vậy không?”.

Cái gì?

Trần Khinh đờ người, nhưng tay lại theo bản năng chìa ra với Đại A.

“Đưa tớ xem xem.”

“Mạn mập…”

Ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên trì đến cùng của cô vẫn khiến Đại A từ bỏ, cô nàng đành đưa ra, còn không quên nói:”Cũng không biết ai nói năng linh tinh nữa”.

Là giấy do ai dán căn bản không phải là điểm mấu chốt mà!

Trần Khinh cúi đầu, đọc từng chữ từng chữ nội dung trên tờ giấy trắng.

Không ngờ, một tờ giấy nho nhỏ đã khiến cuộc sống của Diệp Lý đảo lộn hoàn toàn.

Ngay khi nhận được tin, cậu liền chạy đến ký túc xá nữ.

Đứng ở góc tường ký túc chỗ Trần Khinh, Diệp Lý đập chết một con muỗi to đã cắn cậu, tủi thân nói:”Trần Khinh, có cần nhỏ mọn thế không? Cậu còn muốn tôi xin lỗi bao lần nữa mới chịu tha lỗi hả”.

Nói đến mức khô lưỡi rát họng, cậu ho mấy tiếng. Đúng lúc đó thì rèm cửa sổ phòng ký túc vén lên một góc, ánh đèn sáng trắng chiếu lên mặt cậu, sau đó là một ly nước trà tạt xuống khiến cậu thấy lạnh vô cùng.

Diệp Lý lau mặt, đứng bật dậy, giậm chân đầy phẫn nộ:”Họ Tất kia, tại sao cậu tạt nước tôi?”.

“Hả” Tất Ca nhìn Diệp Lý với vẻ kinh ngạc, chậm chạp tháo tai nghe ra khỏi tai,”Diệp Lý, cậu ngồi ở đây từ bao giờ vậy, phòng chúng tôi nghe Anh văn, không phát hiện ra cậu”.

Ngước lên nhìn vào trong, cô gái mập kia quả nhiên ngồi trên khố của mình, hai sợi dây tai nghe màu trắng đong đưa trước ngực.

Cậu nuốt nước bọt, ão não giậm chân, nãy giờ rồi, những gì cậu nói người kia hoàn toàn không nghe thấy!

Sauk hi buồn bực, cậu bất lực nói:”Không thể gọi Trần Khinh ra sao? Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy”.

“Không được. Bây giờ là thời gian nghe tiếng Anh thống nhất trong phòng”, Tất Ca chìa tay, thuận tiện kéo rèm cửa sổ lại.

Rèm cửa sổ hoa văn đong đưa một lúc rồi ngừng lại trước mặt Diệp Lý. Cậu siết nắm tay, cuối cùng phát ra tiếng “shit”.

Lừa ai thế?

Tập thể luyện nghe không cho đi đâu? Mười giờ sáng mà kéo rèm? Nói là không biết cậu ở đây, tưởng cậu không nhìn thấy đèn báo trên CD của Trần Khinh không hề sáng hay sao.

“Giận thì giận đi, bản thiếu gia không phải chưa chịu xuống nước, là do cậu không chịu đấy nhé.” Làu bàu xong, Diệp Lý dựa vào chân tường, chậm chạp rời đi.

Trong phòng, Tất Ca luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, phát hiện cậu ta đi rồi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Cũng chịu đi rồi. Trần Mạn Mạn, cậu khiến tớ ngưỡng mộ đó, chuyện này đúng là khổng thể tha cho Diệp Lý dễ dàng được.” Đến cạnh bàn Trần Khinh, Tất Ca tháo tai nghe của cô ra, “Cái tên Diệp Lý kia lần này quá đáng thật”.

Trần Khinh muốn lấy lại tai nghe nhưng không được đành ngước lên:”Diệp Lý là ai?”.

“Hơ!” Tất Ca thốt lên, lại giơ ngón cái lên với cô, “Ác hơn tớ nghĩ đó”.

“Cái gì mà ác với không ác? Tai nghe tớ bị hư, lấy tai nghe điện thoại ra thay thế, học xong mấy cái này Xuyên Thiên Tiêu còn tìm tớ có việc đó.”

Dáng vẻ nghiêm túc của Trần Khinh khiến Tất Ca xuýt xoa, cái cô Trần Mạn Mạn này, cách thức giận dữ còn cao hơn người khác, người ta giận thì la hét om sòm, bản thân thì khó chịu, còn cô nàng giận dữ gì không nói năng gì, người khó chịu lại là đối phương.

Thật là… Cô xoa tay, nếu Đại A ở đây vào lúc này thì Tất Ca tuyệt đối sẽ buôn chuyện với bạn, tiếc rằng sau khi xảy ra chuyện sáng nay thì Đại A cũng như Dân Bản Địa, đều biến mất rồi.

Hạ Đông Giá khi biết chuyện là lúc anh đang định ra khỏi lý túc đến học viện.

Trước đó thầy hướng dẫn sắp xếp anh học lâm sang sớm, vì chuyện của trường mà chậm trễ, mấy hôm nay thầy lại thúc giục, Hạ Đông Giá đành chuẩn bị đi đăng kí.

Chìa khóa còn chưa rút ra khỏi ổ thì phía sau liền vang lên tiếng bước chân hối hả.

Âm thanh đến gần, anh quay lại, nhìn thấy Diệp Lý với vẻ mặt tức tối.

“Cửa hàng bị đập phá hả?” Anh rút chìa khóa lại, chum chìa khóa kêu “leng keng” hòa cùng tiếng cười trộm vui vẻ.

Ngước lên trừng mắt với Hạ Đông Giá, Diệp Lý “hừ” một tiếng, không định nói nhiều. Hạ Đông Giá cũng không có hứng hỏi, quay lưng chuẩn bị đi.

“Này”, người sau lưng đổi ý, gọi anh lại.

“Gì thế?” Hạ Đông Giá quay đầu lại.

“Trần Khinh biết chuyện tôi và anh đánh cược rồi. Cô ấy đã mặc kệt tôi rồi, anh đoán cô ấy sẽ đối xử với anh thế nào đây?”

Ngớ ra một lúc, Hạ Đông Giá nhún vai:”Cậu muốn cược với ai thì lien quan gì đến tôi?”.

“Thật hả?” Nhớ lại hành động sáng nay của Trần Khinh, Diệp Lý lắc đầu, sự việc sẽ phát triển thế nào thì còn chưa biết.

Không biết vì nguyên do gì mà mấy ngày sau đó, Hạ Đông Giá không hề quay về ký túc, thậm chí cũng không xuất hiện trong trường.

Thứ năm, Hạ Đông Giá đang thay quần áo trong phòng thay đồ, anh thấy vai nặng trĩu, quay đầu lại thì thấy người đồng nghiệp đang nháy mặt ra hiệu với mình.

“Tiểu Hạ, ngoài kia có nữ sinh tìm cậu kìa”.

“Mập à?”

“Không gầy.” Người đồng nghiệp suy nghĩ rồi trả lời, gật gù. “Ngoại hình cũng bình thường, nếu không muốn gặp thì tôi sẽ từ chối cho cậu.”

“Không cần.”

Cầm quần áo mới thay ra, Hạ Đông Giá lại mặc vào, soi gương rồi chỉnh lại mái tóc, sau đó anh mới hài lòng mà ra ngoài.

Ngoài hành lang, cô nữ sinh mập mạp yên lặng ngồi đợi trên hàng ghế, cửa sổ sáng rực chiếu vào nửa mặt tròn trịa của cô. Hàng long mi chớp nhẹ, cô ngẩng lên, phát hiện người đang đến gần.

Cô đứng lên:”Hạ Đông Giá…”.

Nhìn đi, anh đã nói mà, không liên quan đến anh, Hạ Đông Giá mừng thầm.

“Tìm tôi có việc à?” Anh ngẩng đầu, rất đắc ý.

“Mấy hôm nay anh không đến trường?”

“Bên này bận quá.” Anh nhún vai, “Có chuyện gì không?”.

“Em chuẩn bị thí nghiệm kha khá rồi, khi nào anh xem thử, em nghĩ lần này chắc có thể qua được.”

Dáng vẻ Trần Khinh cúi đầu nói chuyện khiến Hạ Đông Giá cảm thấy có gì đó sai sai, anh ho khan một tiếng, “Mấy hôm nay e là không có thời gian, để vài ngày nữa đi”.

“Em muốn hoàn thành nhanh.”

“…”

“Hơn nữa, nếu anh còn không cho em qua thì em sẽ xin thầy khác đến trông thi.” Cô ngẩng lên, “Chuyện lấy người khác ra các cược rất tệ hại. Em không muốn qua lại với người tệ hại như vậy”.

Hạ Đông Giá lúc đó bỗng nhớ lại một câu nói: Ông trời làm sao tha cho ai.

Cô mập cũng biết giận.



“Được thôi.” Vô cùng bình tĩnh chấp nhận yêu cầu của Trần Khinh, Hạ Đông Giá giũ giũ vạt áo, “Tôi sẽ sắp xếp”.

Câu trả lời quá nhanh gọn khiến Trần Khinh ngẩn người, im lặng một lúc rồi cô gật đầu.

Anh bình thường. Cô cũng thế.

Nhưng ai nói cho cô biết tại sao mấy hôm sau thi lại, thầy trông thi cho cô vẫn là Hạ Đông Giá?

Là Hạ Đông Giá thì cũng không phải vấn đề, vấn đề là Hạ Đông Giá lại lần nữa đáng trượt cô.

“Làm gì có lý đó, một người đàn ông sao lại có thể làm khó một cô gái như vậy, Trần Khinh, tớ ủng hộ cậu phản ánh lên cấp trên, không thể để Hạ Đông Giá tiếp tục giở trò như vậy!” Trên đường đi học, Đại A huơ sách trong tay, giận dữ nói.

Tối qua trời mưa nên đường đi ngập nước, đi vòng qua một vũng nước, Trần Khinh gục đầu ủ rũ, nhặt một chiếc lá rơi trên vai cô, buồn bã nói:”Không được”.

Khoan hãy nói thầy Trương có thể đến trrong thi, nhưng vợ thầy lại sinh con, cần thầy chăm sóc, cũng không nói đến thầy Lý có việc nhà, cần nghỉ hai tiếng đồng hồ, chỉ nói đến đợt thí nghiệm mà cô hoàn thành này thôi thì vốn cũng chẳng qua được.

“Sao? Cậu làm Hạ Đông Giá bị thương hả?” Đại A khựng lại, “Bị thương có nặng không? Chắc anh ta không nằm viện chứ?”/

“Không có.”

Nhưng ngẫm lại những lời sâu xa mà Hạ Đông Giá nói với cô, Trần Khinh bất giác ấn vào trán.

“Làm thí nghiệm mà căng thẳng là bình thường, em muốn thay thầy trông thi tôi cũng có thể hiểu được, nhưng em thấy đó, em và tôi quen thân như vậy mà làm thí nghiệm còn tệ thế này thì đổi sang thầy cô khác, em có khả năng qua được không?”

Cô khẽ thở dài, hơi đau đầu.

Điều khiến người ta biết ngờ là, chuyện khiến cô đau đầu hơn nữa lại bất ngờ xảy ra khi sắp tan học.

“Trần Khinh, làm ơn làm ơn, mình cũng thực sự hết cách rồi!”

Cô gái chắp hai tay, ngồi cạnh cô, thái độ vô cùng chân thành.

“Nhưng cậu có bạn rồi cơ mà? Hơn nữa phương án của mình cậu cũng bỏ rồi.” Trần Khinh nhìn cô bạn, không muốn nhận việc khổ sở vào người nữa.

“Họ không ổn, hơn nữa mình cũng nghĩ lại rồi, cảm thấy phương án của cậu thật sự rất được, sửa lại một chút là chắc chắn ổn.” Cứ như phim Hàn Quốc, cô gái phòng đối diện xoay tay van nài.

Nhung dù cô ta nói thế nào thì câu trả lời của Trần Khinh vẫn như cũ, “Xin lỗi, gần đây mình có việc, không rảnh”.

Cuối cùng bóng dáng lung túng xấu hổ kia đã khuất xa tầm mắt, tiếng chuông tan học vang lên, Trần Khinh hưởng thụ sự khen ngợi của bạn bè.

“Thực ra cũng không phải viện cớ, tớ có việc thật.” Cô cúi đầu, một bên mặt không biết có phải vì xấu hổ hay không mà đỏ hồng lên.

“Hiểu, lời nói dối không được vạch trần hả?”

Phát hiện ra ngay cả Xuyên Thiên Tiêu cũng đoán chắc là cô đang viện cớ để từ chối, Trần Khinh đành rũ vai, chấp nhận sự thật.

Phải giải thích thế nào với bạn bè cô rằng cô phải đi làm trợ lý một tháng cho Hạ Đông Giá đã vì cô mà bị thương đây?

Gió thoang thoảng, tấm màn màu xanh lay động bay lên như cánh buồm.

Trần Khinh đứng ở cửa rất lâu, cuối cùng thở dài, quay về văn phòng.

Hạ Đống Giá rốt cuộc muốn làm gì đây? Cô chống cằm, ngồi sau bàn làm việc.

Từ sau khi đến bệnh viện, chưa nói gì đến công việc trợ lý không có, mà ngay cả bản than Hạ Đông Giá, cô cũng chỉ gặp được mấy lần.

Không hiểu nổi anh đang nghĩ gì, cô dứt khoát lấy vở ra, ôn bài của mình.

Hạ Đông Giá đi kiểm tra một lượt vừa quay về, đứng dựa cửa nhìn người trong phòng, nhất thời tâm tư thay đổi phức tạp.

Cô vẫn là cô, vẫn mập mạp như xưa, vẫn cứng đầu như xưa, nhưng anh cảm thấy cô bây giờ và cô bé hồi xưa bưng đĩa móng giò đến gần anh đã có gì đó khác rồi.

“Bác sĩ Hạ, bệnh nhân giường 6 phòng 5 bị sốt, anh có thể tới đó xem sao không?”

Đằng xa có tiếng gọi to, dường như lo sẽ làm kinh động đến người đang yên lặng đọc sách trong phòng, anh ra dấu rồi đi theo cô y tá.

Trần Khinh cảm thấy cô đã đọc sách rất lâu rồi, nhưng khi vặn người, nhìn xuống số trang mới phát hiện ra cô mới đọc được có hai trang mỏng dính mà thôi.

Haizzz… phải thừa nhận là ở đây, cô biểu hiện không mấy bình thản như cô đã dự định.

Phải làm sao đây? Xoa cái cằm mềm mại, cô suy nghĩ về tương lại, bỗng nhiên những tiếng người ồn ào gấp gáp từ ngoài cửa truyền đến.

“Khẩu trang, khẩu trang!”

Trần Khinh ngẩng lên, khó hiểu nhìn người mới tới, anh ta lục tung tủ tiêu độc một hồi rồi làu bàu:”Sai chỉ có một cái thế này?”.

“Cô…” Anh bác sĩ phát hiện ra Trần Khinh, chỉ vào cô, “Đến quầy y tá lấy khẩu trang, mang đến phòng bệnh số 5. Thật chưa từng thấy bệnh nhân nào vớ vẩn như vậy, xé khẩu trang bác sĩ rồi còn xé áo người ta nữa. Nhanh lên, còn ngẩn ra đó làm gì? Bác sĩ Hạ chưa có khẩu trang đấy”.

Hả?

Nhớ đến Hạ Đông Giá, Trần Khinh hoàn hồn, “Vâng” một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Sự căng thẳng trước cửa phòng bệnh số 5 đã lan ra khắp xung quanh, còn cách một đoạn nữa, Trần Khinh nới lỏng bước chân, sau khi nhìn kĩ Hạ Đông Giá đanh chỉnh quần áo và gương mặt thê thảm của anh, cô lập tức đi nhanh lại gần.

“Hạ Đông Giá, khẩu trang.” Chạy đến gần, cô giơ khẩu trang, thở hổn hển.

Ban đêm, ánh trăng sáng rực xuyên qua cửa sổ chiếu vào hành lang, Hạ Đông Giá nhìn cô, ánh mặt từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ:”Ai bảo em tới đây? Về đi về đi!”.

Động tác thô lỗ của anh đẩy Trần Khinh lùi lại liên tục, loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại được, thậm chí ngay cả thời gian chửi thề cũng không có, Hạ Đông Giá quay lưng đi thẳng vào phòng bệnh.

Ý gì đây chứ!

Cảm giác chua xót lan từ mũi lên đến hốc mắt, Trần Khinh cắn chặt môi.

Người bắt tôi đến làm trợ lý là anh, người không cần trợ lý này cũng là anh, đưa khẩu trang cho anh, không cảm ơn thì thôi, sao còn mắng người ta!

Túm chặt vạt áo, Trần Khinh lẳng lặng quay đi. Cô không bao giờ muốn có vướng mắc với Hạ Đông Giá nữa, cho dù anh thực sự cho cô thi rớt. Cô cũng không làm!

Bước chân kiên định như quyết tâm của cô, về văn phòng cầm túi xách lên, Trầ Khanh đi nhanh xuống lầu.

Bậc thang ngắn đã kéo dài đường về, đi một lúc, cô bỗng thở hỗn hển mà dừng bước.

Dưới bậc thang là một người đang ngồi, cơ thể còn mập mạp hơn cô, chắn luôn đường đi.

“Khụ khụ”, cô ho khẽ, “Có thể nhường đường không? Tôi qua không được”.

Người đó quay lại, đôi mắt nhỏ ngây thơ quan sát Trần Khinh:”Chị nặng bao nhiêu thế?”.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, Trần Khinh cũng nói cho cậu bệnh nhân mười bốn tuổi biết cân nặng của mình.

“Nặng thế!” Cậu bé nhìn Trần Khinh, xuýt xoa, “Nặng hơn em những hai lạng”.

“Có thể bỏ hai lạng đó đi, không tính vào không?” Trần Khinh xoa đầu, có vẻ khó xử, “Chị đã nói cân nặng cho em biết rồi, có thể cho chị đi qua không?”.

“Không phải chị là bác sĩ ở đây sao? Em chưa từng thấy chị.”

Trả lời chẳng đúng câu hỏi, cậu không có ý định nhường đường cho cô.

“… Không phải.” Bất lực trả lời, Trần Khinh quay lưng định quay về, nhưng cậu bé bệnh nhân đã kéo cô lại.

“Chị mập, nói chuyện với em đi, người ở đây không phải bác sĩ thì cũng là y tá, hỏi em toàn là đau chỗ nào, rồi uống thuốc chưa, phiền lắm.”

Cậu bé tủi thân, chớp mắt nhìn Trần Khinh.

“Em cũng bị bệnh hả? Bệnh gì?”

“Bên này của em mọc ra một thứ, là gì thì chính em cũng không biết, họ cũng không nói cho em nghe. Còn chị thì sao?” Cậu bé sờ mũi, nhịn để không hắt hơi, “Chị cũng bị bệnh hả?”.

“Bệnh chứ. Bệnh không nhẹ.” Nhớ đến việc mình đến đây vì Hạ Đông Giá. Đi cũng vì Hạ Đông Giá, cô chu môi, nói.

“Hả? Đó là bệnh gì thế?” Từ bất mãn đến đồng cảm, cậu bé không cần đến một giây đã hoàn thành việc thay đổi một loạt vẻ mặt.

Bệnh gì à? Ngốc chứ gì nữa. Trần Khinh bĩu môi, đang không biết phải giải thích thế nào thì cầu thang bên trên bỗng vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân rất gấp gáp, rồi dừng lại ở ngã rẽ.

Cô y tá nhìn thấy cậu bé bệnh nhân ở đó thì thở phào nhẹ nhõm.

“Chung Mạo, em không ở trong phòng bệnh mà lại chạy lung tung. Bác sĩ đã đặc biệt dặn dò chị là không được để em chạy đi đâu, bệnh cúm của em sẽ lây sang cho người khác.”

Bệnh cúm?

Trần Khinh ngơ ngác nhìn cậu bé, thầm nghĩ: Chuyện gì thế này, không phải trong ngực mọc ra thứ gì sao?

Chưa kịp hỏi thì y tá đã kéo cậu bé lên lầu. Đi được mấy bước, cô y tá như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Trần Khinh:”Bác sĩ Hạ hình như đang tìm cô đó”.

“Bảo anh ấy đi tìm quỷ đi.” Trần Khinh liên tiếp bị hai người bắt nạt, lừa gạt nên rất tức giận, giậm chân rồi đi “đùng đùng” xuống cầu thang, mặc kệ tiếng gọi của cô y tá.

Những chuyện phiền lòng hình như một khi đã bắt đầu là không bao giờ chấm dứt.

Sáng hôm sau, Trần Khinh bị gọi đến văn phòng. Cô không ngờ là cô bạn học của mình lại giỏi như thế, có thể khiến thầy giáo bắt ép cô tham gia cuộc thi cô vốn đã từ chối.

“Thầy ơi, năng lực em không đủ.” Cúi đầu, cô nói khẽ nhưng rất cố chấp.

“Trần Khinh, đừng nói thế, bạn Tô đã cho thầy xem bản nháp phương án của em, rất tốt, sửa một chút là hoàn toàn có khả năng lãnh giải.”

“Nhưng mà…”

“Đừng có nhưng nhị nữa, trong khoa cũng mong các em có được thành tích tốt.”

Đang lung túng thì cánh cửa bỗng nhiên bị ai đó từ bên ngoài đẩy bật ra.

Hạ Đông Giá vội vàng bước vào, không nói năng gì mà đến trước mặt Trần Khinh: “Hôm qua em gặp một cậu bé ở bệnh viện hả?”.

“Vâng.” Sao vậy?

“Thầy chủ nhiệm, bạn sinh viên này đã tiếp xúc với bệnh nhân mắc bệnh cúm mới, em phải đưa bạn ấy về để tiến hành cách ly.”

“Hả?” Sắc mặt chủ nhiệm thay đổi, “Còn thầy? Thầy đã tiếp xúc với bạn này, có cần cách ly luôn không?”.

“Thầy không cần, em đưa bạn này về kiểm tra trước đã.”

Hạ Đông Giá vội vàng nói, cũng mặc kệ thầy chủ nhiệm định nói gì thêm, anh cúi lưng, vác Trần Khinh ra khỏi cửa.

Máu dồn xuống đầu khó chịu quá, Trần Khinh nằm bò trên lưng Hạ Đông Giá, mơ hồ hỏi: “Tuy em chỉ nói mấy câu với chủ nhiệm, nhưng nếu phải cách ly thì tốt nhất là có cả thầy ấy chứ”.

Hạ Đông Giá đang bước đi nhanh bỗng dừng lại, thở hổn hển: “Ai bảo hôm qua em chạy đi làm gì?”.

“Còn không phải vì anh…”

Chưa nói dứt câu Trần Khinh đã nghe âm thanh “rắc” một cái.

“Cái gì kêu thế?”



“Lưng… lưng của tôi.” Hạ Đông Giá nghiên răng lên tiếng, thầm nghĩ anh thật sự đã đánh giá thấp cân nặng của Trần Khinh rồi.

“Bác sĩ, có bác sĩ ở đây không?”

Giọng nói căng thẳng kích động như cơn gió thổi qua làm lay động rèm cửa khiến mọi người ngẩng đầu lên nhìn, đến khi bác sĩ lớn tuổi của trường nhìn rõ cảnh đã xảy ra thì chiếc cốc sứ Thanh Hoa trong tay suýt thì rơi vỡ.

‘Chuyện gì thế? Không phải, ý tôi hỏi bị thương chỗ nào?” Run rẩy đẩy chiếc cốc xuống, ông đứng lên với vẻ kính sợ.

“Lưng.” Nguoqif kia thở hổn hển, nuốt nước bọt, “Ban nãy anh ấy cứ đòi cõng cháu, lưng đã bị thương rồi”.

Quan sát cơ thể người đó một lúc, bác sĩ lắc đầu: “Cậu ấy cõng cháu là tự tìm đường chết, cháu lại dùng tư thế này vác cậu ta tới chỗ tôi chính là diệt cỏ tận gốc, bắt cậu ta phải chết mới được rồi”.

“Hả?” Trần Khinh ngớ ra, nghe thấy người trên vai nói bằng tiếng nghiến răng kèn kẹt: “Còn không mau cho tôi xuống? Gãy thật rồi…”.

“À… vâng!”

“Hạ Đông Giá, nếu anh tàn phế thật, em sẽ chăm sóc anh.”

Canh ba buổi sáng, trong phòng y tế ánh nắng sáng rực, Trần Khinh đứng sau bức bình phong, căng thẳng xoa tay, lập đi lặp lại câu nói này.

Cô nghiêm túc thật, cho dù là biết Hạ Đông Giá không có tình yêu với cô, cô cũng đã có dự định chăm sóc anh cả đời này.

Nhưng ai có thể giải thích với cô rằng sau sự cố, người bị hại chẳng phải đều truy cứu trách nhiệm hay sao, tại sao anh không chỉ phớt lờ cô, thậm chí còn đuổi cô ra ngoài cửa?

“Tớ nghĩ, chắc thầy ấy, vì bị thương quá nặng, không muốn gây áp lực cho cậu?” Đại A cắn kẹo mút, ngửa đầu lêm mát-xa vùng mắt, “Hoặc là thầy ấy đang tự xấu hổ, không muốn gặp người ngoài. Phải biết là vừng lưng của đàn ông đối với họ là rất quan trọng đó”.

Mấy lý do đó nghe cũng có lý, nhưng cái nào cũng khiến Trần Khinh lạnh người.

Chỉ tại mình, cô cúi đầu tự nhủ.

Tất Ca nhận ra tâm trạng của cô khác lạ nên buông sách xuống, ra dấu tay với Đại A: “Chưa chắc đã nghiêm trọng như thế, chính thầy ấy là bác sĩ, hơn nữa nếu thật sự có chuyện thì liệu thầy có giấu cậu không?”.

“Nhưng mà…”

“Trần Mạn Mạn, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, là lúc cậu thích thầy ấy thầy áy lại không thích cậu, là thầy đem cậu ra cá cược, là cậu nói với bọn tớ là sẽ không bao giờ qua lại với thầy, cậu đừng có quên.” Gạt tay Tất Car a, Xuyên Thiên Tiêu lao vào như gió, đứng chống nạnh trước mặt Trần Khinh.

Khẽ thở dài, Trần Khinh gật đầu: “Không quên”.

“Thế thì tốt.”

Hài lòng gật đầu, Xuyên Thiên Tiêu ném mấy cuốn vở xuống, nói: “Thấy tớ tình nghĩa không, phòng các cậu không ai đi lấy, tớ lấy giúp về đây, một phần là ba mươi tệ”.

Nhận lấy tiền của mọi người, nghe Tất Ca than vãn chuyện thu phí lung tung, Xuyên Thiên Tiêu hỏi: ”Dân Bản Địa không ở đây hả?”.

“Mấy hôn nay cậu ấy đi suốt.” Trần Khinh cúi đầu, quyết định nghe lời bạn bè, không nhúng chân vào vũng bùn Hạ Đông Giá nữa.

Nhưng lời thề và quyết tâm hình như bẩm sinh đã phản bội lẫn nhau, giống như một ngày sau khi tin vết thương Hạ Đông Giá trở nặng, Trần Khinh gần như không nghĩ ngợi nhiều, liền chạy đến lý túc của anh.

Nhìn bóng dáng mập mạp run rẩu khuất sau bóng cây xanh mướt, Đại A lắc đầu: “Đó chính là khắc tinh của cậu ấy”.

“Trước kia cậu có tin chuyện này đâu.” Sửng sốt trước chuyển biến của bạn, Tất Ca ngẩng mặt lên khỏi đống sách.

“Có hả?” Đại A lắc lắc cổ, sắc mặt có vẻ thiếu tự nhiên.

Chạy một mạch đến ký túc xá của tiến sĩ, Trần Khinh thở hổn hển. Đăng kí tên ở cửa xong, cô định vào trong thì bị ông bảo vệ cửa gọi lại.

“Nghe nói lưng Tiểu Hạ là do cháu ngồi xuống rồi gãy, cô gái còn trẻ trung thế kia, đánh nhau cũng không nhẹ tay, lưng là thứ có thể tùy tiện ngồi được à? Huống hồ là cháu nặng cả tấn, ngồi xuống người Tiểu Hạ gầy ốm, làm sao cậu ấy chịu nổi?”

“Rốt cuộc anh ấy bị thương nặng thế nào ạ?”

“Rất nặng, bác thấy cậu y đi đứng cũng không thẳng lưng lên nổi.”

Buồn rầu và khổ sở lại khiến cô thở dài, thậm chí quên cả giải thích vết thương đó không phải do ngồi xuống mà bị, Trần Khinh liền co chân chạy lên cầu thang.

Điều khiến cô bất ngờ là, khi cô đứng ở bên ngoài phòng của Hạ Đông Giá thì cửa phòng anh lại khóa kín cửa im im.

”Anh ấy không muốn gặp tôi?”

“Ừ”, Diệp Lý ngoáy mũi, miễn cưỡng kìm nén tâm trạng, “Thực ra anh ta không bị nặng lắm, Trần Khinh à, cậu cũng đừng lo lắng cho anh ta làm gì.”

“Diệp Lý.”

“Gì thế?”

“Cậu không được nói xấu người ta chỉ vì cậu không thích người đó, như thế rất không tốt, huống hồ anh ấy còn đang bị thương.” Trần Khinh há miệng, cuối cùng nuốt xuống những lời chưa kịp nói.

“Tôi sẽ quay lại sau.” Cô ấp úng nói xong, gục đầu ủ rũ rời đi.

Diệp Lý xách ấm nước sôi vào phòng, tâm trạng cũng không vui vẻ hơn Trần Khinh là bao, đặt ấm nước xuống, cậu hậm hực nhìn Hạ Đông Giá đang ngồi ở bàn chơi máy tính.

“Bộ dạng anh thế này đâu có giống người bị thương ở lung? Đồ lừa bịp.”

“Cậu có thể vạch trần mà.” Thờ ơ lắc đầu, Hậ Đông Giá chăm chú nhìn màn hình, “Thực ra không cần tôi nhắc nhở, ban nãy chắc cậu đã từng thử làm chuyện đó, kết quả sao rồi?”.

Anh khẽ cười, màn hình chiếu sáng khóe môi đang cong lên.

“Anh…”

“Tôi thế nào? Diệp Lý, nếu đổi lại tôi là cậu, tôi sẽ không chọn vạch trần vào lúc này. Chẳng phải cô ấy cũng đã lâu rồi không nói chuyện với cậu đó thôi? Nhờ phúc của tôi, lần này làm hòa rồi chứ?”

Cậu nghẹn lời, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng từ bỏ chuyện đấu khẩu, tiếp tục rót nước.

Về mặt giở mưu tính kế, so với Hạ Đông Giá, quả thực cậu tự thấy không bì được.

Trần Khinh không biết những việc này, trong long chỉ mãi nghĩ tới vết thương của Hạ Đông Giá.

Hạ Đông Giá không gặp cô, không sao, cô mua ít đồ, nhờ bác quản lý ký túc mang lên lầu giúp cô vậy.

Đêm mùa hạ gió to, trong trường cát vàng bay loạn xạ, phủ lên mặt Trần Khinh một lớp mỏng. Cô “phụt” một tiếng, nhổ một hạt cát to vướng trong kẽ rang ra, bên tai văng vẳng tiếng gọi.

“Trần Khinh, cậu đứng lại cho tôi.”

Cô quay đầu, nhìn thấy Diệp Lý từ xa đang đuổi theo.

“Cậu nói đi, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng Hạ Đông Giá, mà cậu lại đối xử với hai chúng tôi khác biệt như vậy?”

“Hả?”

“Rõ rang là tôi đối xử tốt với cậu hơn anh ta, anh ta toàn tỏ ra lạnh lung với cậu, cho dù tôi không thích cậu nhưng tôi cũng thật lòng xem cậu là bạn bè, dựa vào đâu mà tôi và anh ta cùng phạm lỗi mà cậu phớt lờ tôi, còn anh ta giả bộ đáng thương là cậu vừa thăm hỏi vừa tặng quà? Phải biết là tôi với cậu từng có quan hệ thân mật hơn mà!”

“Cậu nói cái gì thế? Quan hệ gì cơ?” Cô không hiểu.

“Chính là lần tôi ở trên sân thượng, muốn nhảy lầu đó…” Ký ức khiến cậu xấu hổ không dám nói ra, Diệp Lý đỏ bừng mặt, khoa chân múa tay, dường như muốn dựa vào nắm tay siết chặt để cổ vũ bản thân.

Trên sân thượng thì sao? Bộ dạng cậu khiến Trần Khinh cuống quýt. Gió cát rất lớn, mắt khô đến đau nhói, cô lại nghe thấy có một giọng nói từ khu nhà trước mặt truyền đến.

“Trần Khinh, thứ em tặng tôi là cái quái gì vậy?” Giọng Hạ Đông Giá vang lên cùng một tiếng kêu thảm thiết “úi da”, anh đi quá nhanh nên “phần lung bị thương không nặng lắm” lại bị đụng đến.

“Thế là, cậu thật sự đã tặng cho Hạ Đông Giá một hộp “lộc tiên”(*) hả?” Tất Ca trợn mắt, bịt miệng, khi nhận được cái gật đầu của Trần Khinh thì suýt cười đến tắt thở.

(*) Lộc tiên: bộ phận sinh dục của hươu đực.

“Tớ làm sao mà biết được là bổ cái đó cơ chứ?” Trần Khinh cúi đầu, màu đỏ ửng lan từ mặt xuống đến tận cổ, “Tớ đi siêu thị nói là muốn mua thực phẩm bổ dưỡng, nhân viên hỏi tớ mua chon am hay nữ, tớ bảo mua cho nam, thế là cô ta đề cử cái này, tớ thật sự không biết mà”.

Nếu biết thì có đánh chết cô cũng không tặng thứ đó.

“Nhưng tớ không hiểu nổi Diệp Lý định nói cái gì với tớ.” Chống cằm, cô lại trầm tư suy nghĩ. Lần đó sau khi Hạ Đông Giá xuất hiện thì Diệp Lý cũng chẳng mở miệng nhắc về “chuyện trên sân thượng” nữa.

Là chuyện gì nhỉ?

“Đại A, cậu sao thế? Sắc mặt sao khó coi vậy?” Tất Ca nhàm chán quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy Đại A đang thẫn thờ.

“Á” một tiếng giật mình, tay của Đại A lật đổ ly nước hoạt hình màu gạo trên bàn, mấy người vội lo “cứu nạn” nên không còn thời gian tiếp tục chủ đề này nữa.

Cuối tuần nhanh như chớp. Thư viện trở thành nơi “hot” nhất trong trường, Trần Khinh thì lại không ôm sách đến tham gia cùng bọn Tất Ca, con đường thẳng từ ký túc nữ đến ký túc nam trot thành con đường mà mỗi ngày cô đều phải đi qua.

“Giúp tôi lấy ly nước, tôi khát.” Đối với chuyện sai bảo Trần Khinh, Hạ Đông Giá cơ bản đã xem như thuần thục. Nhân lúc Trần Khinh đứng lên, anh liến nhìn quyển vở trên bàn, phì cười một tiếng.

“Trần Khinh, trong đầu em rốt cuộc là nuôi bao nhiêu cá vậy, sao lại ngốc đến thế, đề đơn giản như vậy cũng làm sai được?”

“Chê em ngốc thì em tìm người thông minh hơn đến chăm sóc anh nhé?” Nghe anh mỉa mai, Trần Khinh cũng đã quen rồi, cũng phản bác lại theo thói quen. Cô biết Hạ Đông Giá sẽ không chịu, y như rằng anh lắc đầu từ chối.

“Là em hại tôi bị thương, không phải người khác.”

“Hạ Đông Giá, em muốn hỏi anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Trần Khinh mở miệng định nói gì thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.

Diệp Lý lau mồ hôi trên trán, đi nhanh vào trong.

“Trần Khinh, mau cảm ơn tôi đi!”

Cảm ơn cậu cái gì? Cô không hiểu, nhưng lại có dự cảm không lành.

Quả nhiên…

“Tôi đang bán đĩa thì gặp một bạn trong ký túc của cậu, nhắc đến cuộc thi sáng tạo lần trước ấy, hình như họ muốn rút lui. Tôi thầm nghĩ: Đừng mà, phương án của tôi và cậu làm hay biết bao nhiêu.”

”Sau đó thì sao…” Giọng nói hơi run vì lo ấu, Trần Khinh không dám nhìn thẳng vào Diệp Lý nữa.

“Sau đó tôi đăng ký lại tên cho cậu, tôi thấy mình đúng là vĩ đại quá, không chỉ cứu vãn một phương án tốt mà còn cứu luôn cả mấy người bạn của cậu.”

“Diệp Lý, cậu không hiểu rồi…” Cô khó nhọc lên tiếng, không muốn nói ra là cô không muốn cứu ai cả.

Gần cuối tuần, những việc chồng chất lên nhau khiến cô hoảng loạn, Hạ Đông giá nhìn cô, hỏi: ‘Em vừa định hỏi tôi vấn đề gì?”

Thẫn thờ một lúc, Trần Khinh nhớ lại vấn đề đó: Hạ Đông Giá, anh quậy phá thế này, sao cứ cho em cái ảo giác là anh đang muốn theo đuổi em nhỉ?

Nhưng bây giờ mà hỏi câu đó thì thật sự không đúng lúc.

Trần Khinh chớp mắt, nhìn Hạ Đông Giá.

“Rốt cuộc là vấn đề gì?” Hạ Đông Giá lại hỏi.

“Trần Khinh, cậu muốn hỏi anh ta cái gì?” Diệp Lý cũng nhìn cô.

Ngoại truyện nhỏ đi kèm

[Có người hỏi Hạ Đông Giá: “Tại sao lại chọn khoa nghiên cứu bệnh truyền nhiễm?”. Bác sĩ Hạ ngẩng lên, liếc nhìn Trần Khinh:

“Một số virus quá điên cuồng, vì hòa bình thế giới, tôi muốn tiêu diệt chúng.” Đối phương vỗ tay: “Bây giờ mơ ước đã thực hiện chưa?”. Hạ Đông Giá: “Tôi bị virus tấn công rồi”. Phóng viên” “…” #Về nghề nghiệp.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Có Thiếu Người Yêu Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook